"Được, tỷ tỷ đừng chê ta phiền." Cố Thanh Trản nhìn mi mắt của nàng, cười nói, "Cười lên như vậy rất đẹp. Khó trách từ ngày ấy, Vương gia liền tâm tâm niệm niệm nhớ thương ngươi." Nghe được hai chữ Vương gia, ý cười trên mặt Lục Oanh cứng vài phần, tiếp tục cúi đầu gảy gảy dây đàn. Có lẽ nàng thâm cư Vương phủ, độc hưởng ân sủng của Chiêu vương, mỗi ngày chỉ đánh đàn vẽ tranh tụng kinh niệm phật, không biết cân tâm đấu giác ngươi lừa ta gạt ngoài đời, hẳn là không đặt nhiều tâm tư vào vấn đề này. Nàng nhất định không thể ngờ được, Trịnh Triệu cưới mình về không phải vì phong hoa tuyết nguyệt*, lại càng không thể ngờ được, từ khi mình gả vào Vương phủ tới nay, Trịnh Triệu chưa từng động vào mình. (* Phong hoa tuyết nguyệt: Cảnh đẹp gợi nên sự lãng mạn; ở đây dùng chỉ chuyện yêu đương.) Lục Oanh không đáp lời, trong phòng đột nhiên im lặng khiến không khí có chút xấu hổ. Qua một lúc, Lục Oanh mới đứng dậy, tránh chỗ cho Cố Thanh Trản, nói, "Tỷ tỷ tấu trước một khúc đi, ta muốn nghe." "Cũng được." Lục Oanh ngồi ngay ngắn một bên, sau lưng Cố Thanh Trản là song cửa sổ bằng gỗ, đưa mắt trông về phương xa, thấy một trời xanh nhạt mông lung. Ngoài cửa sổ mưa đã nhỏ lại, tí ta tí tách hòa với tiếng đàn du dương, khiến Lục Oanh có cảm xúc khác lạ. Còn nhớ rõ lần trước khi thấy nàng đánh đàn, mình mới được mười tuổi, nàng cũng chỉ là nữ tử ngây ngô vừa mười tám. Nàng một làn tóc đen nhánh phiêu tán thoát tục, khảy lên tiếng đàn da diết thấm vào ruột gan, tân khách đang ngồi ở hoàng yến không ai không kinh thán. Ngay cả Lục Oanh cũng xem đến ngơ ngẩn, quấn quít mẫu thân hỏi, kia có phải là mỹ nhân tỷ tỷ từ tập tranh đi ra hay không. Vẻ mặt dở khóc dở cười của mẫu thân, Lục Oanh đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ. Chính tại ngày hoàng yến ấy, tiên hoàng tứ hôn ngũ thế tử Trịnh Triệu trước mặt mọi người, trở thành một đoạn giai thoại. Nay, sáu năm qua đi, các nàng lần lượt kéo tóc thành búi gả làm phụ nhân. Lục Oanh không ngờ sẽ lấy loại thân phận này gặp lại nàng. Có lẽ, thậm chí sẽ lấy loại thân phận này làm bạn với nàng một đời. Một khúc hoàn tất, Cố Thanh Trản thấy Lục Oanh vẻ mặt hoảng hốt, "Có phải nhớ nhà hay không?" Lục Oanh im lặng gật đầu. "Khi ta mới gả đi, cũng thường xuyên giống ngươi, hoài niệm những ngày ở phủ Thừa tướng... Ta biết ngươi lo lắng Lục Tướng quân. Chờ ngày khác thời tiết tốt hơn, ta và ngươi cùng nhau đi phủ Tướng quân một chuyến, gọi Hàn tiên sinh đi cùng. Ta làm vãn bối, cũng nên đi thăm tướng quân." Nàng thiện hiểu ý người như vậy, khiến Lục Oanh lại lần nữa nghẹn lời, "Vâng." Sau khi Trịnh Triệu đi, Lục Oanh càng thêm thường xuyên đến Thanh Nguyệt các. Ngày trước nàng luôn lo lắng gặp phải Trịnh Triệu ở Thanh Nguyệt các, hiện giờ hoàn toàn không có phần băn khoăn này. Sau này mỗi ngày thỉnh an xong, nàng thẳng thắn lưu lại chỗ Cố Thanh Trản cùng dùng bữa sáng. Nàng dạy đàn rất kiên nhẫn, ngữ điệu không nhanh không chậm, làm người nghe thật thoải mái, thế nên Lục Oanh học còn chú tâm hơn so với khi mẫu thân dạy. Lục Oanh cũng không phải thiên tính ngu dốt, tập trung học, chưa đến ba ngày đã có thể tìm đúng âm điệu trên dây đàn. Bình thường Lục Oanh chỉ ngây ngốc ở Thanh Nguyệt các một canh giờ rồi đi, nàng biết Cố Thanh Trản có thói quen tụng kinh lễ Phật, không thích có người quấy nhiễu. Lục Oanh cúi đầu trúc trắc vân vê dây đàn, Cố Thanh Trản uống trà lẳng lặng mà xem. Cứ như vậy, đã ngây ngẩn trong thư phòng tận hai canh giờ nhưng vẫn chưa phát giác. Đến khi nha hoàn lại đây thông báo đến giờ dùng bữa, Lục Oanh mới phát hiện lúc này đã là buổi trưa. Lục Oanh đứng dậy tạ lỗi, xấu hổ cười cười, "Tỷ tỷ, hôm nay chậm trễ thời gian của ngươi." Thấy Lục Oanh xoay người muốn đi, Cố Thanh Trản vội vàng gọi nàng lại, "Chớ đi..." "Vâng?" "Cùng ta dùng bữa, được không?" "Vâng." Dùng bữa một mình lâu, chắc sẽ cảm thấy cô đơn. Ít nhất Lục Oanh cảm thấy như vậy, sau khi rời khỏi phủ Tướng quân, không ngày nào không thấy cô đơn. Vào Vương phủ đã một tháng có thừa, nàng rất thích đến gặp Cố Thanh Trản, thậm chí còn theo nàng cùng nhau tụng kinh niệm Phật, vì mỗi khi nghe giọng của nàng luôn cảm thấy tâm thần an bình. Thanh Nguyệt các giống như thiên đường của nàng. Ở đây, nàng có thể không nghĩ gì hết, giống như người bình thường, có thể cùng bằng hữu hưởng rượu nhàn thoại chuyện gia thường. Nhưng Cố Thanh Trản đối xử với nàng như vậy, có lẽ chỉ là do Vương gia không ở, muốn tìm một người trò chuyện mà thôi. Lục Oanh nhớ lời phụ thân căn dặn, không thể dễ dàng xử trí theo cảm tính, nhất là trong hoàng thất, vì lợi ích mãi mãi lớn hơn cảm tình. "Không biết có hợp khẩu vị?" Cố Thanh Trản gắp một miếng thịt gà để vào chén Lục Oanh, "Ngươi thân mình này, phải ăn nhiều một chút." "Tỷ tỷ cũng vậy..." Lục Oanh thấy nàng thân hình đơn bạc như vậy, lại còn nói mình, bèn giải thích, "Ta tuy nhìn suy yếu, nhưng tập võ từ nhỏ." Cố Thanh Trản cúi đầu nhấp một ngụm canh, "Cũng đúng, ngươi lớn lên trong phủ Tướng quân, tất nhiên công phu không kém." "Chỉ biết khoa tay múa chân, phụ thân thường nói ta không giống nữ nhi hắn." Cố Thanh Trản cười một tiếng, không nói tiếp. Lục Oanh thấy Cố Thanh Trản không đáp, cũng dừng lại, yên lặng ăn cơm. Cơm nước xong. "Hôm nay ta đi chùa Từ Ân dâng hương, ngươi có nguyện cùng đi?" Từ khi xuất giá tới nay, Lục Oanh đã gần hai tháng không ra khỏi đại môn Vương phủ. Mặc dù bên ngoài trời đổ mưa to, nàng cũng nguyện ý ra ngoài một chút, "Dĩ nhiên nguyện ý." "Ừ, cả ngày nay ngây người trong Vương phủ, đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt." Lần trước đến, tuyết rơi dày đặc. Lục Oanh ngồi trong xe ngựa, đi qua sơn đạo mình từng cưỡi ngựa trắng băng ngang. Con đường trắng như tuyết dưới đáy mắt, nay đã trở thành thảm cỏ xanh tươi. Nàng vén mành nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa, lúc ấy vì muốn chữa bệnh cho phụ thân, nàng thật sự nguyện ý trả giá tất cả. Trên thực tế, nàng cũng làm như vậy. "Xem kìa, tóc ướt cả rồi." Cố Thanh Trản kéo ống tay áo của nàng, thay nàng buông mành. Lục Oanh cười, lấy khăn tay lung tung lau mặt. Cố Thanh Trản cầm khăn lụa thở dài, sau đó thay nàng cẩn thận lau những giọt nước đọng trên thái dương. Xe ngựa chợt ngừng lại, Lục Oanh ngồi không ổn, trực tiếp ngã vào lòng Cố Thanh Trản. Thì ra hương đàn gỗ chỉ là bên ngoài, trên người nàng tỏa nhiều nhất là hương phong lan, đến gần mới ngửi được hương vị này... Rất rất quen thuộc, cho dù năm năm đã qua, Lục Oanh vẫn nhớ rõ, trên người mẫu thân cũng có hương vị này, giống nhưng lại không giống. "Cẩn thận..." Cố Thanh Trản ôm chặt vai Lục Oanh, đợi hai người đều ngồi vững vàng, mới phát hiện Lục Oanh đang si ngốc nhìn nàng. Nhất thời trong lòng nàng suy nghĩ ngàn vạn, bởi vì mi mắt này thật sự quá quen thuộc, nhất là khi đối diện gần gũi như vậy, hồi ức lúc trẻ lại bắt đầu hiện lên trong đầu. Hai người cứ như vậy nhìn nhau, không nói lời nào. Một lát sau Lục Oanh mới thấy hành vi cử chỉ của mình quá mạo muội, liền cuống quít đứng lên rời khỏi cái ôm thơm mềm này, cố nén xấu hổ cúi đầu. "Vương phi nương nương, đường phía trước bị chặn rồi." Cố Thanh Trản sửa sang vạt áo bị Lục Oanh nắm loạn, lại nhìn Lục Oanh, thấy nàng như trước cúi đầu trầm mặc, Cố Thanh Trản nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, rồi mới nhẹ giọng hỏi, "Sao lại bị chặn?" "Mấy ngày trước cơn lũ bất ngờ bộc phát, núi đá lăn xuống nên đường này mới bị bịt kín." "Vây đổi đường khác đi." "Thưa vâng." Mưa dần dần tạnh, bánh xe lăn qua đường đất gồ ghề, thật xóc nảy. Lục Oanh lại lần nữa vén mành, mới phát hiện xe ngựa đi vào một rừng cây, nhìn không thấy chùa miếu, dường như càng chạy càng xa, "Tỷ tỷ, có phải chúng ta đi lầm đường hay không..." Cố Thanh Trản nghe vậy, cũng thăm dò nhìn ra, đáp, "Đây là xa phu kỳ cựu. Đừng lo lắng, chắc đây là đường tắt mà thôi." Lục Oanh ẩn ẩn bất an, ngực bắt đầu co rút đau đớn, chính là chỗ bị đâm kiếp trước, giống như có dấu hiệu nào vậy. Nàng ôm ngực, kêu lên một tiếng nặng nề thống khổ, "A..." "Ngươi làm sao vậy?" Lục Oanh ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch thật dọa người, "Tỷ tỷ... Chúng ta vẫn nên trở về đi..." "Không xong! Có mai phục!" Nháy mắt, xe ngựa đã bị tiếng đao kiếm, tiếng gào thét thảm thiết vây quanh. "A... Nương nương..." Lục Oanh nghe thấy giọng Bích Lạc, bất chấp mọi chuyện, lấy ra chủy thủ đầu hổ luôn giấu trong người. Chủy thủ chém sắt như chém bùn này là Lục Nguyên Thiệu cố ý mời năng công xảo tượng tạo ra, dùng để Lục Oanh phòng thân. "Ngươi ngồi trong này, mặc kệ thế nào cũng không được ra ngoài." Lục Oanh xoay người dặn dò Cố Thanh Trản. "Ngươi..." Mới mười sáu tuổi, đã có sự bình tĩnh không nên có. Lục Oanh nhảy xuống xe ngựa, xa phu sớm bị cắt yết hầu, binh vệ Vương phủ chiến đấu với thích khách che mặt, hiện trường rối loạn. Trong cơn hỗn loạn Lục Oanh giữ chặt Ánh Thu, "Ngươi mang Vương phi đi trước... Mau!"