Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 52: Cứu!

Helu mọi người, ta đã trở lại và tệ hại hơn xưa. Sorry về hai ngày vắng bóng.

____________________________________________________________________

Sau khi chào tạm biệt mấy lão bất tử đó Minh Nguyệt liền rời khỏi đỉnh Thất Nguyệt. Đã không còn sớm nữa cần phải xuống núi rồi.

Trong ba năm qua Huyết Sát lâu đã mở rộng thế lực của mình lên rất nhiều. Không chỉ bên trong Thiên Long quốc mà đến các quốc gia khác cũng có những chi nhánh khác nhau trải rộng khắp thiên hạ. Để có thể đến được núi Thất Nguyệt, nàng đã đi mất khá nhiều thời gian rồi, không thể cứ trì hoãn mãi được. Tại tổng bộ còn rất nhiều việc cần xử lý.

Đi về đến Thanh Trúc viện, mọi người đã có mặt đông đủ chỉ còn chờ mỗi Minh Nguyệt thôi. Đến ngay cả ba lão nhân gia cũng đến tiễn mọi người.

"Tỉ tỉ, sao tỉ đi lâu vậy? Làm bọn muội chờ dài cả cổ này." Người lên tiếng mè nheo chính là Minh Tuyết, kèm theo đó là hành động giơ cổ ra như để chứng minh điều mình vừa nói.

"Được rồi, ta xin lỗi muội được chưa! Tại có chuyện nên ta đi lâu một chút thôi mà. Có cần phải làm quá lên như vậy không".

"Có chuyện gì mà lên đó lâu vậy. Chúng ta biết được không?" Ôi! Lão ngoan đồng Vương Hoàng lên tiếng hỏi.

"Không có gì đâu. Một chút chuyện riêng thôi, mọi người không nên biết." Nàng đáp.

"Thôi đã không còn sớm nữa. Mấy đứa nên lên đường đi thôi. Đêm tối rất nguy hiểm, dù biết với mấy đứa không có gì đáng ngại nhưng vẫn phải cẩn thận" sư thúc nàng nhắc nhở.

-Vâng! Con biết rồi mọi người không cần lo lắng. À đúng rồi! Sư thúc này người cứ ở lại trên núi cùng hai vị sư phụ đi. Chuyện ở sơn trang Lãnh Phong sẽ lo. Tuổi người cũng đã cao không nên vất vả, cứ để cho chúng con giải quyết là được." Minh Nguyệt nói.

"Ừ! Con không nói ta cũng định làm vậy. Già rồi không lo được nữa. Phong nhi cũng đã lớn rồi nên để cho nó tự thân là vừa. Cái tuổi này cũng nên nghỉ ngơi rồi" vừa nói ông vừa vuốt râu cười ha hả.

"Tam biệt mọi người chúng con đi đây. Khi nào có thời gian sẽ lên thăm mấy vị. Còn cả năm lão gia gia trên núi kia nữa." Minh Tuyết hí hửng lên tiếng. Nàng đã chán cái cảnh sống trên núi này rồi. Suốt ngày hết luyện công lại y thuật khiến nàng sắp buồn chết rồi đây. Giờ tỉ tỉ lên đón về sao lại không vui cho được.

"Mấy đứa đi đi, lên đường nhớ bảo trọng đấy. Khi nào được thì lên thăm mấy lão già nay." Lăng lão nói.

Thế là cả ba người Minh Nguyệt cùng nhau xuống núi. Chắc lại sắp có chuyện gì rồi đây. Cuộc đời thật chẳng biết đâu được chữ "ngờ".

Một đường xuống thắng đến chân núi. Bỗng nhiên có thứ gì đó thu hút ánh nhìn của Lãnh Phong. Bởi vì có trăng nên mọi việc thuận tiện hơn rất nhiều.

"Nguyệt tỉ, Tuyết nhi! Hạ người xem kia là gì vậy." Lãnh Phong nói tay chỉ vào một vật thể lạ nằm ven bìa rừng khí độc cách họ không xa.

"Đâu đâu, muội xem nữa" Minh Tuyết hí hửng chạy lại.

-Khoan đã Tuyết. Đừng qua đó, rất nguy hiểm. Kệ đi, tại một nơi như núi Thất Phong này khắp nơi là độc dược. Thiếu gì những thứ không sạch sẽ chứ. Nàng lên tiếng ngăn lại.(ôi sao tỉ lại vô tình thế, hình tượng của ta thay đổi mất rồi. Chấm nước mắt đau lòng.)

"Nhưng tỉ tỉ hình như là một người thì phải, nhìn y phục chắc là kẻ không đơn giản." Lãnh Phong nói.

"Được rồi! Lãnh Phong đệ qua đó xem xem. Võ công của đệ cao hơn Tuyết nhi" nàng nói.

"Đệ biết!" Nói rồi Lãnh Phong cẩn thận bước qua đó khom người xuống. Lật lại cái kẻ đang nằm úp sấp kia lên, sau khi nhìn thấy dung mạo của hắn thì không khỏi bàng hoàng."Hai người mau lại đây. Là Long Nhật Hàn".

"Cái gì? Long Nhật Hàn?" Cả hai nghe vậy thì vội vàng đi qua.

Trước mắt họ bậy giờ là một Long Nhật Hàn với những vết thương chi chít trên người. Không những thế gương mặt còn vì chúng độc mà tái xanh. Cả người trông như lệ quỷ rất đáng sợ.

"Tránh ra để ta xem nào" nàng lên tiếng nói với Lãnh Phong. Ngay lập tức hắn đứng lên nhường chỗ cho nàng. Cẩn thận cầm lên một cánh tay bắt mạch, không lâu sau gương mặt nàng đanh lại, không thể kìm nổi mà chửi tục một câu "chết tiệt."

"Sao vậy huynh ấy bị làm sao?" Minh Tuyết đứng bên cạnh sốt rột hỏi.

"Bị nội thương nghiêm trọng, trong cơ thể lại có sẵn kịch độc cộng thêm bị nhiễm phải khí độc trong núi. Sức khoẻ lại không tốt, đã nhiều ngày không nghỉ ngơi dẫn đến tình trạng càng xấu đi. Tình trạng hắn hiện giờ rất nguy kịch." Minh Nguyệt nói lại tình hình.

"Vậy tỉ mau cứu huynh ấy đi, huynh ấy là nghĩa huynh của muội, trước kia huynh ấy đã làm chuyện không phải với tỉ nhưng đều là hiểu lầm mà." Minh Tuyết vội vàng nói, sợ nàng vẫn còn giận mà không cứu hắn.

"Ta có nói là để hắn chết sao? Muội thật phiền phức. Im lặng chút đi, nếu không muốn hắn chết." Trước kia dù gì hắn cũng "đã từng" là phu quân trên danh nghĩa của nàng. Với lại nàng cũng từng có tình cảm với hắn nên không muốn để hắn chết như vậy. Nếu muốn thì chính tay nàng sẽ kết liễu hắn chứ không phải theo cách này.

Mà cũng phải công nhận kẻ này thật lợi hại, có thể hạ độc như vậy trên người hắn. Làm cho hắn thê thảm đến mức này chắc cũng không phải nhân vật bình thường có thể làm được. Để cho chiến thần Hàn vương khốn đốn suýt phải bỏ mạng thế này quả là lợi hại. Nếu không gặp nàng tên này chỉ có đường đi gặp diêm vương mà báo danh thôi.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ nàng vẫn lấy trong người ra đầy những vật liệu này nọ. Sau một hồi pha trộn nàng cũng mang cho hắn uống. Sau đó lập tức bảo Lãnh Phong cho tìm người Hàn vương phủ đến đón hắn về. Trước khi cho hắn uống thuốc nàng đã cho vào đó một ít mê dược. Nàng chưa muốn gặp mặt hắn lúc này, nếu không cho mê dược vào thuốc thì chỉ cần vài phút hắn sẽ tỉnh lại ngay.

Quả nhiên có việc quan trọng, chưa đến một khắc đồng hồ sau đã thấy người của Hàn vương phủ đến đưa hắn về. Chắc chắn họ ở gần đây nếu không sẽ không thể đến nhanh như vậy được.

Nấp ở gần đó, đợi tận mắt nhìn thấy bọn họ mang người đi ba người Minh Nguyệt mới tiếp tục lên đường trở về Huyết Sát lâu.