Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Chương 221: Lấy Đôi Mắt Của Lãnh Băng Nguyệt Đến Đây Để Bồi Thường

Huệ phi thật sự không ngờ tới Mộ Dung Phong lại quyết từ chối sự sắp xếp của bà ta, nhất thời rất tức giận: “Được, một khi đã có lòng trả giá như vậy thì con hãy lấy mắt của Lãnh Băng Nguyệt đến đây, coi như là hòa nhau”

Trái tim Mộ Dung Phong run lên, vốn dĩ hắn cho rằng Lãnh Băng Nguyệt thực sự nên trả giá một chút cho những gì mình đã làm, tránh cho nàng ta không biết trời cao đất dày là gì.

Ai ngờ, hình phạt mà Huệ phi nói ra lại tàn nhẫn như vậy.

Cho dù không có tình cảm gì với nàng ta, nhưng dù sao cũng là hắn mắc nợ Lãnh Băng Nguyệt cho nên nhất thời không đành lòng.

“Băng Nguyệt không có cố ý! Chẳng lẽ mẫu phi không cảm thấy trừng phạt như vậy là quá tàn nhãn hay sao? Lỡ như đôi mắt Cẩm Ngu có thể hồi phục được thì sao?”

“Dù sao thì ngự y cũng đã bó tay không có biện pháp gì rồi.

Chẳng lẽ con nghĩ Lãnh Băng Cơ có thể chữa khỏi mắt cho Cẩm Ngu hay sao? Nàng ta có thể khỏi sao? Con nhìn phản ứng của Lãnh Băng Nguyệt vừa rồi xem, nàng ta có quan tâm gì tới vết thương của Cẩm Ngu hay không, sợ rằng nàng ta chỉ ước Cẩm Ngu chết đi mới tốt đó.”

“Băng Nguyệt nhất định không phải là người như mẫu phi nghĩ đâu.

Nàng ta đối xử với một người xa lạ như bọn con hết sức chân thành, tận tâm.

Hơn nữa, mẫu phi xử trí như vậy thì người đặt Tướng Phủ ở đâu? Chẳng lẽ mẫu phi không sợ con và Tướng Phủ trở mặt hay sao?”

Lời này làm Huệ phi ngẩn người, bà ta có thể coi thường Lãnh Băng Cơ nhưng không thể không để Tướng Phủ ở trong mắt.

Nếu Hoàng Đế biết bà ta xử trí như thế, sợ rằng cũng sẽ cảm thấy bà ta lòng dạ độc ác, không làm nên việc lớn.

“Nếu con đã nói như vậy, mẫu phi sẽ tin con một lần, ta cho con thời gian một tháng, đưa Cẩm Ngu đến Phong vương phủ để Lãnh Băng Nguyệt phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho nàng ta còn Lãnh Băng Cơ chịu trách nhiệm chữa khỏi đôi mắt cho nàng ta.”

Một tháng sau, nếu mắt của Cẩm Ngu có thể hồi phục thì Cẩm Ngu sẽ rộng lượng không so đo.

Nếu như đến lúc đó không hồi phục lại thì hoặc là lấy mắt của Lãnh Băng Nguyệt để đổi hoặc là con cưới Cẩm Ngu về làm trắc phi chăm sóc nàng ta đến hết đời.”

Đây là mục đích thực sự của bà ta.

Mộ Dung Phong trầm mặc, đôi môi mỏng mím lại, hắn có chút không tin được hỏi lại: “Mẫu phi đang lấy Lãnh Băng Nguyệt để uy hiếp nhi thần hay sao?”

Huệ phi thất vọng nhìn hắn: “Uy hiếp con? Phong nhi, mẫu phi làm thế này là vì tốt cho ai? Mẫu Phi thấy Cẩm Ngu là một người dịu dàng, ân cần, có nàng ta ở bên cạnh chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho con, mẫu phi ở trong cung mới yên tâm được”

“Lần trước con bị bệnh, mẫu phi đến Phong vương phủ đã nhìn ra tỷ muội nhà họ Lãnh không có người nào thật lòng thật dạ đối đãi với con.

Nhất là Lãnh Băng Cơ, trái tim của nàng ta căn bản là không đặt trên người con, thậm chí mẫu phi còn nghỉ ngờ đứa nhỏ trong bụng của nàng ta đến cuối cùng có phải là con của con hay không nữa?”

Một câu nói đánh trúng điểm yếu của Mộ Dung Phong, trái tim của hắn như bị siết chặt lại: “Chúng ta đang nói về chuyện của Cẩm Ngụ, vì sao lại dính dáng đến Lãnh Băng Cơ, việc này không liên quan gì tới nàng ấy”

Trên mặt Huệ phi thoáng hiện vẻ hoảng sợ, nhất thời trong lòng sinh nghỉ: “Con hãy nói thật cho mẫu phi biết, rốt cuộc đứa nhỏ có phải là con của con hay không”

“Mẫu phi lại suy nghĩ lung tung gì vậy?”

Huệ phi cười lạnh một tiếng: “Với đức hạnh của Lãnh Băng Cơ, mẫu phi thật sự không thể tin tưởng nàng ta được.

Chờ đến lúc đứa nhỏ này sinh ra, mẫu phi sẽ cho hai người lấy máu kiểm phân biệt, nếu như không phải, đừng nói là danh hiệu Phong vương phi, đến cái mạng nhỏ của nàng ta có giữ được hay không còn là một chuyện.”

Mộ Dung Phong hít một hơi thật sâu, một bụng tức giận lại không thể bộc phát.

Dù sao thì người gây sự vô cớ, bức hắn đưa ra lại chọn lại chính là mẫu phi của hắn.

Hắn nắm chặt tay, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Băng Cơ đã làm sai điều gì để mẫu phi lại đối xử với nàng như thế này?”

“Chưa kết hôn mà có thai chính là đức hạnh không đoan trang.

Huống chỉ Lãnh Băng Nguyệt còn nói trước khi đại hôn hai người cũng không thể có tư tình gì, con bị nàng ta mê hoặc đến choáng váng rồi hay sao?”

Mộ Dung Phong cau mày: “Từ trước đến nay Lãnh Băng Nguyệt và Băng Cơ luôn bất hòa, không từ thủ đoạn đối phó.

với Băng Cơ, lời của nàng ta làm sao có thể tin? Băng Cơ là thê tử của con, đức hạnh của nàng ấy như thế nào con là người hiểu rõ hơn ai hết.

Nhi thần không hy vọng sau này lại nghe được những lời đồn đãi không hay về Băng Cơ.

Kể cả Cẩm Ngu, nếu còn có lần sau, con tuyệt đối sẽ không nể tình”

“Mẫu phi đã hỏi qua Cẩm Ngu, chuyện này không liên quan gì tới nàng ta hết”

“Có hay không thì trong lòng nàng ta tự rõ, con sẽ không bỏ qua chuyện này, sẽ tiếp tục điều tra”

Huệ phi không thể tin được nhìn hản: “Con lấy việc này ra để bàn điều kiện với ta?”

“Chính mẫu phi liên tục lấy Băng Cơ và Băng Nguyệt ra uy hiếp con.

Từ trước tới nay Cẩm Ngu luôn ở trước mặt mẫu phi nói bậy bạ cho nên mới khiến mẫu phi có thành kiến với Băng Cơ như vậy.

Tại sao mẫu phi cứ cố chấp như vậy? Nhi thần nhất định phải sống theo mong muốn của mẫu phi hay sao?”

“Mẫu phi có biết vì sao mấy năm nay nhỉ tử của người lại không muốn ở trong cung, lại đi theo ngoại tổ mang binh đánh giặc, thập tử nhất sinh không? Đó là vì mẫu phi luôn nghĩ rằng đang làm những việc có lợi cho nhi thần nhưng mẫu phi có biết những điều đó chỉ làm nhi thần cảm thấy ngột ngạt, phiền chán”

“Nếu mẫu phi muốn đưa Cẩm Ngu đến Phong vương phủ để chữa trị, con sẽ cố gắng hết sức mời ngự y nổi danh tới chữa trị cho nàng ta, nhưng muốn con cưới nàng ta thì thực xin lỗi, con làm không được”

Hắn nói xong liền quay người rời đi.

Huệ phi ở phía sau hắn tức giận đấm ngực dậm chân.

Đây là lần đầu tiên hắn ngỗ nghịch với bà ta như vậy, nói đến cùng chính là do người phụ nữ Lãnh Băng Cơ kia xúi giục.

Lãnh Băng Cơ không muốn đối mặt với Cẩm Ngu cho nên đi ra ngoài điện hít thở không khí.

Lãnh Băng Nguyệt quỳ trên mặt đất, cả người chật vật, run rẩy vì sợ hãi.

“Tỷ tỷ, đôi mặt của Cẩm Ngu quận chúa có thể cứu được không? Có hi vọng hồi phục không?”

Huệ phi giận dữ thực sự đã khiến nàng ta sợ hãi.

Lãnh Băng Cơ từ trên cao nhìn xuống nàng ta rồi lắc đầu: “Ngươi hỏi ta chuyện này cũng vô ích, bởi vì dù đôi mắt của nàng ta có hồi phục hay không thì rất nhiều quyết định đều nằm trong tay nàng ta”

Trái tim của Lãnh Băng Nguyệt thắt lại, ngay lập tức nàng ta hiểu được hàm ý trong lời của Lãnh Băng Cơ.

Nếu Cẩm Ngu cố tình làm khó nàng ta thì đôi mắt đó làm thế nào có thể hồi phục được.

Ngay cả ngự y cũng không có cách nào chẩn đoán ra bệnh.

Nàng ta không thể không nhận sai, hướng về phía Lãnh Băng Cơ cầu xin: “Tỷ tỷ, y thuật của tỷ lợi hại như thế nhất định có thể chữa khỏi mắt cho nàng ta đúng không? Rõ ràng là nàng ta cố ý vu oan cho ta, ta không có đẩy nàng ta là tự nàng ta lùi về sau hai bước mà ngã xuống”

Lãnh Băng Cơ cười lạnh một tiếng: “Có phải giống lúc trước ở Tướng phủ, ngươi làm trò trước mặt vương gia, bắt chước giống hệt cách ngươi vu oan cho ta đẩy ngươi rơi xuống nước phải hay không?”

Đôi tay đang nắm chặt lấy làn váy của Lãnh Băng Nguyệt từ từ buông ra.

“Cái này chính là ác giả ác báo.

Cuối cùng ngươi cũng đã được nếm trải cảm giác bị người khác vu oan giá họa.

Ngươi nghĩ khi ngươi nói ra sẽ có người tin ngươi sao? Điều đó sẽ chỉ làm cho Vương gia và Huệ phi cảm thấy người không biết hối cải.

Hơn nữa ngươi cầu xin ta mà không thấy nực cười hay sao? Tại sao ta phải giúp ngươi? Giúp ngươi thoát tội xong để ngươi lếp tục làm hại ta hay sao?”

Nước mắt rơi đầy mặt Lãnh Băng Nguyệt, trong lúc nhất thời nàng ta không biết phải làm sao.

“Tỷ tỷ, ta sai rồi, về sau ta cũng không dám như vậy nữa, cầu xin tỷ giúp Băng Nguyệt lần này”

Mộ Dung Phong bình tĩnh đi đến bên người Lãnh Băn: Nguyệt, lạnh lùng nhìn nàng ta, chậm rãi mở miệng nói: “Rốt cuộc ngươi cũng biết sợ rồi sao? Người đi hại người sẽ có một ngày phải trả giá vì hành động của mình, Băng Cơ không so đo với ngươi không có nghĩa là người khác cũng dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy.

Một tháng sau nếu như mắt của Cẩm Ngu không hồi phục lại được ngươi sẽ phải tự bồi thường bằng mắt của mình.

Hãy tự lo cho mình đi”

Sắc mặt của Lãnh Băng Nguyệt càng ngày càng tái nhợt, sợ tới mức ngã quy trên mặt đất: “Thiếp không cố ý, Vương gia, thiếp thật sự nhất thời lỡ tay, cầu xin Vương gia niệm tình mối quan hệ trong quá khứ giữa chúng ta mà cứu lấy Băng Nguyệt.

Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn nàng ta chăm chằm, không còn muốn nói nữa, nắm tay Lãnh Băng Cơ rò Lãnh Băng Cơ không biết mẫu tử hai người đến cuối cùng đã trao đổi cái gì, chỉ cần nhìn vẻ mặt của Mộ Dung Phong cũng biết là hắn không vui.

Người thông minh thì không nên hỏi nhiều..