Nhưng lại không đau chút nào. Xoay người nhanh chóng rời đi. Nếu muốn chơi, vậy hắn phải phụng bồi thật chu đáo. Thật buồn cười, hắn lại có thể động lòng với nàng, giá rẻ như vậy! Nếu đã thế thì phải dùng tới chiến tranh rồi. Tô Cẩm Lí hắn không thể giống một món đồ vật như vậy! Nếu không có hắn, cả đời đều không thể có hắn. Sở hữu, đều biến mất hết đi. Biến sạch sẽ! Từ nay về sau, đối với nữ nhân tên Dương Xuyến Xuyến, không thể dịu dàng được! Cả đời cũng không thể nữa! Sau khi Tiểu Bích tới, Dương Xuyến Xuyến không nhìn thấy Tô Cẩm Lí. Nàng không hỏi cũng chẳng tìm. Chỉ thấy lòng trống trải. Cong môi, ép mình không nên nghĩ nhiều. Tô Cẩm Lí và mình chỉ là diễn trò, không có quan hệ gì khác! Mãi cho đến khi Tô Cảnh Lương và Tô Sơ Tâm xuất hiện ở vương phủ, Dương Xuyến Xuyến mới nhìn thấy Tô Cẩm Lí. Khi hắn thấy nàng, cũng chỉ lạnh nhạt, không có bất kì cảm xúc nào. Giống như nữ nhân này và hắn hoàn toàn xa lạ. Nhưng Dương Xuyến Xuyến nhìn thấy Tô Cẩm Lí, đáy mắt ngay cả bản thân cũng không biết có sự vui vẻ. Vui mừng, nàng lại có thể kích động như vậy! Ngồi cạnh Tô Cẩm Lí, bảy ngày không gặp, nàng lại cảm thấy như rất lâu rồi họ chưa gặp nhau. Ngón tay Tô Cẩm Lí có một lớp băng bó rất dày.