“Ngươi còn biết ta là sư huynh, ngươi còn biết gọi ta sư huynh sao?”
Mắt đỏ vằn như muốn nứt ra, sắc mặt của Tác tướng xanh mét, nhìn Âu Dương Vu Phi trước mặt, lời nói kia dường như rít ra từ hàm răng đang nghiến chặt.
Một bóng người băng ra, ngăn ở phía trước cả ngàn chiến thuyền .
Rất có khí thế và dáng dấp của kẻ chỉ huy.
Cũng không biết là do quá tức giận, không còn để ý tình thế, hay là như thế nào.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy, nhẹ phất phất tay, chiến thuyền phía sau liền dừng di chuyển, thả neo ngay tại chỗ, yên lặng chờ phân phó.
Đứng thẳng ở đầu mũi thuyền, Âu Dương Vu Phi bất đắc dĩ cười cười:“Huynh là sư huynh của đệ, sao đệ có thể không gọi như vậy được chứ.”
Nghe thấy câu trả lời có chút bất đắc dĩ của Âu Dương Vu Phi, sắc mặt Tác tướng đỏ như máu, nổi trận lôi đình hét lớn:“Được lắm, ngươi đã còn nhớ ta là sư huynh của ngươi, vậy ngươi có nhớ được sư phụ ngươi là ai hay không?
Nói, sư phụ ngươi là ai?”
Câu hỏi cuối cùng này như một tiếng sấm nổ vang giữa không trung, ẩn ẩn tiếng vọng không dứt.
Âu Dương Vu Phi nghe Tác Tương quát hỏi như thế, trên mặt hiện lên một chút phức tạp.
Chậm rãi nhắm mắt, thần sắc trên mặt chợt hiện lên một vẻ đau khổ cùng cực.
Rất lâu sau, Âu Dương Vu Phi mới chậm rãi mở mắt ra, thanh âm cực nhẹ nhưng lại rất rõ ràng nói:“ Đệ làm sao có thể quên, sư phụ của đệ là…… Vương tôn Minh Đảo……”
Vương tôn Minh Đảo, vị Vương đương nhiệm của Minh Đảo.
Vừa nghe lời này, Vân Triệu nãy giờ vẫn ở phía sau Âu Dương Vu Phi, cũng không can thiệp vào hành động của hắn, kinh ngạc trừng lớn mắt.
Hắn vẫn biết Âu Dương Vu Phi tới từ Minh Đảo, cũng biết lai lịch Âu Dương Vu Phi không bình thường, là người thuộc đại tộc Minh Đảo , thậm chí là vị hôn phu do mẫu thân Lưu Nguyệt lựa chọn.
Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, sư phụ của hắn, lại là Vương tôn Minh Đảo, vị Vương hiện tại của Minh Đảo.
Ông trời ơi, mắt Vân Triệu trầm xuống thật sâu.
Ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn bóng lưng ngạo nghễ đón gió của Âu Dương Vu Phi phía trước.
Người này, rốt cuộc lưng hắn phải gánh bao nhiêu gánh nặng đây?
Với thân phận như vậy, lại lãnh binh đi tấn công Minh Đảo, chuyện này……
Gió biển thổi phần phật, trời hôm nay vốn cũng không phải rất lạnh, mà lúc này, lại chợt lạnh đến thấu xương.
Nghe câu trả lời rõ ràng của Âu Dương Vu Phi, Tác Tương liền hơi nhếch môi cười.
Mắt đỏ hồng, cực kỳ phẫn hận điên cuồng cười ra tiếng.
“Được, được lắm ! Ngươi còn biết sư phụ của ngươi là ai. Ngươi còn biết sư phụ của ngươi chính là Vương tôn của chúng ta, là Vương Minh Đảo.
Vậy ngươi có còn nhớ sư phụ đã đối đãi với ngươi như thế nào không?
Nói, Người đối đãi với ngươi như thế nào?”
Tiếng rít gào chất vấn vang thấu chân trời, Tác tướng không đợi Âu Dương Vu Phi trả lời, lập tức nói tiếp như trút toàn bộ cơn phẫn hận lên Âu Dương Vu Phi.
“Ba tuổi ngươi vào Vương cung, vẫn luôn sống ở đấy đến năm mười bảy tuổi.
Mười bốn năm ! Ngươi sống và dần trưởng thành ở trước mặt sư phụ suốt mười bốn năm.
Sư phụ nuôi dạy ngươi chẳng khác gì con ruột của chính Người.
Từng li từng tí cũng không nhờ cậy người khác, là Người tự mình nuôi ngươi khôn lớn.
Dạy võ công cho ngươi, dạy ngươi mưu lược.
Dạy ngươi cầm kỳ thi họa, dạy ngươi cơ quan bày trận.
Dạy ngươi tất cả những thứ tạp học ngươi thích.
Mặc ngươi tùy tâm sở dục (làm theo ý mình), mặc ngươi muốn làm gì thì làm.
Tự ngươi hãy suy ngẫm cẩn thận lại cho ta.
Tất cả mọi người trong Minh Đảo đối với ngươi đều nhún nhường ba phần, tất cả mọi người đều dung túng ngươi, chưa từng có ai ép buộc ngươi phải làm chuyện gì.
Từ trước tới giờ ngươi muốn đến nơi nào liền đi nơi đó, muốn ra đảo liền ra đảo, muốn ở chỗ nào liền được ở lại chỗ đó đến tận mấy tháng, một, hai năm, chơi đã rồi mới trở về.
Tất cả những thứ tốt, cũng đều giành cho ngươi trước, để ngươi tùy ý chọn lựa thỏa thích, rồi mới ban cho những người khác.
Những đặc quyền đó, là ai cho ngươi ? Là ai?
Sự nâng niu trân trọng từng li từng tí đó, là ai cho ngươi ? Là ai?
Âu Dương Vu Phi, ngươi nói cho ta biết, là ai?”
Tiếng rống to, trong gió lạnh vù vù, làm cho lòng người cũng rung động nhè nhẹ.
Tiếng rống vang vọng phiêu đãng trên bầu trời, rồi dần dần nhỏ đi, tan biến vào không trung.
Âu Dương Vu Phi đứng ở bên mạn thuyền, không nhúc nhích.
Gió biển thổi tung mái tóc đen dài của hắn, lướt qua hai gò má lạnh như băng của hắn.
Vân Triệu đứng ở phía sau Âu Dương Vu Phi, nghe nói như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần (cảm xúc lẫn lộn).
Vương tôn Minh Đảo này, rõ ràng coi Âu Dương Vu Phi như con ruột của mình, quý trọng vô cùng.
Âu Dương Vu Phi càng xuất sắc bao nhiêu, Vương tôn Minh Đảo hao phí tâm huyết càng nhiều bấy nhiêu.
Đây hoàn toàn có thể nhìn vào bản thân Âu Dương Vu Phi mà suy ra
Tuy rằng,hiện tại bọn họ đang ở vị thế không giống với lúc trước.
Hắn cùng Minh Đảo là kẻ thù.
Nhưng, nếu đứng ở vị trí trung lập mà xem xét, giữa hai người Âu Dương Vu Phi và Vương tôn Minh Đảo……
Ài, thật sự là có điểm khó nói.
Vân Triệu nhìn chăm chú vào bóng lưng Âu Dương Vu Phi, cái gì cũng không nói gì, chỉ thản nhiên nghe, hắn tôn trọng lựa chọn của Âu Dương Vu Phi .
“Là sư phụ !” Lời nói nhẹ nhàng theo miệng Âu Dương Vu Phi phiêu tán ra.
Thời khắc đó, khuôn mặt trước giờ vốn đầy vẻ phong lưu, lại hiện ra một nụ cười khổ, trong lòng tràn ngập cảm xúc nhưng lại không thể nói thành lời, người khác không hiểu rõ, và cũng không thể biết được ý nghĩa của nụ cười khổ đó.
Vương tôn Minh Đảo đối xử với hắn rất tốt, hắn sao không biết, hắn sao không rõ ràng được.
Chỉ là…… Chỉ là……
“Được, xem như lương tâm của ngươi còn chưa bị chó ăn, còn biết là sư phụ.”
Tác tướng hừ một tiếng lạnh như băng thấu tận xương, ánh mắt tập trung vào Âu Dương Vu Phi, hàm răng nghiến ken két, nhìn chằm chằm vẻ mặt cười khổ của Âu Dương Vu Phi.
Không hề phẫn nộ mà điên cuồng gào thét, từ đầu đến cuối chỉ nói từng chữ từng chữ một, nhưng lại rất trầm, rất chậm.
Nhưng sự ngưng trọng lại càng lúc càng thêm nặng nề.
“Ngươi đi Trung Nguyên tìm Nạp Lan Lưu Nguyệt, sư phụ biết, nhưng không hề ngăn cản ngươi.
Ngươi giúp đỡ Nạp Lan Lưu Nguyệt, kẻ không biết dòng tộc là ai, không biết tổ tông là ai, sư phụ biết, nhưng vẫn không hề ngăn cản ngươi.
Ngươi không công khai chống đối Minh Đảo, chỉ giở một chút thủ đoạn vặt vãnh giúp đỡ kẻ thù, không cứu người của phe mình, nhưng sư phụ, dưới sự chất vấn và tranh cãi của mọi người, một tiếng xử quyết lấy mạng của ngươi cũng không có phát ra.
Âu Dương Vu Phi, người khác có thể không rõ ràng, nhưng ngươi hẳn phải hiểu rất rõ.
Muốn giải quyết ngươi, Minh Đảo không phải tìm không ra người, không phải không có ai làm gì được ngươi.
Nhưng là, không có, không hề có một mệnh lệnh nào.
Từ Tam Vương, Lục Tôn, Cửu Thánh Minh Đảo đã chết, không một ai nhận được mệnh lệnh xử quyết ngươi.
Âu Dương Vu Phi, sư phụ nuông chiều ngươi như thế, ngươi lại báo đáp như vậy, ngươi lại báo đáp Người như vậy .”
Thanh âm thực trầm, so với đêm tối còn trầm và lạnh lẽo hơn.
Nhìn thẳng vào hai mắt Âu Dương Vu Phi, khuôn mặt kiên cường của Tác tướng trở nên lãnh khốc:
“Lần này, Nạp Lan Lưu Nguyệt kia dẫn binh đến xâm phạm, ngươi không xuất hiện trong hàng ngũ của nàng.
Điểm này, sư phụ cùng sư huynh đều cùng cảm thấy có chút vui mừng.
Ngươi cho dù điên đảo vì nữ nhân kia, ở ngoài sáng trong tối (ra mặt và âm thầm) liên tục giúp đỡ nàng, nhưng mà ngươi vẫn không có mất gốc, không có quên nơi này mới là nhà của ngươi.
Nhưng thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, chúng ta sai lầm rồi, chúng ta sai lầm rồi !”
Rít gào một tiếng, năm chữ ‘chúng ta sai lầm rồi’ kia , như sấm rền ngày đông, phá nát lòng người, tuyệt không lưu một chút đường sống.
Hai mắt trong nháy mắt biến đỏ, Tác tướng căm hận nhìn Âu Dương Vu Phi, hai hàm răng nghiến chặt đến mức như bị mài mòn đi.
“Chúng ta sai lầm rồi, ngươi thật sự là kẻ vong ân phụ nghĩa, lại tự mình lãnh binh tấn công, lại dẫn kẻ thù xâm nhập tuyến đường biển bí mật mà ngay cả tộc nhân của chúng ta cũng không hề hay biết, lại dùng kinh nghiệm hải chiến sư phụ dạy ngươi để đánh chiếm lãnh thổ của Người.
Ngươi dẫn kẻ thù đến đánh người nhà của mình, đến đánh huynh đệ, tỷ muội, cha mẹ, người thân của ngươi, đến đánh sư phụ của ngươi.
Âu Dương Vu Phi, ngươi là tên không bằng cầm thú, ngươi là tên súc sinh vong ân phụ nghĩa.”
Những tiếng gào thét mang theo bao nhiêu hận, cũng mang thưo bấy nhiêu sự chua xót cùng thất vọng.
Lời nói kích động, cùng với sự đau đớn trong lòng, tung bay ở phía chân trời, phảng phất khắp vùng biển.
Phía sau, chiến thuyền Minh Đảo đã rất nhanh tiến lại đây.
Màu thuyền đen cùng trận thế quen thuộc này, giờ đây đột nhiên trở nên thật chói mắt.
Chói mắt đến mức làm cho người ta tâm túy thần thương (lòng say tinh thần bi thương).
Lẳng lặng mà đến, không có tiếng kèn vang lên mạnh mẽ, cũng không có tiếng la kinh động cuồng liệt.
Vô cùng tĩnh lặng, vô cùng tĩnh mịch.
Tràn ngập bi thương cùng thất vọng, mọi người đều vô cùng thất vọng về kẻ từng là đứa con cưng của Minh Đảo này.
Ánh mặt trời phía chân trời chiếu tới, bao phủ cả người Âu Dương Vu Phi.
Bạch y sáng rọi, phiên phiêu xuất trần.
Vân Triệu đứng sau lưng nhìn Âu Dương Vu Phi.
Thân ảnh thẳng tắp vẫn cứ tiếp tục đứng thẳng như vậy.
Chẳng qua là, đứng ở vị trí của hắn, lại thấy được rõ ràng năm ngón tay Âu Dương Vu Phi nắm chặt vào mạn thuyền, bóp lại thật mạnh.
Bề mặt thân gỗ gần như bị tay hắn đâm thủng vài lỗ lớn.
Nhưng mà, Âu Dương Vu Phi lại không hề phát hiện ra.
Thầm thở dài một tiếng, Âu Dương Vu Phi, hắn (Vân Triệu) chưa từng hiểu được, hắn cũng chưa bao giờ biết người này đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ…… Có lẽ……
Gió biển vù vù thổi qua, hơi lạnh nhè nhẹ thấu vào tận xương tủy, lạnh lẽo như băng.
Không một tiếng động, không hề phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Âu Dương Vu Phi cứ lẳng lặng đứng sừng sững ở đầu thuyền như vậy, không đáp lời, không hề phản bác.
Thừa nhận, hắn cứ thừa nhận như vậy.
Không có bất cứ lời biện hộ nào, cũng không có bất kỳ lời giải thích nào, cứ như vậy mà thừa nhận mọi chuyện.
Thừa nhận hắn lòng lang dạ sói, thừa nhận hắn vong ân phụ nghĩa.
Gió nhẹ thổi qua, từng sợi tóc đen cũng bị cuốn tung bay phất phơ.
Gương mặt Âu Dương Vu Phi dưới ánh nắng chiếu rọi, vẫn phong lưu như trước, có điều vẻ đau khổ lại ẩn sâu trong đáy mắt, không ai thấy được, cũng không một ai hiểu được.
Hai quân lẳng lặng đối mặt.
So với cảnh binh tướng lao vào nhau chém giết, còn làm cho người ta khổ sở hơn.
Nhìn Âu Dương Vu Phi cứ im lặng thừa nhận như vậy, ngay cả một câu cũng không phản bác.
Tác tướng phẫn nộ đến mức muốn đem hết khí huyết trong người phun ra ngoài.
Kiếm sắt mạnh mẽ chém vào khoảng không, Tác tướng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Âu Dương Vu Phi tức giận nói:“Tên phản đồ! Tên súc sinh nhà ngươi!
Con mẹ nó, ngươi vì một nữ nhân, vì một nữ nhân đã gả cho người khác mà chỉ huy quân tướng đánh gia đình của chính mình.
Ngươi rốt cuộc là bị ma quỷ ám ảnh thế nào? Ngươi rốt cuộc bị yêu pháp gì mê hoặc?
Âu Dương Vu Phi, ta từ nhỏ nhìn ngươi lớn lên, ngươi là dạng người gì, sư huynh ta hiểu rõ ràng.
Ngươi nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?
Ngươi rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Ngươi có phải đang bị bức hiếp hay không? Có phải bị địch nhân nắm nhược điểm gì hay không?
Ngươi nói cho ta, nói đi.”
Tiếng rống giận đầy thương tâm vang lên khắp biển rộng.
Đau lòng, vô cùng đau lòng.
Theo sau câu hỏi của Tác tướng, các tướng sĩ trọng yếu của Minh Đảo ở trên chiến thuyền đang tiến đến gần phía sau, cũng đều dựng lỗ tai lên.
Bọn họ không tin, bọn họ hầu như không ai tin vương tử điện hạ mà bọn họ kính trọng – Âu Dương Vu Phi, lại phản bội bọn họ, lại dẫn kẻ địch đến tấn công bọn họ.
Nhất định là có ẩn tình, nhất định có.
Từng đợt sóng âm thanh cuồn cuộn nhảy múa trên mặt biển, khiến lòng người cũng xót xa.
Năm ngón tay chậm rãi từ mạn thuyền nâng lên, để lộ ra phần gỗ phía dưới đã bị nội lực cường đại chấn vỡ thành từng mảnh.
Âu Dương Vu Phi nhìn vẻ mặt phẫn nộ lại ẩn chứa đau lòng của Tác tướng, ngửa đầu hít một hơi thật sâu.
Hướng về phía sau phất phất tay.
Giống như đã hạ một quyết tâm nào đó.
Vân Triệu thấy cảnh này, nhướng nhướng mi, nhưng không ngăn cản mệnh lệnh của Âu Dương Vu Phi.
Để mặc cấp dưới tuân lệnh, chấp hành rất nhanh.
Giữa biển xanh trời xanh, trên mặt biển hai quân đang đối chọi nhau.
Âu Dương Vu Phi từ trên chủ chiến thuyền Thiên Thần chậm rãi bước xuống thuyền nhỏ kế bên, đi về phía boong tàu nhô ra giữa biển xanh ngát.
Âu Dương Vu Phi xoay người, cứ lặng lẽ một mình đi về phía boong tàu như thế.
Phía trước, Tác tướng nhìn hành động của Âu Dương Vu Phi, trong mắt hiện lên một chút kỳ vọng.
Có lẽ, Âu Dương Vu Phi thật sự có nỗi khổ tâm không thể nói ra được.
Ánh hào quang chói mắt, nhưng lại không có chút độ ấm nào.
Một thân bạch y, đứng trên boong tàu vươn ra giữa biển, Âu Dương Vu Phi đứng ở nơi này, ánh mắt đảo qua chiến thuyền Minh Đảo ở phía sau đang yên lặng quan sát hành động của hắn, cuối cùng tập trung vào Tác tướng, nhìn thoáng qua thật sâu.
Tay áo bào vung lên, một tay kéo vạt áo phía trước, “phịch” một tiếng, Âu Dương Vu Phi hướng về phía Minh Đảo mà quỳ xuống.
Tại đây, giữa ngàn vạn ánh mắt.
Tác tướng vừa thấy vậy, tâm lập tức nhảy dựng lên, mặt lại trầm xuống.
Ngẩng đầu, quỳ xuống, Âu Dương Vu Phi hướng tới phía đảo chủ của Minh Đảo cung kính dập đầu ba cái.
Không, pha lẫn không một tia cảm xúc khác thường nào, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt qua mảnh tĩnh lặng.
“Ta, Âu Dương Vu Phi phản bội Minh Đảo, chuyện này không liên quan tới bất cứ người nào, là chính bản thân Âu Dương Vu Phi ta tự mình quyết định.
Nay, ta tuyên bố với người trong thiên hạ, Âu Dương Vu Phi ta là kẻ vong ân phụ nghĩa, không bằng heo chó, phản bội tổ tông, phản bội sư tôn phản bội tất cả, là phản đồ của Minh Đảo.
Sau cái dập đầu này, toàn bộ chuyện cũ trước kia xem như kết thúc tại đây.
Từ nay về sau, Âu Dương Vu Phi cùng Minh Đảo, là địch không phải bằng hữu, không phải ngươi chết, chính là ta vong.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng theo gió biển bay lên, vang vọng khắp bầu trời Minh Đảo.
Quyết tuyệt như vậy, bất hối như vậy.
Làm cho người ta kinh hồn táng đảm (lòng người run sợ), làm cho người ta tâm đau thần thương.
Tiếng nói của Âu Dương Vu Phi vừa dứt, lại một lần nữa hướng tới Vương cung của đảo chủ Minh Đảo, cung kính khấu đầu ba cái.
Nhấc thân đứng dậy, tay áo bào vung lên, rốt cuộc cũng không liếc mắt nhìn Tác tướng và tướng sĩ Minh Đảo một cái.
Tấm lưng vô cùng cao ngạo, vô cùng cứng cỏi, mà cũng thật đau đớn cô độc.
“Âu Dương Vu Phi……”
Tiếng rống to đầy phẫn nộ xuyên qua không gian, Tác tướng đã phẫn nộ đến cực hạn.
Từng bước bước lên thuyền chủ chiến Thiên Thần, tới khi đến chỗ binh sĩ Minh Đảo cùng Thiên Thần đều không nhìn thấy hắn, hơi thở của Âu Dương Vu Phi liền buông lỏng.
Đột nhiên dưới chân mềm nhũn, đầu gối run lên, đổ người xuống phía trước.
Âu Dương Vu Phi cả kinh, còn không kịp phản ứng, một đôi tay đã nâng hắn dậy.
Âu Dương Vu Phi không ngẩng đầu nhìn, nhưng hắn biết đó là tay Vân Triệu.
Vân Triệu nhìn Âu Dương Vu Phi trước mắt, thân hình thẳng tắp, vẻ mặt vẫn như trước.
Chẳng qua là, tâm tình phải bị kích động đến mức nào, mới có thể khiến cho kẻ dù núi Thái Sơn có sập ở trước mắt cũng không mảy may dao động như Âu Dương Vu Phi chân đứng không vững, cả người đều run lên thế này.
Người này…… Người này rốt cuộc là vì cái gì chứ ?
Tuyên bố quyết tuyệt như vậy ngay giữa lúc hai quân đang đối đầu nhau như thế.
Sau này, bất kể là Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt có diệt được Minh Đảo hay không, Âu Dương Vu Phi cũng là phản đồ.
Vĩnh viễn là một tên phản đồ.
Tội danh như vậy, dù cả đời cố gắng thế nào cũng không thể tẩy sạch được.
Dù cho về sau hắn có dành được công trạng tuyệt đỉnh, tội danh này cũng sẽ là một vết thương trí mạng.
“Vì sao?” Vân Triệu trong nháy mắt hoảng hốt.
Âu Dương Vu Phi không phải vì Lưu Nguyệt mà phản bội Minh Đảo.
Chỉ bằng giao tình bằng hữu, không đủ để hắn phản bội một thứ từng là tất cả của bản thân.
Khoanh tay đứng nhìn cùng phản bội là hai loại gánh nặng, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Người này rốt cuộc là vì cái gì mà phải làm đến bước này?
Âu Dương Vu Phi tựa vào tay Vân Triệu đứng vững lại, nhưng vẻ đau đớn đến tận xương tủy cùng sự xót xa trong nháy mắt hiện lên trên mặt, chợt lóe lên rồi biến mất.
Sau đó, từ đầu đến chân lại vẫn như ngày xưa, luôn bình thản không thèm để tâm bất cứ chuyện gì.
Nghe Vân Triệu hỏi như thế, Âu Dương Vu Phi cười nhạt nói:“Bởi vì các ngươi toàn là kẻ ngốc, không có ta, làm sao đánh bại Minh Đảo nổi .”
Nói xong, phất phất tay với Vân Triệu nói:“Tiến công đi.”
Dứt lời, xoay người, đẩy tay Vân Triệu ra, đi về phía khoang thuyền.
Vân đạm phong khinh như thế.
(Vân đạm phong khinh : nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi ; chỉ tính cách không màng đến chuyện gì).
Nhưng bước chân lại thật nặng, nặng nề như đang đạp trên mũi đao.
Vân Triệu chăm chú nhìn bóng lưng của Âu Dương Vu Phi, trên đó đang gồng lấy bao nhiêu gánh nặng, đang chịu đựng bao nhiêu bêu danh nguyền rủa, là vì cái gì…… Vì sao……
Không nói gì, than nhẹ, Vân Triệu không đi truy vấn.
Đến lúc phải hỏi, đến lúc phải biết, hắn tự nhiên sẽ biết.
Gió lạnh mưa bay đầy trời, rõ ràng mang theo sự mát mẻ của mùa thu .
Nhưng thổi tới thân người, lại lạnh thấu tận xương như vậy.
“Tấn công……” Mệnh lệng lãnh khốc vang khắp chân trời.
Hai bên Thiên Thần cùng Minh Đảo tại nơi này giương cung bạt kiếm đối đầu.
Trời, vẫn xanh như vậy.
Biển, vẫn sâu như vậy.
Nhưng, đã không giống như xưa nữa rồi.
Gió chợt nổi lên, thổi tan sự tĩnh lặng của mặt nước.
Trong lúc Âu Dương Vu Phi và Minh Đảo giao chiến quyết liệt, ở một nơi khác, Tiêu thái hậu cũng giao chiến với Trầm tướng trên đảo Thiên Vũ.
Gió thu nhè nhẹ, sóng lớn lại dâng lên.
Đảo Thiên Vũ, không bằng phẳng giống đảo Hỏa Diễm, cũng không có vô số dòng nước xoáy hay đá ngầm như đảo Thủy Sinh.
Đảo Thượng Vũ, là một mê đảo (mê cung).
Quanh năm sương mù toàn bộ xung quanh đảo.
Màu trắng nhè nhẹ uốn lượn một phương trời, bao bọc toàn bộ đảo Thiên Vũ ở bên trong. Từ xa nhìn lại, hoàn toàn không nhận ra được nơi này lại tồn tại một hải đảo.
Sương mù bay lên, làn sương trắng nhè nhẹ tung bay.
Đảo Thiên Vũ bên trong thoáng ẩn thoáng hiện.
Quang cảnh ẩn hiện này, xa xa nhìn lại thật giống như một tòa đảo bất cứ lúc nào đều có thể thay đổi vị trí và khoảng cách.
Làm cho người ta đoán không ra, cũng nhìn không rõ.
Tuy nhiên, một hòn đảo bí ẩn, đối với người ngoài mà nói là mật địa tuyệt đối, không ai dám liễu lĩnh xâm phạm.
Nhưng đối với Tiêu thái hậu, đây chẳng qua chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi.
Sương mù dù mỏng manh hay dày đặc hoàn toàn không tạo được bất cứ tác dụng gì, một chút cũng không ngăn cản được nàng .
Phóng hỏa thiêu Đông hải, buộc chiến thuyền của đảo Thượng Vũ phải lui về duyên hải Thiên Vũ.
Tiêu thái hậu trực tiếp huy quân, xuyên qua sương mù, trực tiếp đuổi theo đi vào.
Vượt mọi chông gai, hướng về phía địch.
Chưa đến bình minh, Tiêu thái hậu đã lãnh đạo chiến thuyền Thiên Thần, tại vùng duyên hải Thiên Vũ giao tranh với một trong ba đại hải tướng Minh Đảo, Trầm tướng.
Màn sương phía sau nhè nhẹ lan đến, toàn bộ trời đất nơi này, chỉ có hai bên binh mã Thiên Thần cùng Minh Đảo đối đầu.
Vẻ mặt Trầm tướng lạnh như băng nhìn Tiêu thái hậu đứng vững vàng trên chiến thuyền Thiên Thần, lạnh lùng mở miệng nói: “Liên Khinh.”
Tiêu thái hậu nhìn vào Trầm tướng, khí thế không thua kém chút nào, nói:“Trầm tướng.”
Trên mặt biển, hai đại chủ tướng đối đầu.
Binh mã tập kết phía sau vũ khí đã tuốt ra khỏi vỏ, chỉ chờ một tiếng ra lệnh, bạt quân mà lên.
Ánh mắt lạnh lùng đảo qua Tiêu thái hậu, Trầm tướng còn chưa kịp mở miệng, Tiêu thái hậu đã vô cùng lãnh khốc trực tiếp mở miệng nói.
“Không cần nói với bản cung thế nào gọi là phản bội, kẻ nào là phản đồ, bản cung không muốn nghe.
Hôm nay, bản cung chính là Thái hậu Bắc Mục, không có bất kỳ quan hệ nào với Minh Đảo của ngươi, mà chỉ có mối hận giết chồng, mối thù hủy dung.
Hôm nay Bắc Mục ta sẽ đối đầu với Minh Đảo các ngươi, quyết không đội trời chung.”.
Lời nói lạnh như băng, thiết huyết vô tình, tràn đầy sự phẫn nộ vang lên trong nắng sớm.
Mang theo sự xơ xác tiêu điều tuyệt đối.
Tuy rằng nàng cũng là người sinh ra trong thế gia Minh Đảo. (thế gia : gia đình làm quan)
Nhưng, không hề được đối xử như Âu Dương Vu Phi.
Lúc này cùng Minh Đảo đối đầu, trong lòng nàng chỉ có hận, không có hổ thẹn, chỉ có thù, không có yêu.
Trầm tướng nghe những lời Tiêu thái hậu nói, trong mắt chợt hiện lên một tia sáng lạnh.
Cực kỳ lạnh lùng, chậm rãi vỗ tay một cái, phía sau lập tức đưa lên một người.
Hào hoa phong nhã, một thân nho nhã, nhìn qua gần đến ba mươi tuổi, hơi thở ôn nhuận, là một nam tử ôn hòa nho nhã.
Vẻ mặt Tiêu thái hậu tràn đầy bi phẫn, vừa thấy nam tử phía sau bị Trầm tướng đẩy ra, không khỏi hơi hơi sửng sốt.
Thù hận trong mắt khẽ trầm xuống.
“Liên Khinh.” Nam tử chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tiêu thái hậu, trong mắt lập tức ánh lên vẻ đau thương cùng hi vọng.
Giống như trải qua ngàn năm, rốt cục cũng đợi cho đến ngày gặp lại.
Tình ý trong mắt nồng đậm, cho dù bị cái chết áp bức, cũng không ngừng dâng trào mãnh liệt.
Tiếng gọi nhẹ nhàng xen lẫn sự dịu dàng không thể nào nói rõ.
Tại đây, trong gió thu lạnh thấu xương, chợt dâng lên sự ấm áp không giải thích được.
“Vô Trần.” Tiêu thái hậu nhẹ nhàng nỉ non gọi một tiếng, nhỏ đến nỗi làm cho người ta gần như nghe không thấy.
“Nàng sống có tốt….. ?” Nhìn thấy trong phút chốc nơi đáy mắt Tiêu thái hậu hiện lên vẻ dịu dàng, , khóe môi nam tử tên Vô Trần khẽ mấp máy.
Lời còn chưa hỏi xong, đã liền nuốt lại, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
Nếu sống tốt, Liên Khinh còn có thể hận Minh Đảo thế này sao? Hôm nay lại dẫn quân tấn công Minh Đảo được sao?
Câu hỏi này hắn còn phải hỏi nữa sao?
Nuốt câu định hỏi xuống sâu yết hầu, chỉ còn lại ánh mắt tràn đầy đau thương, chăm chú nhìn Tiêu thái hậu.
Giống như muốn đem âm dung tiếu mạo (giọng nói và dáng điệu) suốt bao năm không được nhìn thấy của nàng khắc thật sâu vào trong đầu.
Không hề mở miệng, không hề nói chuyện.
Chỉ nhìn nàng chăm chú, nhìn nàng đắm đuối.
Không khí tĩnh lặng lập tức bao trùm khắp nơi đây.
Giống như cả thế giới đều dừng lại tại thời khắc này.
“Âu Dương Vô Trần vẫn chưa lập gia đình.” Tiếng nói lạnh lùng chợt vang lên phá tan đầu không khí tĩnh lặng này, Trầm tướng nhìn Tiêu thái đang chăm chú nhìn Vô Trần, trầm giọng nói.
Tiêu thái hậu vừa nghe lời ấy, đôi mắt tràn đầy vẻ thù hận chợt hiện lên một tia áy náy.
Âu Dương Vô Trần, vị hôn phu của nàng, thanh mai trúc mã của nàng.
Năm đó, khi nàng rời Minh Đảo, hắn đã từng nói đợi nàng chơi đã trở về, bọn họ sẽ thành thân.
Nhưng mà, thật không ngờ, ngày nàng trở về, lại chính là ngày hôm nay.
Tình cảm thanh mai trúc mã, không nồng nàn như tình yêu từ cái nhìn đầu tiên mà là yêu say đắm trọn một đời.
Nàng đã phụ Âu Dương Vô Trần.
Có điều, không ngờ nhiều năm như vậy mà Vô Trần vẫn chưa lập gia đình.
Rõ ràng hắn biết nàng đã gả cho Bắc Mục vương.
Rõ ràng hắn biết nàng đã đoạn tuyệt với Minh Đảo, kiếp này chỉ là kẻ thù.
Lại còn……
Một câu nói của Vô Trần không chỉ gợi lên trong lòng nàng sự áy náy.
Tiêu thái hậu cảm thấy hổ thẹn trong lòng, lại càng cảm thấy thương tình.
Đời này nàng không thẹn với Minh Đảo, không thẹn với Bắc Mục, không thẹn với Bắc Mục vương, trượng phu của nàng, thân sinh củaGia Luật Hồng.
Nhưng lại thẹn với người trước mắt này, thẹn với Âu Dương Vô Trần.
Âu Dương Vô Trần yêu nàng, cưng chiều nàng, bao che cho nàng……
Kiếp này, nàng biết lấy gì đền đáp đây?
“Không sao đâu, đừng lo lắng, chỉ cần nàng sống tốt…… là được rồi……”
Nhìn Tiêu thái hậu cúi đầu không nói, khóe miệng Âu Dương Vô Trần nở nụ cười dịu dàng như trước kia.
Nhưng vẻ dịu dàng kia lúc này lại như một lưỡi dao.
Vẻ thâm tình không thể giấu đi trong ánh mắt khiến trái tim người ta đau đớn.
“Ngươi bỏ rơi hắn, bây giờ lại vì một nam nhân khác mà tấn công nhà của hắn ! Liên Khinh, giỏi cho một Liên Khinh.”
Trầm tướng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tiêu thái hậu.
Lời nói bình thản lại như đao, như kiếm, đâm thẳng vào trái tim nàng.
Sắc bén hơn bất kỳ sự công kích nào.
Hiệu quả hơn bất kỳ trận thế nào.
Cả người Tiêu thái hậu run lên, năm ngón tay nắm chặt thành quyền.
Nhìn Tiêu thái hậu run rẩy, Âu Dương Vô Trần nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hắn sao có thể đành lòng khiến cho nữ nhân mình yêu vì mình mà khó xử ? Hắn sao có thể đành lòng được……
“Liên Khinh, nàng muốn làm gì thì cứ làm đi đừng để ý tới…… A……”
“Vô Trần!”