Vương Phi Có Độc

Chương 32: Xuất cung (tam)

"A Oanh, cuối cùng ngươi đã chịu cưới ta?"

Ánh mắt Lục Oanh mềm mại đáng yêu, long lanh như nước, cho dù nàng chỉ mím môi mỉm cười Cố Thanh Trản cũng hiểu được tâm tư của nàng. Có thực hiện được hay không, Cố Thanh Trản không cần biết, chỉ cần lòng Lục Oanh nghĩ như thế là tốt rồi.

"Vậy ngươi biết... đêm tân hôn phải làm những gì không?" Cố Thanh Trản giọng điệu biếng nhác, tựa như thuận miệng mà hỏi, nhưng Lục Oanh nghe xong lại thấy giống như mang hàm nghĩa bách chuyển thiên hồi*. Gần đây trong đầu nàng thường xuyên hiện lên một ít hình ảnh, nhất là khi ôm Cố Thanh Trản ngủ, những hình ảnh này liền càng thêm rõ ràng...

* Bách chuyển thiên hồi: Ở đây hình dung ý nghĩ xoay chuyển phức tạp, đa dạng.

Lục Oanh trong lòng năm phần sáng tỏ, nhưng vẫn không nói.

"Đêm tân hôn..." Cố Thanh Trản kéo tay Lục Oanh, dẫn tay nàng xoa hai má mình, động tác thong thả lại mập mờ. Đêm lặng ánh nến lay động, thanh âm đê mê vô cùng mê người, "A Oanh, nhìn vào mắt ta, nói ngươi yêu ta..."

Cố Thanh Trản không cần gì khác, cũng không hy vọng xa vời gì, nàng chỉ cần một câu này của Lục Oanh, nếu ngày sau chết đi, nàng cũng không tiếc nuối. Nàng cả đời này vướng bận, chỉ có Lục Oanh.

Nàng thật yêu mình, Lục Oanh từ ánh mắt của Cố Thanh Trản có thể đọc ra phần tình cảm này, mà mình cũng có thể cùng nàng yêu tiếc lẫn nhau. Lục Oanh do dự một hồi, nhưng không phải do nao núng, ngược lại là sự kiên định sau thâm tư thục lự*, nàng dùng lòng bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt tinh xảo của Cố Thanh Trản, "A Trản, ta yêu ngươi."

* Thâm tư thục lự: Suy nghĩ kỹ càng.

Giờ khắc này, nước mắt Cố Thanh Trản lại tuôn trào. Dòng lệ từ khóe mắt chảy xuống gối thêu hoa hồng thẫm, lan ra thành từng đóa từng đóa hoa nhỏ đỏ sậm. Cố Thanh Trản hít hít mũi, nước mắt cũng không ngăn được tươi cười của nàng. Nàng vừa khóc vừa cười như vậy, làm Lục Oanh còn tưởng bản thân mình lại nói sai cái gì rồi.

"A Trản..." Lục Oanh đưa tay thay nàng gạt lệ, nhưng thế nào cũng gạt không sạch, cuối cùng không gạt nữa, đến gần ôm nàng càng chặt thêm, "Ta yêu ngươi, ta sẽ cưới ngươi... Vì sao còn khóc?"

Chỉ khi được ôm chặt như vậy mới có cảm giác chắc chắn, Cố Thanh Trản bị nàng ôm, cả người tựa như mềm mại không xương, chỉ chú tâm phó thác cho nàng, tựa đầu để sát vào nàng, trán kề trán, dùng mũi khẽ cọ chóp mũi nàng, rưng rưng cười giải thích, "... Đồ ngốc, nữ tử xuất giá đều sẽ khóc, ngươi không biết sao?"

"Vậy... đêm tân hôn, sẽ làm những gì?" Động tác Cố Thanh Trản thân mật như vậy làm cho Lục Oanh xấu hổ đỏ mặt, lại hơi chút chờ mong. Thấy Cố Thanh Trản nhắm mắt lại không làm gì khác, nàng nhịn không được chủ động hỏi ra.

Cố Thanh Trản đưa tay dịu dàng Lục Oanh vén tóc, đem những sợi tóc hỗn loạn vấn lên sau tai nàng, lộ ra vành tai xinh xắn. Cố Thanh Trản tựa đầu đến bên tai nàng, thấp giọng nói, " A Oanh của ta còn muốn làm gì nữa?"

Nghe nàng nói như vậy, ngực Lục Oanh  càng phập phồng gấp gáp, tim đập nhanh đến mức ngay cả bản thân mình cũng không khống chế được. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh hai nữ tử quấn quít sau màn lụa che mỏng. Nàng sao lại biết mấy thứ đó, chẳng lẽ... nàng và A Trản đã sớm trải qua chuyện phòng the.

"... Sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi hội hoa đăng." Lục Oanh nhanh chóng dời đề tài, vươn người qua muốn thổi tắt ánh nến, nhưng cố tình thổi ba lần cũng chưa thổi tắt. Đến tận lần thứ tư, căn phòng mới chìm vào bóng đêm, có ánh trăng thanh lãnh xuyên qua ô cửa giấy, không đến mức đưa tay không thấy ngón.

Cố Thanh Trản thấy Lục Oanh xấu hổ đến chân tay luống cuống như vậy, nằm trên giường cười đến run rẩy hết cả người. Lục Oanh biết nàng đang "giễu cợt" mình, liền rầu rĩ mà nằm xuống bên cạnh nàng, đưa lưng về phía nàng.

"A Oanh... A Oanh?" Cố Thanh Trản sờ soạng tới gần nàng, từ sau lưng vòng tay ôm lấy, gò má dán vào vai nàng, "Đợi đến đêm tân hôn của chúng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, được không?"

Lục Oanh thế này mới thấy vừa rồi mình nhất thời xúc động, quá mức nóng vội. Hiện giờ nghĩ lại càng thêm ngượng ngùng, lời như vậy nàng sao lại nói ra khỏi miệng chứ? A Trản sẽ nghĩ mình là người thế nào? Mình chỉ từng nói muốn cưới nàng, chứ chưa chân chính cưới nàng, nàng vẫn không phải là thê tử của mình... Nhưng các nàng sớm chiều ở chung như vậy, trong lòng đã sớm nhận định đối phương.

"Giận rồi?"

"Không có." Lục Oanh chuyển thân mình, đối mặt với Cố Thanh Trản.

"A Oanh..." Cố Thanh Trản nương theo ánh trăng mập mờ, hôn lên môi nàng, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, "Thích không?"

"Thích, chỉ cần là A Trản, ta đều thích." Lục Oanh không ngờ đụng chạm giữa môi và môi sẽ có cảm giác kỳ diệu như vậy. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại làm cho nàng tim đập không thôi. Nàng thích hương mềm ngọt lành này. Nàng muốn cưới A Trản, A Trản chỉ có thể là của một mình nàng.

*

Trời tờ mờ sáng, trong ruộng khoai lang, một nữ tử ngồi trên mặt đất đang muốn lấy thứ gì, hai tay trắng nõn dính đầy bùn đất.

"Mọi người mau nhìn kìa, tên trộm kia lại tới nữa!"

Bích Lạc vừa nghe thấy động tĩnh, lá gan bị dọa hỏng, chỉ lấy một củ khoai lang liền nhanh chân chạy trốn, thật là chật vật.

Nhóm nông phu sau lưng tay cầm vừa cuốc vừa đinh ba, một đám người trùng trùng điệp điệp, trận thế trông thật dọa người. Lá gan Bích Lạc vốn nhỏ, nếu không phải bị đói đến mờ hai mắt, nàng nào dám đến trộm đồ ăn.

Chỉ lo chạy trốn, không phát hiện đằng trước có bóng người, Bích Lạc thẳng tắp tông trúng. Bị đụng đến mắt đầy sao trời, khoai lang thật vất vả mới trộm được cũng rớt lăn, bụng lại đánh một hồi rên rỉ.

"Ăn mày từ đâu ra! Làm bẩn bộ đồ mới của bản đại phu rồi." Tần Ngôn phất phất tay áo, một thân dính bẩn.

Bích Lạc nào quản được chuyện này, quay đầu đang muốn chạy, không ngờ lại bị người trước mắt kéo cổ tay, "Còn dám chạy... Sao nhìn quen mắt như vậy đây?"

Tần Ngôn nhìn nữ tử lôi thôi lếch thếch trước mắt, may mà hắn xưa nay mang thù, trí nhớ rất tốt, người chỉ gặp qua vài lần ba năm trước mà bây giờ còn nhớ rõ rành rành, "Ô! Đây không phải là Bích Lạc cô nương luôn muốn vả nát miệng tiểu sinh sao? Xem ngài trang điểm thế này, đúng là phong thuỷ luân chuyển* nha, ha ha ha..."

* Phong thuỷ luân chuyển: Mọi sự vật, sự việc đều thay đổi theo thời gian, cái gì ở đỉnh cao cũng có lúc xuống thấp và ngược lại, câu này dùng được cho cả con người lẫn lịch sử quốc gia. Ý của Tần Ngôn giống lên voi xuống chó, phóng đại phần "xuống chó" lên trăm nghìn lần ạ.

Giọng điệu này thật đúng là quen thuộc, Bích Lạc tập trung nhìn kỹ, không ngờ chính là tên trộm rượu ở phủ Tướng quân ba năm trước, "Ngươi... Ngươi buông ta ra!"

Lúc này buông ra cũng không còn kịp rồi, đám nông phu kia đã nhất tề chạy đến, "Ít nhiều cũng nhờ Tần đại phu mới bắt được nữ tặc này."

"Trộm cái gì chứ, các ngươi nói chuyện sạch sẽ chút, ta... ta tưởng rằng đó là củ dại ..." Bích Lạc cũng không biết nói dối, một khi nói dối giọng liền không khí lực.

"Củ dại nào có thể mọc thành cái ruộng chứ? Một nữ nhi đang êm đang đẹp, học cái gì không tốt, lại cứ học người ta đi trộm đồ!"

"Trói nàng đưa đến chỗ thôn trưởng đi, đánh mấy chục gậy liền thành thật thôi!"

Vừa nghe phải bị đánh mấy chục gậy, Bích Lạc trực tiếp bị dọa khóc, nàng chưa từng chịu trừng phạt nặng đến vậy. Càng nghĩ lại càng ủy khuất, lại càng nhớ tới Lục Oanh thật tốt bụng với mình, vốn là nức nở khóc, bây giờ trực tiếp thành gào khóc luôn.

"Thỉnh các vị hương thân thứ lỗi, tiểu cô nương này vốn là bệnh nhân của ta, này..." Tần Ngôn chỉ chỉ đầu Bích Lạc, "Nơi này không được tốt lắm. Đã làm các vị hương thân thêm phiền, vậy ngân lượng này tặng cho các vị hương thân làm bồi thường đi."

"Thì ra là đầu óc có bệnh. Nếu là bệnh nhân của Tần đại phu, vậy chúng ta cũng không truy cứu, chẳng qua là vài củ khoai lang."

"Vậy thì đa tạ các hương thân."

Thấy đám người kia cầm gậy gộc rời đi, Bích Lạc nhấc chân trực tiếp đạp lên chân Tần Ngôn, hận không thể đạp chân hắn đến chôn vào đất, chỉ trách mình sức lực quá nhỏ, "Tên trộm rượu, nói ai đầu óc có bệnh đấy!"

"Thật là một mụ la sát." Tần Ngôn lắc đầu liền định đi.

Bích Lạc mặt dày mày dạn theo sau.

"Ngươi theo ta làm gì?!"

Bích Lạc trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, mạnh miệng nói, "Không biết xấu hổ, ai theo ngươi?! Đường rộng như vậy, chỉ cho phép mình ngươi một tên trộm rượu đi hay sao?"

Tần Ngôn im lặng không lên tiếng đi thêm nửa dặm, Bích Lạc rõ ràng chính là theo hắn, "Ngươi sao lại vô liêm sỉ như vậy?"

"Ta theo ngươi thì sao chứ? Ta liền theo ngươi!" Bích Lạc rốt cuộc bại lộ bản tính, nàng nhân sinh không quen, ngân lượng trên người đều bị sơn tặc đoạt đi, cũng may chạy trốn được, mới không bị thất thân. Tình huống nàng thế này, sao có thể đi Bắc Cương, sao có thể tìm đến Lục Oanh.

Cung biến ngày ấy, Lục Oanh an bài nàng theo chỗ hai huynh đệ Âu Dương, hai huynh đệ Âu Dương liền để nàng trốn trong sơn động ở vách Đoạn Trường, nói giờ tý sẽ đến tiếp ứng nàng. Nhưng nàng liên tục đợi đến sáng ngày thứ hai, cũng không có người đến tiếp ứng.

Liên tục trốn trong sơn động năm ngày, Bích Lạc không dám đi ra ngoài, cũng không thấy Lục Oanh đi tìm nàng, tất nhiên là bức vua thoái vị thất bại. Chờ đến ngày thứ bảy, tận lúc lương khô trên người đều ăn hết, nàng lo lắng Trịnh binh đến vách Đoạn Trường điều tra dư đảng, nếu nàng tiếp tục đợi, chẳng phải là ngồi chờ chết. Lục Oanh từng nói nếu bức vua thoái vị thất bại sẽ lui về Bắc Cương, nàng liền bắt đầu đi về phương bắc.

Nào biết trong núi này cường nhân thật nhiều, ngân lượng trên người đều bị cướp sạch sành sanh, nàng đi đến mài hỏng đế giầy, cũng không biết khi nào mới đến. Cứ tiếp tục như thế, sợ là chưa đến được Bắc Cương, mình đã chết đói trước rồi, vì thế mới không thể không làm ra chuyện trộm cắp.

"Ngươi không muốn đi tìm sư phụ ngươi sao?" Bích Lạc vẫn da mặt dày theo phía sau.

Tần Ngôn ngậm một cây cỏ đuôi mèo héo rũ, "Không muốn, đạo bất đồng bất tương vi mưu*."

* Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.

"Vậy ngươi mời ta ăn bát mì chắc cũng được đi!" Dù sao Bích Lạc đã ghim sẵn Tần Ngôn nên sẽ không buông tay. Nàng một mình đi Bắc Cương không biết đến năm nào tháng nào mới tới nơi, nếu có Tần Ngôn giúp đỡ vậy thì là chuyện khác." Đại phu các ngươi không phải đều là tâm địa từ bi sao? Lại trơ mắt nhìn ta đói chết..."

" Lúc ngươi muốn vả nát miệng ta, cắt rụng lưỡi ta, sao không thấy ngươi nói đến tâm địa từ bi?"

"Tần đại phu..." Bích Lạc khóc nức nở, bụng một trận trống vang, khiến Tần Ngôn đầy mặt ghét bỏ, thở dài, "Ai, nhân sinh này, chỉ sợ gặp phải người không biết xấu hổ."

Nâng bát mỳ thứ năm lên, Bích Lạc uống xong một ngụm canh cuối cùng, xoa xoa miệng, đầy mặt thỏa mãn, nhìn trên đường giăng đèn kết hoa, bèn hỏi, "Hôm nay là ngày gì, sao náo nhiệt như vậy?"

Một hơi ăn năm bát mì, nữ tử này cũng là thế gian hiếm thấy, "Hôm nay là tiết hoa đăng mỗi năm một lần của bản địa. Ta nói ngươi ăn xong rồi thì mau đi, đừng gây trở ngại ta cầu nhân duyên..."

Đi? Bích Lạc không có ý này, nàng nếu đi, ai mua đồ ăn cho nàng đây, "Này! Ngươi muốn cầu nhân duyên, ta có thể giúp ngươi xem xét nha. Nữ tử nào thật sự hiền thục, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra được..."

Tần Ngôn nhìn thoáng qua năm cái bát sứ kia, nói, "Nữ tử thế gian này nếu đem so sánh với ngươi, tất cả đều là hiền thục..."

*

Dany: Còn sớm còn sớm, mùi thịt tứ tung mà thịt còn lâu nữa mới tới nha :>  

Bài chương này là Tương Tư Cục, do Âm Tần Quái Vật và Tiểu W trình bày nhé. MV Bách Hợp cũng dễ thương ý, khuyến khích các bạn click vào ngắm hai gái tung hoa với nhao :P

Nhạc nhẹ nhàng mà lời buồn (y như bài Mộng Vọng Đoạn ;;v;;) nên nhớ chuẩn bị tinh thần, có gì cứ cmt vào đây, mình cho mượn vai mà khóc =))