"Hôn một cái, là phải chịu trách nhiệm. Nói đàng hoàng thì sự tình không thể lọt vào mắt người được! Con gái ta, cưới nam nhân còn đáng phải chịu uỷ khuất sao? Xuyến Xuyến, con đợi chút, cha cho người đi tìm nam nhân khác cho con tha hồ chọn." Dương Xuyến Xuyến nhìn Dương Vạn Tài đang hoá thàhh thổ phỉ, trong lòng không hiểu sao lại thấy ấm áp. "Cha, con còn tưởng chuyện còn là trong lúc tức giận tuỳ hứng như vậy sẽ khiến hai người mất hứng...." Nhìn bộ dạng này của con gái, Dương Vạn Tài đã đau lòng rồi. Đi đến trước mặt nàng, vỗ vỗ vai nàng: "Từ nhỏ đến lớn cha đều thương con, đã hối hận vì khiến con phải chịu uỷ khuất. Đều là cha không tốt, tưởng vị vương giả kia là thật lòng thích nên mới muốn cưới con. Bây giờ... Haiz...." Nói xonh thở dài một hơi. Dư Thuý chứng kiến cảnh này, lòng cũng cảm thấy không vui, nàng dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt trong bụng bà. Đột nhiên bị bắt nạt, có ai không đau lòng? Ngay lập tức Dư Thuý kéo tay của Dương Xuyến Xuyến ra, nhỏ giọng thương lượng với cha nàng: "Về nhà là tốt, nhưng vương gia bên kia sẽ chịu bỏ qua sao?" "Vậy nên làm gì bây giờ?" "Yên tâm đi, ta đã sắp xếp ổn thoả. Xuyến Xuyến chờ một lúc là có thể rời kinh thành." Dương Vạn Tài đau lòng nhìn Dương Xuyến Xuyến: "Rời kinh thành, không bao giờ trở về nữa, chúng ta cũng bán hết đồ lấy của cải rồi đi theo con....""Dù sao gia sản hiện tại của chúng ta cũng đủ để duy trì một cuộc sống nhỏ...""Cha, con gái bất hiếu!" Đáy lòng Dương Xuyến Xuyến thật sự cảm động. Trên thế giới, người có thể bao dung rộng lượng từ đầu tới cuối, cũng chỉ có cha mẹ. "Cha không cần sợ, vương gia là một người hiếu thuận, sẽ không nói với vương thượng, sức khoẻ hiện tại của Vương thượng không tốt...."