Edit: Nguyệt Hoa Dạ TuyếtDương Xuyến Xuyến thấy lão cha và lão nương khen ngợi Tô Cẩm Lí như vậy, nàng không thể không thừa nhận rằng đáy lòng mình thực sự dấy lên một chút ghen tỵ! Nghĩ đến đây, Dương Xuyến Xuyến chợt lườm đối phương một cái! Đụng phải hắn, đúng là hệt như bị bóng đè! Tô Cẩm Lí và Dương Xuyến Xuyến đối mắt với nhau cực chuẩn xác! Bốn mắt giao nhau, cả hai đều nhìn ra ý khiêu khích trong mắt đối phương. Đồng thời kinh ngạc một hồi. Nhưng cả hai cũng nhanh chóng quay đầu lại cực ăn ý. Vẻ mặt khinh thường, không thèm nhìn đối phương. "Thiếu gia, cô nương, kiểu hoa đăng này chỉ có một, hai người xem... chúng tôi phải làm sao bây giờ...” Tô Cẩm Lí nghe vậy thì chợt nghĩ đến Tô Sơ Tâm đang chờ hoa đăng. Dáng vẻ của hắn thêm mấy phần cường thế, đoạt lấy hoa đăng trong tay Dương Xuyến Xuyến. Động tác bá đạo thô lỗ, nhưng lúc cầm lấy hoa đăng thì hắn lại giống như đang che chở cho nó vậy. Sau đó lấy tiền đưa cho người coi miếu, thản nhiên rời đi. Dương Xuyến Xuyến nhìn bóng dáng bỏ đi của Tô Cẩm Lí, quả nhiên là hắn không thèm để nàng vào trong mắt (khinh thường).Vẻ mặt nàng không thể nhịn được nữa. Một ý nghĩ không ngừng quay cuồng trong lòng... Con lợn tự cao tự đại đáng chết kia! Dám khinh bỉ ta? Không thèm nhìn ta? Lại còn cướp hoa đăng của ta? Đột nhiên, Dương Xuyến Xuyến bước đi thật tiêu sái đến trước mặt Tô Cẩm Lí, cản đường của hắn một cách không khách khí. Ánh mắt hắn vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, nét cười thanh nhã như một vị thần.Nhưng lại là cười lạnh, hơi thở lại không hề dồn dập. Chỉ liếc Dương Xuyến Xuyến một cái. Giọng điệu tựa như cười, tựa như không cười, kèm theo tiếng hừ lạnh lẽo: “Có chuyện thì mau nói!” Dương Xuyến Xuyến ngước đôi mắt sắc lạnh lên, nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của Tô Cẩm Lí. Nàng cũng làm ra dáng vẻ lười nhác mà nhìn hắn đang liếc mình, sau đó chỉ tay vào hoa đăng kia. Nói: "Đưa hoa đăng cho ta!”Tô Cẩm Lí nhìn thoáng qua hoa đăng trong tay mình, khóe mắt chợt lóe lên ánh nhìn khó chịu.