Điều đó đã khiến nàng bị mọi người sỉ nhục. Sáng nói một kiểu đưa nàng lên thiên đường, tối lại thay đổi khiến nàng rớt xuống địa ngục."Tô Cảnh Lương,muội là ngýời, không phải là đồ vật để huynh muốn bỏ thì bỏ!"Tô Sơ Tâm lắc lắc đầu, "Muội nói cho huynh, Tô Cảnh Lương, nếu không phải muội yêu huynh, muội sẽ không chấp nhận huynh............""Tô Cẩm Lí, huynh ấy đối với muội có bao nhiêu lòng tốt, huynh xem ở trong mắt, huynh cũng đều biết!""Huynh đều biết đến!""Chỉ cần muội muốn, Tô Cẩm Lí khẳng định lòng đầy vui mừng cưới muội vào nhà!""Chỉ cần muội muốn, danh môn quý tộc vương tử Công Tôn, từng người đều vui vẻ chăm sóc muội!""Huynh cho rằng muội thật sự để ý cái vị trí Thái tử phi, cái vị trí hoàng hậu nương nương tương lai sao?!""Muội vì huynh, học chịu đựng, muội có thể chịu đựng, nam nhân hái hoa ngắt cỏ muội đều có thể chấp nhận.""Nhưng muội không thể nào chịu đựng được một nữ nhân khác trong lòng huynh quan trọng hơn muội!""Tùy tiện!" Tô Cảnh Lương nghe đýợc Tô Sơ Tâm hét to như vậy, nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.Tô Sơ Tâm, vẫn luôn là ngoan ngoãn, nhu nhu, thuận thuận, hôm nay, phản ứng này, đâu còn là một công chúa nữa!Tô Sõ Tâm nhìn Tô Cảnh Lương hiện lên một tia chán ghét.Cả người đột nhiên lạnh băng không buồn nhúc nhích. Tô Cảnh Lương, lại có thể, chán ghét nàng? Ngón tay run rẩy...."Cảnh Lương, huynh lại có thể chán ghét muội sao?"Tô Sõ Tâm không biết nên cười, hay là nên khóc.........Chỉ là cảm thấy tất cả đều thê lương.... Trái tim trong lòng ngực nam nhân kia, vốn ở trong lòng bàn tay nàng, giờ lại nhảy khỏi tay nàng? Không thể, nàng không tin....