Vương Phi Hắc Đạo, Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!

Chương 43: Đại hội võ thuật (2)

Không khí căng thẳng,thời gian khởi hành cũng đã đến,chủ tọa đi lại yên vị trên chiếc ghế của mình chậm rãi tuyên bố.

"Đã để các vị phải chờ,thời gian vượt qua điều 1 và điều 2 là 3 nén hương,mỗi bang phái chọn ra năm người để thi đấu,bây giờ các vị có thể khởi hành"

Lời vừa nói xong người người nhanh chóng đi vào khu rừng,Hạ Băng Liên chậm rãi đi phía sau thêm bốn người Mạc Song,Ngôn Phong,Lục Nhi,Chỉ Hạc là bốn người giỏi nhất trong Thiên Sơn Trúc,bên cạnh là Long Sinh Nhai dẫn đầu chính là Tiêu Nam Hiên vẫn dõi bước theo từng bước của nàng,theo sau y Long Ảnh,Vân Phi,Phi Điểu,Bác Nhã.

Chỉ thấy Tà Giáo vẫn bất động,lạ thay bên cạnh hắn từ lúc đầu đã có 4 người phía sau,bất ngờ hơn chính là Lý Thần Duệ,Lý Thừa Ngân lại là người của Tà Giáo,khó trách bọn họ vì sao lại ở đây.

Vào rừng,bốn phía đều là người của các bang phái khác,bọn họ đang tìm kiếm những tấm bia ngắm bắn,nàng đôi mắt quan sát,là hắc đạo việc đầu tiên làm luôn là quan sát xung quanh cẩn trọng,bốn người phía sau tất nhiên cũng đã được nàng huấn luyện.

Thường ngày Tiêu Nam Hiên rất thoải mái bộc lộ nhưng một khi tranh đoạt bắt đầu vẻ mặt y trở nên nghiêm túc,Long Ảnh cùng Vân Phi cũng trở nên cẩn trọng hơn.

"Bác Nhã ngươi yểm trợ Vân Phi,Phi Điểu ngươi cùng Long Ảnh tấn công trực tiếp vào hồng tâm bốn phía,vị chủ tọa này cũng thật hao tâm tổn sức,phân bố cũng không ít người a~"

"Chủ nhân vậy ta có nên trực tiếp giết"

Phi Điểu thanh âm trầm lại,dám bố trí người hạ sát thì đại hội này không chỉ đơn giản là thi đấu,bọn chúng còn có mục đích khác.

"Bổn vương trước giờ không thích không gian hạn hẹp như thế"

Nghe chủ nhân của mình nói như vậy Bác Nhã cùng những người khác tâm tình phấn khích,mỗi người một thanh kiếm sẵn sàng chiến đấu.

Phía bên nàng vẫn nhạn hạ đứng nhìn,Mạc Song tiến lên một bước ghé sát tai nàng nói nhỏ vài điều,ánh mắt nàng hơi đảo lên nhìn về phía Long Sinh Nhai,người đứng đầu khí tức thật mạnh bạo hẳn là một cao thủ.

"Chia ra bốn phía,ta hồng tâm"

"Vâng"

Bốn người nghe lệnh lập tức tản ra bốn phía,nàng đứng chính giữa lấy ra cây quạt ngọc thạch,chừng một chút một loạt mũi tên bắn ra từ bốn phía,Mạc Song,Ngôn Phong,Lục Nhi,Chỉ Hạc bốn người lập tức động thủ đánh bay mũi tên cấm thẳng vào hồng tâm của tia ngắm bắn,nàng xoay người mở chiếc quạt ngọc thạch phất nhẹ đảo hướng cung tên bay về phía ngược lại,chỉ là cung tên không cấm vào hồng tâm mà là bay ngược về phía người bắn cung,một loạt tiếng kêu phát ra thu hút nhiều người chú ý,nàng thu hồi tư thế,nhặt một cành cây phóng về hồng tâm tia ngắm bắn,hiệp đầu Thiên Sơn Trúc vượt qua.

Cũng như nhóm của Thiên Sơn Trúc,bốn người bên Long Sinh Nhai cũng hành động,Phi Điểu vận công giữ hai cung tên lơ lửng phía trên trụ cho Long Ảnh đá ngược cung tên ghim vào hồng tâm,Bác Nhã hai tay chấp lại yểm trợ khinh công của Vân Phi đưa hắn lên cao đánh ngược hai mũi tên ghim vào hồng tâm.

Lúc này Tiêu Nam Hiên tay trái giơ ra phát ra một nguồn nội lực đảo ngược cung tên về phía người bắn,lại một loạt âm thanh kêu gào phát ra,y chậm rãi nhặt tên ở dưới đất phóng nhanh về phía hồng tâm,hiệp 1 Long Sinh Nhai vượt qua.

Nàng và y hai ánh mắt giao nhau,cách thức của họ không ai khác ai,điều khiến nàng để ý chính là nội lực của người này rất lợi hại,so ra với nàng chỉ có thể nói là ngang hàng.

Bỗng dưng hàng trăm mũi tên hướng Long Sinh Nhai mà phóng,Tiêu Nam Hiên nhíu mày nghi hoặc,vốn dĩ đã hoàn thành nhưng tên vẫn phóng ra,vị chủ tọa này quả thực muốn truy sát đến cùng.

Bốn người Long Sinh Nhai bao quay bảo vệ chủ nhân của mình,cách thức này thật thô bỉ,nhìn đi nhìn lại xác chết rãi rác khắp nơi,các bang phái khác hầu như bị dính phải tên độc mà chết,kẻ ra tay cũng thật bỉ ổi,lựa lúc hoàn thành điều lệ mất cảnh giác thì tiếp tục phóng tên,Hạ Băng Liên rút ra ngân châm xoay người tấn công,có kẻ bị ngân châm làm cho biến dạng,một nhóm người nhanh chóng lộ diện.

Hạ Băng Liên cực kì hài lòng với loại ngân châm mà nàng vừa phát minh,trên từng mũi ngân châm là một loại độc được bào chế từ nộc rắn,một khi tiếp xúc với máu sẽ lập tức phát tán chạy đến tim bóp nghẹn mà chết.

"A~ ngoài việc tranh bá ta còn có thể xem náo nhiệt"

"Bọn ta không gây sự với ngươi,ngoài Long Sinh Nhai tất cả có thể đi"

"Long Sinh Nhai không quen các ngươi,là ai phái các ngươi đến ám sát chủ nhân của ta"

Phi Điểu nộ khí tức giận,giở trò hèn hạ lại dám nói nghĩa khí,Long Sinh Nhai làm sao dễ ức hiếp.

"Bọn ta có lệnh phải tiêu diệt Long Sinh Nhai,những kẻ không liên quan nhanh chóng rời đi bọn ta sẽ không làm hại các ngươi"

"Hừ,vô sĩ,ngươi hạ sát không ít người của bang phái khác,bây giờ nói tha cho bọn họ,có hay không cùng một thủ đoạn"

Bác Nhã chĩa kiếm về phía bọn chúng,những bang phái khác vô cùng tức giận,dám ra tay hạ sát huynh đệ của họ lại còn đứng ra nói những lời như bọn chúng là người tốt.

Phụtttt....đầu của tên cầm đầu rơi cái bịch dưới đất,mọi người kinh hãi thụt lùi về phía sau,vừa rồi người ra tay thật tàn nhẫn,dần dần bang phái Tà Giáo xuất hiện làm cho nàng cũng phải khó chịu,cảm giác như tên cầm đầu vô cùng đáng ghét.

"Ai nha~ thiếu chủ ngài thật mạnh tay a~ làm đầu người ta rơi khỏi cổ rồi kìa"

Kim Mi lấy tay che miệng cười nhẹ,nhìn vào như đang thương xót nhưng thật ra nàng ta rất âm độc,các bang phái khác rùng mình tránh xa bọn họ ra,cái vẻ thùy mị của Kim Mi thật là giả tạo lại khiến cho nhiều người si mê.

"Kim Mi ngươi tiếc cho hắn sao,thiếu chủ nhà ta vốn dĩ rất ghét chó cản đường,chỉ là giúp bọn người kia dọn đường mà đi"

Lý Thừa Ngân đưa cho Tiêu Duật Hành chiếc khăn lau tay,vốn dĩ hắn có bệnh sạch sẽ nhưng tính tình vô cùng biến thái,cả cách giết người cũng vô cùng biến thái.

"Còn phải nói,ta đang tìm kiếm cho mình một trượng phu để hắn ngày ngày hầu hạ ta kia mà"

Kim Mi chấp tay ra vẻ ngây thơ,con mắt của ả đảo khắp xung quanh nhìn vào từng người.

Hạ Băng Liên môi khẽ nhếch lên,chậm rãi bước đi không màng đến những kẻ thích mơ tưởng như thế này,cả Tiêu Nam Hiên cũng rời khỏi,nương tử của hắn không thích nhìn thì hắn cũng không thích nhìn.

"Môn chủ,người vừa rồi chính là thái tử Đông Hán Tiêu Duật Hành"

Ngôn Phong lại đến nói với nàng.

"Về sau ta không muốn nghe đến hắn"

"Vâng,thuộc hạ sẽ chú ý"

Nhìn bóng lưng của nàng một loạt nỗi nhớ khiến Tiêu Nan Hiên muốn ôm lấy nàng,hắn quả thật bị ghen tuông làm cho lí trí mù mịt,nàng là yêu hắn,nàng chưa hề phản bội hắn,chính hắn đã tổn thương nàng,vừa nãy nàng ra tay giúp đỡ hắn vô cùng cảm kích.

"Đa tạ cô nương ra tay tương trợ,không biết quý danh của cô nương là???"

"Người đời đều gọi ta bằng Huyết Liên,tên của ta là Huyết Liên,thỉnh các hạ xa ta một chút"

Hạ Băng Liên không biết vì sau khi nghe hắn hỏi nàng liền trả lời không suy nghĩ,hơn nữa giọng nói thật giống.

Y vui vẻ tươi cười dưới mạn sa,ý nghĩ hiện lên muốn ôm hôn nàng nhưng hiện tại vẫn chưa được.

"Cô nương không ngại nếu ta đi cùng chứ"

"Tùy ý"

Nàng rảo bước đi bên cạnh Tiêu Nam Hiên bám theo,chủ nhân của họ đi chung vậy bọn thuộc hạ sẽ làm gì,Long Ảnh vui vẻ đi lại gẫn Mạc Song đứng im không nói gì,Phi Điểu nhìn Ảnh ca bỗng dưng ra vẻ đánh dấu chủ quyền cũng xém phun ra ngụm nước miếng.

"Phi Phi ca,huynh nói chủ nhân của chúng ta có phải thích thầm cô nương đó không,còn có Ảnh ca nữa,hai người bọn họ từ khi nào biết thưởng thức nữ nhân vậy"

"Hỏi thừa,đương nhiên bọn họ cũng là nam nhân,nam nhân thích nữ nhân là đương nhiên,ngươi cẩn thận chủ nhân nghe được sẽ cắt mồm ngươi"

Bác Nhã không để Vân Phi mở lời mà chen vào,Phi Điểu lấy tay che miệng lại xem chủ nhân của mình phản ứng ra sao,quả nhiên y đang nhìn hắn mặc dù mạn sa đã che đi khuôn mặt nhưng hắn có thể nhận thấy gương mặt đen thui của Tiêu Nam Hiên.

Vân Phi lắc đầu bó tay với bọn này,nhiều tháng không gặp bọn nó lại trở nên ngu ngốc như thế,cả vương phi mà bọn chúng cũng quên thì hỏi sau vương gia của hắn không nhìn.

"Thứ huynh tránh xa ta một chút,tướng công nhà ta sẽ không thích ta đứng gần nam nhân khác"

Lời Mạc Song nói làm Long Ảnh thật buồn cười,tướng công của nàng đang đứng trước mặt mà nàng cũng dám đuổi sao,thâm tâm Long Ảnh rất muốn thốt lên những lời nói đó nhưng hắn không thể nói được,chỉ hơi nhích chân xê dịch ra một chút,Mạc Song khó hiểu nhìn Long Ảnh,một người kì quặc.

"Ai nha Song Song nhà ta lại được người ta để ý a~"

"Chỉ Hạc đừng nói bậy,chúng ta nên đề phòng thì hơn"

"Song Song nói có lý đó,bọn họ tự nhiên đến thật đáng nghi ngờ"

"Lục Nhi tỷ tỷ nói rất đúng,đại hội tranh bá bọn họ lại tiếp cận chúng ta,tốt nhất nên đề phòng"

Long Ảnh khẽ cau mày,nữ nhân xấu xa dám nghĩ tướng công hắn là người xấu,về sau hắn sẽ hảo hảo dạy dỗ nàng.

"Ài Ảnh ca,huynh kiếp trước làm việc ác bây giờ lại bị nữ nhân xa lánh như vậy đó hắc hắc"

Phi Điểu cười khiến Long Ảnh càng thêm phẫn,hắn một tay nện lên đầu Phi Điểu không thương tiếc.

"Phi Điểu ngươi thật là,chọc phải Ảnh ca,thật đáng đời"

Bác Nhã sảng khoái cười làm cho Phi Điểu thật muốn bóp chết hắn,Long Ảnh quả thực không nhẹ tay làm lưu lại khối u trên đầu,Lục Nhi nhìn thấy liền phì cười khiến hắn càng thêm xấu hổ,hai phiến má trở nên hồng hào gãi gãi đầu cười cười với Lục Nhi.

"Phi Phi ca,huynh nói xem hắn như vậy là bị trúng ái tình"

Bác Nhã xoa xoa càm trầm trồ,Vân Phi hết cách với hai đứa này...

Cả tám người vừa đi vừa nói làm rộn ràng cả khu rừng,chỉ có nàng và y vẫn im lặng quan sát tình hình,lâu lâu nàng cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh,khi quay sang lại thấy hắn quay đầu đi nơi khác,nàng phút chốc cảm thấy khó chịu.

"Thỉnh các hạ rời xa ta một chút"

"Nàng cứ tiếp tục,không cần để ý đến ta"

Càng lúc càng gần lại,Hạ Băng Liên tâm nổi lên một cỗ khí lạnh,nàng xoay người đánh ra một đòn lại bị y chụp lấy tay,chân nàng chùng xuống gạt lấy chân hắn nhưng hắn rất nhạy bén cận thận tránh né cũng không đánh trả lại nàng khiến nàng vô cùng giận dữ,rốt cuộc người này muốn cái gì.

Nàng nhấc chân tẩn vào bụng y khiến y chú ý đến mà buông tay đỡ đòn,lập tức nàng rút ra chiếc quạt ngọc thạch đánh ập tới trước ngực của hắn.

"Vương gia,vương phi ngừng tay"

Chiếc quạt xẹt tới trước ngực liền khựng lại,ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo đảo quạt hất tung chiếc mạn sa,mạn sa rơi xuống đất lộ rõ gương mặt tiêu sái của Tiêu Nam Hiên,ánh mắt nàng thắt lại thở ra hơi thở băng giá.

Long Ảnh tay che lấy miệng,chết rồi hắn quen miệng làm lộ thân phận rồi,vương gia sẽ không tha cho hắn mất,1 phút 2 phút 3 phút trôi qua không khí im lặng lạ thường,Phi Điểu,Bác Nhã mắt trợn tròn như không tin được những gì vừa nghe được,đừng nói hai người bọn họ,cả Chỉ Hạc,Lục Nhi cũng phải bất ngờ,chỉ có Mạc Song vô cùng phấn khích,nếu vậy người vừa rồi ở bên nàng chính là Long Ảnh,nghĩ tới những lời lúc nãy Mạc Song vô cùng xấu hổ,thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

"Liên Liên,ta...ta"

"Ngươi đến đây làm gì"

"Nàng đừng giận ta nữa được không"

"Ta không giận ngươi"

"Thật không"

Tiêu Nam Hiên vui mừng chưa hết liền bị câu nói tiếp theo của nàng làm cho đổ vỡ: "Nhưng không có nghĩa ta tha thứ cho ngươi,Mạc Song,Ngôn Phong,Lục Nhi,Chỉ Hạc chúng ta đi"

Bốn người nghe lệnh nhanh chóng rời đi,vậy ra tất cả đều là người một nhà.

"Vương gia là thuộc hạ nhiều lời,thuộc hạ nhận tội"

"Không phải lỗi của ngươi,trước sau gì cũng phải chạm mặt nàng,các ngươi sau này chú ý hành động,đi thôi"

Phi Điểu nghe vậy liền lấy tay che mồm,có phải vương gia đang cảnh cáo hắn không,ôi thật là đáng sợ a,hắn còn muốn gặp lại cô nương lúc nãy a.

"Phi Điểu ngươi còn đứng đó bọn ta bỏ ngươi"

"Ê đợi ta"

Phía xa xa Tiêu Duật Hành phẫn nộ tát mạnh vào mặt bọn thủ cung,xém tí nữa bọn chúng làm nàng bị thương.

"Thiếu chủ bọn người này thật vô dụng,tên họ Triệu kia có phải đang đùa giỡn chúng ta"

"Về sau dạy dỗ bọn chúng thật tốt"

"Thái tử tha mạng thái tử tha mạng"

AAAAA.......trong khu rừng tĩnh mịch một loạt đầu người rơi rãi khắp nơi,dạ quỷ mang gương mặt băng lãnh nhìn vào đoàn người đang đi phía trước,hóa ra môn chủ Thiên Sơn Trúc lại là Hạ Băng Liên,vừa rồi nếu hắn không tận mắt thấy được thì có lẽ đã động thủ lên nàng,thật đáng trách Tiêu Nam Hiên lại tiếp cận nàng,quá đáng ghét.

Lý Thần Duệ tâm tư phấn khởi vui mừng,từ đầu hắn đã cảm nhận được nàng rất quen thuộc,nữ nhân vốn dĩ là của hắn nhưng hắn lại bỏ lỡ,thật đáng trách,nếu lúc đó không bị những lời lẽ của Hạ Tư Thanh làm cho mềm lòng thì có lẽ bây giờ nàng chính là nương tử của hắn.

Lại ở phía xa một ánh mắt cô đơn,lạnh lẽo nhìn về bóng dáng nhỏ nhắn đó,tâm trạng người bí mật nổi lên một mớ hỗn độn,lại có những dòng tiếc nuối,sự thật đang càng ngày đến gần.