Vương Gia Độc Sủng Ám Vệ

Chương 7: Ta là Chủ Nhân

- Đến cả chủ nhân của mình cũng không nhận ra sao?

Khuôn mặt yêu nghiệt của hắn phản chiếu dưới đôi mắt xanh bạc, ngũ quan cân đối, đôi mắt đặc biệt sâu thẳm như muốn nuốt trọn người khác trong từng ánh nhìn.

Cơ thể hắn to lớn như muốn chiếm lấy nửa chiếc giường, dù nhìn góc độ nào cũng thấy tầng tầng cơ bắp cắt nét rõ ràng qua lớp vải gấm đen tuyền.

Hắn ta mang dáng dấp của một nam nhân vùng Tân Cương, lực lưỡng như gấu đen cùng làn da nâu giòn bị nướng cháy bởi cái nắng sa mạc.

Nam nhân tộc Phù Vân lại có làn da trắng, vì bọn họ sống ở độ cao đặc biệt so với đồng bằng. Cho nên cô rất ngưỡng mộ những con người sống ở nơi ấm áp đặc trưng như vậy. Đáng tiếc nam nhân này lại hội tụ đủ thứ xấu xa trên đời này. Nữ nhân ngẩn ngơ một hồi:

- Tôi.... là ai...?

Hắc Nhị Vương trong lòng bất giác trở nên nhu hòa, chính là cảm giác này, những sủng vật của hắn chính là phải ngoan hiền như thế này. Như một thói quen hắn đưa tay gãi dưới cằm nữ nhân, đáng chết tên này thật sự coi cô là chó hay sao?

Đột nhiên nhận ra hành động của mình có bao nhiêu bất thường, Hắc Nhị Vương thu hồi cánh tay, khuôn mặt trở nên bình thường trở lại, ánh mắt vẫn thâm thúy nhìn nữ nhân:

- Cô là... ám vệ của bản Vương.

Nữ nhân lúc này mới nuốt lấy kinh ngạc vào trong lòng, khuôn mặt vẫn bình thản cùng ngẩn ngơ. Để xem hắn còn bịa ra loại chuyện gì.

- Ngươi vì hộ giá bản Vương mà bị thương nặng, bởi vì ta tâm như Bồ Tát mới cứu chữa cho ngươi..

Ánh mắt hắn lúc này trở nên gian giảo, khóe môi tràn đầy ý cười như ẩn như hiện, hắn lại nói tiếp:

- Sau này sẽ đặc biệt cho ngươi hộ giá thân chinh, luôn luôn ở sát bên bản Vương.

Lúc này, nữ nhân mới phát hiện ra hắn ta có bao nhiêu biến thái, bịa chuyện mà như thể kể lại cổ tích, lại còn hộ giá thân chinh. Một kẻ hạ thủ không lưu tình, tra tấn người khác một cách vô nhân tính như hắn, thế mà bây giờ lại bày ra vẻ cao thượng, nữ nhân ôn nhu nhìn cúi đầu:

- Đa tạ Vương Gia...

Lúc này Hắc Nhị Vương vẫn im lặng quan sát cô ta, nữ nhân này quả thật càng nhìn càng thấy xấu. Hắn lại mất hứng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Quả thực là mất trí rồi sao, để xem cô có thật sự mất trí hay không.

Khi hắn bước ra ngoài thì một ám vệ khác từ nóc nhà tiếp đất, sau một vài ám hiệu, ám vệ áo đen kia tuân mệnh rồi lại biến mất vào bóng tối. Tà áo đen tuyền kia cũng dần biến mất nơi cuối hành lang.

Tuy nhiên dù là một tên tiểu nô tài cũng nhận ra chủ nhân của hắn có biết bao nhiêu kì lạ, đặc biệt đến thăm nữ nhân lạ mặt, cho người đi tuyển tất cả các đại phu nổi tiếng từ khắp nơi đến để trị thương cho nữ nhân lạ mặt. Chỉ thiếu nước điều thái y từ trong cung đến mà thôi.

Phận nô tài thấp cổ bé họng mạng sống bé hơn cả súc sinh như hắn cũng đâu dám buôn chuyện thị phi, đêm đó hắn đi thay đèn dầu ngoài cửa phủ thì phát hiện ra rất nhiều sát thủ áo đen đáp xuống khuôn viên nơi nữ nhân kia tá túc. Hắn cũng chỉ dám tắt lửa vào phòng khóa chặt cửa, thầm cầu mong cho hộ vệ của phủ đến kịp.

Nữ nhân lúc này vừa đúng lúc đang tắm trong hậu phòng, mùi thuốc bắc hăng hắc quyện vào mùi trầm hương, hơi nước nóng bốc lên, tấm lưng đầy sẹo kia đột nhiên chuyển sang một tầng da trắng mịn sáng bóng, các đường gân máu trên da cũng theo đó mà biến mất. Mái tóc dài buông xõa trên mặt nước. Khuôn mặt cũng dần dần biến đổi trong làn hơi nước lộ da dung nhan chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ Mỹ Bất Thắng Thu ( đẹp không sao tả xiết).

Loại dược mà cha cô đưa cho cô năm ấy có thể thay đổi diện mạo ngay lập tức, chính là thuật dịch dung mà thiên hạ đồn đại. Tuy nhiên loại thuốc này chỉ có một nhược điểm, nó sẽ tạm thời mất tác dụng nếu ngâm toàn thân trong nước nóng 1 canh giờ.

Nữ nhân lúc này mới vuốt nhẹ mái tóc ra sau lưng, để lộ bờ vai mịn màng cùng những đường nét xinh đẹp đến kinh động hồn phách. Một từ đẹp thôi không thể nào miêu tả hết được, đôi môi căng mọng như cánh hoa đào khẽ mím lại, cánh tay thon dài nhẹ nhàng gột rửa thân thể, cặp tuyết lê căng đầy khẽ phập phồng theo nhịp thở của lồng ngực, chỉ sợ là đến Tây Thi sống lại cũng ghen tức đến thắt cổ tự tử. Còn nam nhân mà nhìn thấy chắc chỉ có nước xịt máu mũi mà chết.

Cặp mắt xanh bạc như phủ một lớp sương mù lạnh lẽo, vẻ đẹp thì tựa thiên tiên còn thần thái lại xứng tầm yêu quỷ.

Nữ nhân đã phát hiện trước tiền viện là một nhóm sát thủ mai phục tứ phía, chỉ là cô vẫn bình thản tắm rửa vì lưu luyến cảm giác sạch sẽ đến từng tế bào này, ở trong hầm đấu quá lâu việc tắm rửa cũng trở nên xa xỉ.

Đám sát thủ xem chừng không muốn trực tiếp xông vào mà là đang chờ thời cơ. Nữ nhân lúc này mới từ trong bể tắm bước ra, toàn thân tản mát mùi thảo dược cùng mùi cánh hoa hồng nhè nhẹ, mái tóc đen dài tới thắt lưng phủ sau bờ lưng trắng mịn, dáng người lại như tòa thiên nhiên nơi cần cong sẽ cong vút, nơi cần sâu sẽ sâu hun hút.

Hơi nước tựa hồ bám trên da thịt non mịn, lúc này căn nhà này đã chẳng có lấy bóng dáng một tên ám vệ nào nữa. Chắc là do sự phân phó của tên quý tộc kia vì nghi ngờ thân phận của cô. Theo như phỏng đoán thì những tên sát thủ ngoài kia chỉ đơn giản là một đám sát thủ được thuê đến để ám sát bọn quý tộc, vừa vặn nằm trong tính toán của Hắc Nhị Vương. Con người này quả thực cô không thể xem thường.

Cô khoác lên người bộ y phục màu xanh trầm làm làn da trắng như bạch ngọc càng nổi bật. Đôi mắt xanh bạc càng trở nên quyến rũ trong bóng tối, khuôn mặt xinh đẹp không có lấy một biểu cảm, sau đó chỉ một cái hất tay đèn trong phòng đã tắt hết. Quả như dự đoán, chúng hành động rồi. Cánh cửa sổ bị đánh rơi xuống sàn lạnh, một nhóm bốn tên áo đen đáp xuống sàn đá. Lúc này họ mới nhận ra trong phòng chỉ có một nữ nhân.

Ánh trăng mờ ảo rọi lên khuôn mặt của cô ta đẹp đến kinh hồn động phách. Chúng bất giác chả còn nhận ra mục đích chính đến đây để làm gì nữa. Theo mật báo Hắc Nhị Vương dạo gần đây thường xuyên qua lại nơi này, hắn mang theo rất ít thị vệ khi tới nơi này, có khả năng hắn đang bao nuôi nữ nhân nào đó tại đây, cơ hội để giết hắn chẳng phải đã mở ra rồi hay sao, sau khi lệnh từ trên hạ xuống, nhóm sát thủ cũng tập hợp chờ hành thích, ai ngờ đâu khi đến đây chỉ thấy một đại mỹ nhân ngồi trong phòng. Có phải là có âm mưu nào đó hay không.

Khi bọn chúng chợt tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ thì nữ nhân kia cũng đột nhiên biến mất.

Rồi trong chớp nhoáng, chúng chẳng nhận ra mình đã bị bẻ cổ đồng loạt, tiếng xương răng rắc gãy giòn trong không khí, nữ nhân thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, tốc độ tấn công nhanh đến mức nhìn không thấy, lúc này ánh trăng rọi vào cửa sổ, thứ ánh sáng lãng mạn xen lẫn khung cảnh chết chóc tạo nên một màn quỷ dị.

Nữ nhân nhanh chóng mặc lấy đồ đen của một tên dưới đất, mặt cũng che lại bằng một chiếc khăn đen, chỉ có đôi mắt xanh như mặt hồ đêm là phát ra thứ ánh sáng kinh diễm.

Một màn đánh giết loạn xạ trước cửa phủ, nữ nhân lao ra từ cửa chính, một thân hắc y thoạt nhìn giống như đồng bọn của đám sát thủ , nhưng chúng lại càng không ngờ tên sát thủ này lại đang đánh phản lại họ, thân thủ rất không tầm thường, dù nội lực bị che giấu nhưng vẫn mạnh đến kinh hồn. Nhát đao nào chém xuống đều vô cùng chính xác, chả lẽ là ám vệ của Hắc Vương Phủ, một người mà lại mạnh đến như vậy sao.

Bọn chúng đã dồn sức đánh trả nhưng tốc độ của người này thật sự khủng khiếp so với một người bình thường rồi. Lúc này, tên cầm đầu mới phát hiện phía sau tấm mạng che mặt là một đôi mắt màu xanh bạc lạnh lẽo. Hắn ra lệnh cho số còn lại rút khỏi phủ.

Nữ nhân không truy đuổi, đêm nay thật sự quá dài rồi. Từ xa là một đoàn cận vệ chạy đến. Đến cũng quá sớm đi. Lẽ ra cô cũng không cần phải chạy khỏi hiện trường, nhưng có vẻ dung nhan vẫn chưa khôi phục, lần này tạm trốn đi vậy. Nữ nhân nhanh như cắt biến mất trong bóng tối. Bỏ lại phía dưới cảnh tượng đầy hỗn loạn.