Vương Phi 13 Tuổi

Chương 766: Phiên ngoại 20 Khi đã say rượu

Vạn vật tĩnh lặng, đêm trăng không một tiếng động.

"Phụt..."

Ngay sau đó, một tiếng bật cười đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh này.

Trong nháy mắt, thật giống như lời nguyền yên lặng bị phá tan, cả đoàn người lẫn cô gái hồng y đều đồng loạt điên cuồng cười ra tiếng.

Ôm bụng cười to, không còn chút hình tượng nào, ngay cả những binh lính tuần tra đi theo sau cô gái hồng y cũng nhịn không được cười ngửa tới ngửa lui.

Quá hài hước, quá buồn cười rồi.

Trong tràng cười vang dội này, "Bà nam nhân" khuôn mặt đầy hắc tuyến và lúng túng từ trên mặt đất đứng dậy, đưa tay túm Hiên Viên Huyền miệng sùi bọt mép, bị đè đau đến mức miệng đang không ngừng rên rỉ ôi ôi ôi.

Đứa bé xấu xa này mới lớn được có chút xíu, giờ bị nàng đè bẹp xuống, chậc...

Hiên Viên Huyền một tay nắm lấy chén rượu đã bể, một tay không ngừng xoa xoa cái mông căng thịt non mềm của mình, mặt đầy ủy khuất nhìn "Bà nam nhân", rồi nhìn qua đoàn người của cô gái hồng y đang cười ngặt nghẽo không còn chút hình tượng.

Suy nghĩ cân nhắc một hồi lâu, cuối cùng cậu quyết định cứ tiếp tục duy trì hình tượng của chính mình cho thỏa đáng, lập tức nghẹn mấy giọt nước mắt đang ngập tràn trong mắt lại.

Lườm "Bà nam nhân" một cái: "Nam tử hán, đổ máu không đổ lệ, không đau chút nào.

"Cô gái hồng y vừa tiến cung hôm nay nghe nói vậy cười càng to hơn, đứa bé còn nhỏ xíu xiu như vậy, cũng dám mở miệng đòi làm nam tử hán, khẩu khí không nhỏ.

Hiên Viên Huyền nghe vậy quay đầu, hung hăng nhìn cô gái hồng y chằm chằm, thù mới hận cũ thi nhau chồng lên, cả giận nói: "Cười cái gì mà cười, có gì buồn cười sao, chưa thấy ai té bao giờ à.

"Dáng người nhỏ bé đứng thẳng lên, giận dữ nói như vậy, cũng có một chút khí thế.

Đáng tiếc, quá nhỏ, thật sự là không uy hiếp nổi đoàn người của cô gái hồng y.

Vì vậy, đáp lại là một tràng cười còn lớn hơn khi nãy nữa.

Cô gái hồng y cười gật đầu, nói: "Tốt, tốt, không cười nữa, vậy Bổn công chúa hỏi hai vợ chồng các ngươi, ánh trăng tối nay như thế nào vậy?""Đương nhiên đẹp đến không gì bì ki..."

Hiên Viên Huyền hếch cằm lên, một câu khen ngợi còn chưa kịp nói ra miệng xong, "Bà nam nhân" ngồi chồm hổm bên cạnh đột nhiên đưa tay lên ngắt ngang hông cậu một cái.

Hiên Viên Huyền nhất thời nhíu đôi mày nhỏ, quay đầu hung hăng trừng "Bà nam nhân".

Sau đó, theo hướng ánh mắt "Bà nam nhân" đang hắc tuyến đầy mặt dẫn đường, ngẩng đầu nhìn thiên không, ánh sáng sao trên bầu trời lấp lánh như những viên ngọc, lóa hết cả mắt.

Nhưng đáng tiếc, vầng trăng xinh đẹp đáng lẽ phải treo trên cao kia, không biết đã chạy trốn đến nơi nào rồi.

Ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu cả.

Từng đường hắc tuyến gạch thẳng từ trên trán Hiên Viên Huyền xuống, khuôn mặt nhỏ bé liền vặn vẹo, âm thầm oán giận đến ngay cả mặt trăng cũng không chịu phối hợp tốt với hắn.

"Khí trời nóng bức, ngủ không được, nên chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ vừa hóng gió, vừa uống rượu." "Bà nam nhân" chậm rãi đứng lên, giơ giơ chén rượu cùng bầu rượu trong tay về phía cô gái hồng y.

Lúc này đang đầu mùa hè, nói thời tiết nóng hơn cũng hợp lý, nhưng nếu nói là nóng bức đến chịu không được, thì cũng không hẳn.

Vừa nghe đã biết là ngụy biện.

Cô gái hồng y sao lại không rõ, lập tức cười nói: "Đúng vậy a, ta cũng cảm thấy không khí thật quá nóng, cho nên cũng đi ra ngoài hóng gió.

Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ (Mời tới không bằng ngẫu nhiên gặp mặt), ta và vợ chồng Nhã Dung tỷ tỷ cùng nhau đi uống rượu ngắm trăng đi.

"Dứt lời, vung tay lên, bọn thị vệ đi theo sau lậu tức tiến lên đón lấy bầu rượu và chén rượu trong tay "Bà nam nhân", mang sang đình nghỉ mát cách đó không xa.

"Bà nam nhân" thấy vậy, biết là tối nay đã không thể trốn được nữa.

Trưởng công chúa trước mặt là một người rất khó dây dưa, huống chi người hiện đang mang danh trượng phu của mình, hình như cũng có chút quen biết với nàng ta, tối nay, coi như xong.

Thôi thì, coi như "Tương thỉnh bất như ngẫu ngộ" luôn vậy.

Cô gái hồng y vẻ mặt tươi cười, dẫn dắt chủ đề hàn huyên cùng "Bà nam nhân" hết chuyện này đến chuyện khác.

Hiên Viên Huyền ngồi ở ghế nhỏ kế bên, ôm chén rượu âm thầm tức giận.

Đều do cô gái hồng y này, hại hắn hôm nay không trốn khỏi cung được, nâng chén rượu trong tay lên uống một ngụm to.

Ôi, cái mông đến giờ vẫn còn đau quá, uống tiếp ngụm nữa.

Dạ Dạ cũng thật đáng ghét, không chịu cứu hắn, lại uống...

Một màu đỏ ửng chậm rãi dâng lên trên khuôn mặt trắng ngần nhỏ nhắn, thân thể bé nhỏ nhũn ra giống như thủy ngân chảy, đầu từ từ gục xuống bàn, người chầm chậm nghiêng qua một bên rồi lăn kềnh xuống đất.

Trên bàn đá, cô gái hồng y thấy vậy cười đến híp cả mắt, nhưng tuyệt không ra tay ngăn cản.

"Bà nam nhân" thì không nói lời nào ngước mắt nhìn trời, Trưởng công chúa này rõ ràng muốn xem cảnh Hiên Viên Huyền say xỉn đến không biết gì, thật là, người lớn như vậy lại đi so đo cùng tiểu hài tử.

Hiên Viên Huyền say túy lúy ôm bầu rượu rúc vào dưới đáy bàn, nhưng hai con mắt lại tỉnh táo nhìn chăm chăm vào đầu gối cô gái hồng y.

Ai nói người say rượu thì cái gì cũng không biết đâu.

Hắn biết, hắn biết rất rõ ràng, cô gái trước mắt này là người hắn ghét nhất trên đời, không chỉ bám dính Dạ Dạ không rời, còn ngăn không cho hắn xuất cung.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt càng sáng như tuyết.

Hiên Viên Huyền 'ầm' ném bầu rượu trong tay đi, nhổm dậy bò tới hướng cô gái hồng y.

Từ trong tay áo rút con dao nhỏ mới mang từ trong Tẩm cung Thái hậu ra.

Âu Dương sư phụ nói, lúc nào cũng nên mang đồ phòng thân trong người.

Hai mắt phát sáng càng thêm rực rỡ, tay chậm mà chắc, vươn về phía chân váy trước mặt"Trưởng công chúa thích phụ thân của bọn nhỏ sao?" "Bà nam nhân" sợ cô gái hồng y khi dễ Hiên Viên Huyền đang bò lui cui dưới mặt bàn, liền chọn một vấn đề hỏi chuyện, tránh cho nàng bắt nạt con nít.

Cô gái hồng y tự nhiên hiểu được ý tứ của "Bà nam nhân", liền cũng không nhìn Hiên Viên Huyền dưới mặt bàn nữa, cười nói: "Thích chứ."

"Cũng đúng thôi, nam nhân đẹp trai như vậy ai mà không thích cho được." "Bà nam nhân" gật đầu.

"Cũng không chỉ là do bề ngoài đẹp thôi đâu, ta cảm nhận được... Ha ha ha..." Cô gái hồng y còn chưa nói dứt câu, đột nhiên cười lớn ra tiếng.

Hiên Viên Huyền dưới mặt bàn cũng không biết đang lén lút làm cái gì, một chân dẫm lên làn váy của nàng, kéo giật mạnh xong, cũng không đụng vào người nàng, ngược lại lại giật phắt lăn lông lốc về phía sau, như một cái bình hồ lô lăn trên đất.

Trong nháy mắt, 'bịch bịch' rơi xuống ra khỏi đình nghỉ mát, lủi cả người vào trong bụi mẫu đơn đằng kia.

"Bà nam nhân" trông cảnh này, mắt đảo trợn trắng nhìn trời, mà thấy Hiên Viên Huyền lăn vào trong bụi mẫu đơn hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh gì, nàng đành phải tự mình đứng lên, đi tới bụi hoa đó.

"Trưởng công chúa điện hạ, Thái hậu phân phó xin Người đừng làm chộn rộn nữa, trẻ nhỏ thức khuya không tốt cho sức khỏe.

"Trong tiếng cười vang, đội thị vệ đi theo cô gái hồng y tuần tra đến đây, lúc này cử một nha hoàn bộ dạng còn rất trẻ mỉm cười đi đến nói với cô gái hồng y.

Hiển nhiên, đã có người thông báo chuyện này cho Thái hậu.

Cùng lúc đó, cô gái hồng y cũng cảm thấy phần thân dưới chợt nhẹ hẫng, sau đó liền thấy lành lạnh, lập tức theo bản năng trở tay túm lấy quần áo trên người.

"Bà nam nhân" đi tới bụi hoa nghe thấy động tĩnh khác thường, không khỏi quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy, đai lưng cô gái hồng y không biết đã bị chặt đứt từ lúc nào, váy áo không có vật giữ lại, lúc nàng đứng lên, toàn bộ chúng liền rơi tự do xuống, hết lớp này đến lớp khác.

Cảnh này, phải nói là, lộ hết cảnh xuân không bằng nửa kín nửa hở e ấp, thấp thoáng làn da trắng như tuyết bên trong, như ẩn như hiện, cực kỳ quyến rũ và hấp dẫn.

Nếu không nhờ cô gái hồng y phản ứng nhanh, giơ tay túm lại quần áo đang tuột xuống, sợ là lúc này nửa thân dưới của nàng đã hoàn toàn lộ ra ngoài rồi.

"Bà nam nhân" nín cười, còn nha hoàn sau khi hoảng sợ kêu lớn kia, đã cứng đờ không biết nên làm gì nữa.

Về phần những thị vệ cùng đi tới đây, sau khi trố mắt nhìn liền đồng loạt xoay người đi, sắc mặt mọi người đều nghiêm trang, như đang đối mặt với địch trên chiến trường vậy.

Chẳng qua, mấy cặp mắt chuyển loạn nhanh như chớp kia đã tố cáo hết sự bối rối của họ.

Cơn phẫn nộ của cô gái hồng y dâng lên như lũ trong lòng, nghẹn đến tận cổ, lửa giận giờ như đã trở thành thực chất, ùn ùn lan ra đồng cỏ.

"Ta giết ngươi!" Tiếng rống giận nghiến răng nghiến lợi vang vọng khắp bầu trời đêm, cô gái hồng y phi thân một cái vọt đến bụi mẫu đơn, một cước đá vào trong.

"Bà nam nhân" vừa thấy vậy lập tức chen ngang chân vào chặn lại, một cước này của cô gái hồng y nếu đá trúng thật, thân thể bé nhỏ của Hiên Viên Huyền kia không chết thì cũng phải tàn phế mất.

Hai chân trong bụi hoa liên tục đá vào nhau, một người tấn công một người ngăn chặn, khiến hoa rơi lả tả nát bấy trên đất, mấy bụi cỏ xung quanh cũng bị đạp tung tóe.

"Trưởng công chúa, Người đừng..." Lời khuyên can của "Bà nam nhân" còn chưa kịp nói hết, đã kẹt lại trong miệng.

Bụi mẫu đơn bị hai người đá nát trước mắt, chỉ có hoa tàn cành gãy, làm gì còn bóng dáng Hiên Viên Huyền ở đây.

"Bà nam nhân" sửng sốt, tên nhóc này đã chạy đi đâu."

"Khốn kiếp, còn dám chạy." Cô gái hồng y buộc váy áo lại thành một cái chốt trên người, đẩy mấy bụi hoa ra, tìm được dấu vết có người đã từng bò sát dưới mặt đất này trườn đi, liền đuổi theo.

"Bà nam nhân" thấy vậy cũng liền vội vàng theo sát.

Xem náo nhiệt thì rất vui, nhưng nếu hai phe mỗi bên đều có dính líu tới một thế lực nào, bọn họ cũng không biết phải báo cáo lại ra sao nữa đây.

Sát khí đằng đằng, ùn ùn như sóng dữ.

Đám người cô gái hồng y đuổi theo dấu vết trên mặt đất, hướng về một nơi khác của Ngự hoa viên.

Bóng đêm bao phủ khắp nơi, thật là một đêm thật đẹp.

Tới khi bóng dáng cô gái hồng y cùng mọi người đã biến mất trong tầm mắt, trong một bụi rậm gần kế bụi mẫu đơn khi nãy, một cái đầu nhỏ lặng lẽ thò ra ngoài.

Đầu đầy hoa lá, cả người dính bụi, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn đến khó có thể nhận ra diện mạo thật sự.

Đây không phải Hiên Viên Huyền vốn phải chạy không thấy tung tích thì còn ai vào đây nữa.

Âu Dương sư phụ nói, thỏ khôn có ba hang, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Cười khúc khích lê bước tới đình nghỉ mát, Hiên Viên Huyền bưng chén rượu ngọt "Bà nam nhân" còn chưa kịp uống xong lên, vừa cười hắc hắc vừa nhấp môi uống, vừa di chuyển theo hướng ngược lại với cô gái hồng y khi nãy.

Hiên Viên Huyền càng uống ánh mắt càng thêm sáng, lúc này cậu chỉ còn có bản năng, nhận thức đã giảm tới mức thấp nhất, suốt đường đi cứ lảo đảo nghiêng tới nghiêng lui.

Dùng một tư thế khí khái như 'Bổn tọa chính là Hoàng tử đương triều, mọi người trong Hoàng cung đều mau nhường đường cho ta', đi ngang dọc trong Hoàng cung Mạc Hà.

Không nghĩ tới, cậu liều lĩnh không e dè như vậy, nhưng lại không có ai phát hiện ra.

Cứ đi một đường rêu rao như vậy, thẳng đến khi nhìn thấy Trích Tinh lâu phía sau Ngự hoa viên.

Leo lên Trích Tinh lâu bằng xà ngang phía sau, Hiên Viên Huyền nhìn thấy một cái chuông lớn treo cao trên mái nhà, chỉ được gõ để báo động khi có việc gấp, liền cười như kẻ ngốc.

Hai mắt phát sáng như sao, Hiên Viên Huyền lấy một tư thế hùng hổ không biết sợ là gì, loại tư thế mà khi thanh tỉnh lại chắc chắn hồn vía cậu sẽ hãi hùng đến thoát xác, bò đến cái chuông treo cách mặt đất chừng sáu thước kia.

Chuông lớn nắm giữ càn khôn, đương nhiên có lắp cơ quan sử dụng.

Hiên Viên Huyền biết Hoàng chuông này dùng để làm gì, cơ quan đặt ở đâu.

Hừ, ai bảo bọn họ dám khi dễ hắn, hôm nay hắn cho bọn họ đẹp mặt.

Đầu ngón út nhấc lên, một lưỡi dao bay thẳng đến dây thừng nối cơ quan khởi động.

"Đừng, ngươi dừng lại cho ta..."

Đám người cô gái hồng y đuổi theo dấu vết, đi một vòng rồi quay lại đến đây, vừa lên Trích Tinh lâu liền nhìn thấy động tác của Hiên Viên Huyền, lập tức bị hành động của cậu dọa đến mặt biến sắc.

Tiếng rống to còn chưa kịp xong, dây thừng của cơ quan đã bị chặt đứng, chuông lớn ầm ầm rung động.

Vang dội khắp thiên không trên Hoàng thành Mạc Hà.

Toàn bộ văn võ bá quan đang yên giấc ngủ say của Mạc Hà, đều đồng loạt thức tỉnh, lăn một vòng xuống giường, trang phục cũng không kịp chuẩn bị ngay ngắn chạy vội về hướng Hoàng cung.

Toàn bộ Cấm quân đều xuất động, mười vạn quân đóng tại kinh thành lập tức chỉnh binh.

Cả Hoàng cung lập tức đốt đèn dầu sáng rỡ, tiếng người xôn xao.

Đã xảy ra chuyện gì vậy, có đại sự gì sao?

Cả kinh thành Mạc hà, đại loạn.