Tháng ba, thời tiết ấm dần, đóa hồng mai cuối cùng ở kinh đô đã điêu tàn, thưa thớt héo rũ.
Trải ra mười dặm hồng trang, bên tai vang lên tiếng vui mừng ồn ào huyên nháo. Mũ phượng khăn choàng mà nữ tử bình thường một đời sở cầu chỉ khiến Lục Oanh cảm thấy trầm trọng, tâm như bỏ chì, nào có nửa phần vui sướng ngày xuất giá. Đối với nàng, gả cưới chẳng qua chỉ là lợi ích. Kiếp trước là vậy, kiếp này cũng không thoát khỏi. Thái Hoàng Thái Hậu tứ hôn, nhất thời hôn sự của nàng và Chiêu vương trở thành chuyện nhắm trà của người kinh đô, rằng anh hùng xứng giai nhân, là một chuyện thật tốt đẹp. Nhưng nỗi khổ trong đó, mấy ai biết được? Chiêu Vương phủ không phải đầm rồng thì chính là hang hổ. Lục Oanh trong lòng sáng tỏ, Trịnh Triệu người này cũng không phải là quân tử quang minh chính đại. "Dừng kiệu —" Lục Oanh trong lòng căng thẳng, chuyện nên đến chung quy cũng sẽ đến. "Tiểu thư —" Bích Lạc vén mành, thấy Lục Oanh ngồi ngay ngắn trong kiệu, nhất thời mũi chua xót. Đường đường nữ nhi dòng chính phủ Tướng quân thế mà chỉ có thể làm trắc thất, tiểu thư chưa từng phải chịu ủy khuất lớn như vậy. "Tiểu thư..." Bích Lạc mắt đỏ nghẹn ngào gọi mấy tiếng. Qua hôm nay, không còn được gọi tiểu thư nữa rồi. Lục Oanh nghe nàng khóc nức nở, mặc kệ hoang vắng trong lòng, an ủi nói, "Nha đầu ngốc, đã bảo đừng khóc rồi, sao không nghe lời?" "Không khóc, nô tỳ không khóc..." Lục Khang đã chờ từ lâu, đợi Lục Oanh vừa ra khỏi cửa kiệu, hắn liền tiến lên, cúi thấp người, "Oanh nhi, đi lên." Từ nhỏ ca ca đã cõng nàng như vậy, nhưng hiện giờ lại không có cảm giác an toàn như ngày xưa. Lục Khang chiến thương chưa lành, bộ pháp không ổn. Lục Oanh phát hiện, liền nhẹ giọng nói, "Ca ca, để tự ta đi đi." Lục Khang tự giễu cười khổ, "Ca ca vô dụng, nhưng chút khí lực ấy vẫn phải có. Oanh nhi, ta..." "Ca!" Lục Oanh miễn cưỡng cười vui, cắt đứt lời hắn định nói, tỏ vẻ thoải mái đáp, "Đừng nói nữa, hôm nay là ngày đại hỉ của ta." Từ đại hỉ nay nghe vào tai không biết châm chọc cỡ nào. Hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy, Lục Oanh vẫn như lúc ban đầu, tâm tâm niệm niệm luôn là phụ thân đang bệnh nguy kịch, là ca ca bị thương mới trở về. Sống lại một đời tuy không hẳn có thể phiên vân phúc vũ, nhưng đường chết trong tương lai phải biến thành đường sống, nắm giữ chắc chắn trong tay nàng. ---- Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Lục Oanh đầu đội khăn voan hồng thắm ngồi ngay ngắn trên giường, lòng bàn tay nắm quần lụa càng chặt thêm vài phần, nội tâm bắt đầu lo lắng bất an. "Ngươi lui xuống." "Vâng... Vương gia." Ngoại trừ tiếng Bích Lạc run rẩy trả lời, chỉ nghe giọng một nam tử thanh niên. Giọng nói này Lục Oanh đến nay vẫn còn thấy xa lạ. Tình cảnh bây giờ trái lại không khác gì kiếp trước, chẳng qua là đổi người mà thôi. Bích Lạc hành lễ, lại nhìn nhìn Lục Oanh, gương mặt cúi thấp có chút nóng lên, trong lòng tất nhiên biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu Vương gia bảo nàng ra ngoài, nàng thật không tiện phản bác, chỉ có thể lo sợ bất an mà đi. "Quả thực không phụ hư danh." Trịnh Triệu mang vài phần men say vén khăn voan của Lục Oanh, tiện tay ném xuống đất. Ánh nến đỏ mập mờ làm nổi lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, môi son tươi thắm càng thêm phần quyến rũ, chỉ là Lục Oanh vẻ mặt tựa như trời đông giá rét, lạnh lẽo từ trong xương. "Nếu cười một cái, sẽ càng đẹp hơn." Trịnh Triệu nhếch môi cười cười, đưa tay nâng cằm Lục Oanh, lời nói đầy phóng đãng. Lục Oanh theo bản năng trốn tránh, nhưng con ngươi đen láy vẫn chống lại ánh mắt hắn, mỉm cười thật gượng ép, không nhanh không chậm nói, "Vương gia... khen trật rồi." "Hôm nay đêm tân hôn..." Trịnh Triệu nói, ngồi xuống bên cạnh Lục Oanh, hai người dán quá gần, "Ái phi xem ra còn có tâm sự a, hay là... trong lòng có tình lang khác, không nguyện liếc mắt xem bổn vương nhiều thêm một cái?" Lục Oanh nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng cố nén thế nào cũng khó bình phục tâm tình. Trong lòng nàng đầy chán ghét, nàng chán ghét nam nhân bên người, tên nam nhân đã lấy tính mệnh của phụ thân và ca ca uy hiếp mình. Khi tay hắn như có như không đụng vào làn da mình, Lục Oanh chợt thấy ghê tởm, đưa tay cách ống tay áo bắt lấy cổ tay Trịnh Triệu, mở mắt ra, "Vương gia hãy khoan..." "Ái phi đây là có ý gì?" Trịnh Triệu dừng động tác, hơi nghiền ngẫm mà nhìn Lục Oanh. "Thiếp thân biết Vương gia muốn gì..." Lục oanh buông tay hắn ra, "Vương gia cũng tất nhiên chưa quên... ước định với thiếp thân lúc trước?" "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Người một nhà không nói chuyện hai lòng, ái phi là người thông minh, cố sự môi hở răng lạnh chắc đã nghe qua. Lục Tướng quân và tiểu tướng quân bổn vương dĩ nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến, ngươi tạm thời yên tâm." Dưới sự trị liệu của Hàn Chân, bệnh của phụ thân đúng là có chuyển biến tốt đẹp. Bằng không, Lục Oanh cũng không nguyện trả giá lớn như vậy gả cho Chiêu vương. Chán ghét thì làm được gì? Chung quy không trốn được vận mệnh, Lục Oanh không nói gì thêm, chỉ khẽ nghiêng đầu về phía khác. "A, nếu ngươi không muốn, bổn vương cũng không làm khó dễ ngươi." Trịnh Triệu cầm bình ngọc châm hai chén rượu, đưa tới trước mắt Lục Oanh, "Nhưng rượu lễ hợp cẩn vẫn phải..." Chưa chờ hắn nói xong, Lục Oanh lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, đoạt lấy chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, bờ môi son dính vết rượu càng thêm minh diễm. "Quả nhiên là nữ tử cường liệt." Trước mắt từng chút một mơ hồ, ý thức từng chút một rời đi, tầng trướng bồng trở nên mờ mịt... --- Không biết bao lâu, Lục Oanh từ trong mộng cũ bừng tỉnh, mồ hôi từ thái dương thuận theo sườn mặt chảy xuống. Lục Oanh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, định khoác áo gấm đứng dậy, lại phát hiện mình vẫn mặc một thân đại hỉ bào ban ngày. Trong phòng chỉ có nàng một người, nến đỏ cháy cạn, chỉ còn dư chút bấc đèn, ánh lửa lập lòe nhảy nhót. "Bích Lạc, Bích Lạc?" Lục Oanh gọi vài tiếng vẫn không ai trả lời. "Nương nương có gì phân phó?" Bên tai truyền đến tiếng mở cửa kẽo kẹt, một nữ tử áo tím nhạt tiến vào, trong tay còn cầm đèn, Lục Oanh nhận ra là nha hoàn Cẩm Đào mới gặp ban ngày. "Bích Lạc đâu?" Đối với chuyện thân phận thay đổi, Lục Oanh nhất thời không quá thích ứng. "Hồi bẩm nương nương, Bích Lạc đang học tập quy củ ở chỗ đại quản gia. Nương nương có chuyện, phân phó nô tỳ là được." "Vương gia đi đâu ?" Cách tầng trướng bồng, Lục Oanh hỏi. "Vương gia có việc gấp đi ra ngoài, bảo nô tỳ hầu hạ ngài cho tốt." Đã là giờ mẹo, mặt trời dần dần lộ ra nơi trời đông. Lục Oanh ngồi trước gương đồng trang điểm, yên lặng xuất thần. Ba ngàn tóc đen phân tán rốt cuộc bị buộc thành búi tóc, điều này tượng trưng cho nữ tử đã gả thành phụ nhân. Giá y* đỏ thắm sớm cởi, đổi thành một thân quần lụa váy dài ánh kim, thêu hoa mẫu đơn sắc xảo. Lục Oanh thích màu trắng trong thuần khiết, nay nhìn mình trong gương, lại cảm thấy xa lạ. * Giá y: Áo cưới. "Nương nương, nên đi Thanh Nguyệt các thỉnh an Vương phi." "Ừ." Hành lang dài rộng, Lục Oanh chậm rãi đi qua, từng chút từng chút làm quen hoàn cảnh xa lạ trước mắt. Thanh Nguyệt các ở phía Đông Nam Vương phủ, cách Thu Thủy uyển của Lục Oanh một đoạn đường. Lầu hai của Thanh Nguyệt các là đài ngắm cá. Ánh Thu dựa lan can ném thức ăn vào ao nuôi cá, Cố Thanh Trản mặc xiêm y xanh nhạt thêu mây tinh tế, đang cúi đầu chấp bút chép kinh Phật. Cách đó không xa còn có một chiếc đàn cổ, cầm phổ còn chưa khép lại, có thể ngửi được hương đàn thanh u như trước, chỉ là lần này thêm mùi hương phong lan. Vừa rồi khi Lục Oanh đi ngang nội viện, hoa lan đã nở rộ. Nha hoàn đã sớm thông báo trước. Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Thanh Trản bỏ xuống bút lông cừu mềm trong tay, ngẩng đầu ngóng nhìn Lục Oanh, trên mặt mang ý cười thản nhiên, "Muội muội đến rồi, có thích ứng không?" Tính ra, đây là lần thứ ba Lục Oanh và nàng gặp mặt, không ngờ lại dùng thân phận xấu hổ như vậy. Một tiếng "muội muội" nàng lại gọi tự nhiên đến vậy, khiến Lục Oanh nhất thời không biết làm gì, nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Thanh Trản một lúc lâu, rồi mới hồi thần nhận lấy chung trà nha hoàn đưa tới, dâng lên nói, "Xin... xin thỉnh an tỷ tỷ." Lời ra khỏi miệng, dường như không khó khăn như trong tưởng tượng. Có lẽ do khí chất thanh đạm như hoa trên người nàng, thật sự làm người ta không thể chán ghét. Vương phủ lớn như vậy, điều duy nhất khiến Lục Oanh không phản cảm... là nàng. "Giữa ngươi và ta không cần câu nệ như thế. Ngươi vừa vào phủ, nếu cần gì, nói thẳng với ta là được." "Lục Oanh cảm tạ... tỷ tỷ." --- Ngày thứ ba từ khi gả vào Vương phủ, trừ đêm tân hôn, Trịnh Triệu chưa lần nào qua đêm ở Thu Thủy uyển. Đối với Lục Oanh trái lại là một điềm báo tốt, đỡ phải phí công đối phó hắn, nhưng Bích Lạc đứng bên cạnh vừa hầu hạ nàng chải đầu vừa thở dài, " Đêm qua Vương gia lại đi Thanh Nguyệt các." Lục Oanh nhỏ giọng trách nàng, "Bích Lạc, đây không phải phủ Tướng quân, nói chuyện cẩn thận một chút." "Nô tỳ chỉ là vì tiểu thư. . . vì nương nương mà bất bình." Sao lại không lo, mới ba ngày đã thất sủng, những ngày sau này biết làm thế nào. Bích Lạc không nghĩ ra, tiểu thư sau khi hôn mê tỉnh lại, giống như thoát thai hoán cốt vậy. " Lòng ta hiểu rõ." Hôm về thăm nhà, thấy bệnh tình Lục Nguyên Thiệu rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, khí sắc cũng chậm rãi khôi phục, đây là việc duy nhất làm Lục Oanh cảm thấy vui mừng. Mặc kệ trả giá lớn thế nào, cuối cùng vẫn cải biến được số mệnh, ít nhất đã bù lại tiếc nuối đối với phụ thân ở kiếp trước. Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, không một gợn sóng, cả tòa Vương phủ đối với Lục Oanh tựa như lao tù lạnh như băng, nơi nào cũng không được đi. Trịnh Triệu như trước cực ít đến Thu Thủy uyển, khi đến chỉ ngồi lại một lát rồi đi. Nếu không phải mỗi buổi sáng đều đến Thanh Nguyệt các thỉnh an, Lục Oanh đã chóng quên thân phận Trắc phi của mình. Ác mộng trước đây Lục Oanh vẫn thường thường nhớ đến, khung cảnh đầy sát lục kiếp trước in mãi trong đầu không quên được, thường xuyên khiến nàng bừng tỉnh từ trong mộng. Nửa đêm tỉnh lại đặt tay che nơi trái tim, đau đớn âm ỉ, thật giống như đã bị người đâm trúng vậy. Giữa rừng trúc mênh mông, tiếng đàn du dương vang lên, Lục Oanh đứng trước án gỗ lim giương bút lông. Chữ trên giấy Tuyên Thành nhìn cũng không đẹp, thậm chí hơi xiêu xiêu vẹo vẹo. Mẫu thân nàng từng là tài nữ đệ nhất kinh đô, nhưng nàng lại không kế thừa chút nào. Đều do ngày nhỏ quá bướng bỉnh, hiện giờ muốn nghe mẫu thân chỉ bảo, đã không còn cơ hội. "Nương nương, nương nương... Đã xảy ra chuyện!" "Chuyện gì mà ngươi lỗ mãng vội vàng như vậy?"