Khẳng định là tiểu nha đầu này đã nghe được tin đồn gì đó rồi, Lãnh Băng Cơ không mảy may để bụng.
“Phải không? Ta cảm thấy ta cùng Thẩm thế tử ra ngoài thật thích hợp.
Ít đi theo phá hoại đi, chủ tử nhà người có chính sự”
Nhi Nhi vẫn đứng tại chỗ, bướng bỉnh không chịu tránh ra: “Vương gia rất tức giận, hôm qua đã chờ tiểu thư cả nửa ngày rồi”
“Chờ ta?” Băng Cơ nhẹ giọng xuy một tiếng:
“Ta ngày ngày đều ở đây ngóng ra ngoài cửa, nào có thấy được bóng ai.
Mỗi lần ta đi ra ngoài, hắn lại ân cần đi đến?”
Một tay gạt Nhi Nhi ra, một mình tiến ra cửa.
Nhi Nhi phía sau nàng chỉ biết lo lắng.
Ra khỏi cửa phủ, Lãnh Băng Cơ liền có thêm 2 cái đuôi, hai thị vệ đeo mặt nạ quỷ, họ là do Mộ Dung Phong phái tới giám thị nàng.
Y như trước, họ vẫn đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, một thân trang phục cẩm y thị vệ, đi ở trên đường tỷ lệ ngoái đầu lại hộ ôi chao” chắc chắn cao.
Thẩm Phong Vân ngồi ở trước xe ngựa chờ nàng, nhìn thấy 2 thị vệ, giọng điệu không mặn không nhạt:
“Lại là 2 người các ngươi à?” Một thị vệ mặt quỷ mở miệng:
“Vương gia có lệnh, cho hai người chúng ta phụ trách bảo hộ an nguy của Vương phi nương nương, không dám lười biếng.
Hai người chúng ta hôm qua đã bị trách phạt, còn mong Thẩm thế tử bỏ qua cho”
Lãnh Băng Cơ cảm thấy không sao cả, cùng lắm thì đến thời điểm cần thiết tặng hai người bọn họ một châm thuốc mê, đi theo thì đi theo đi, dù sao cũng không có tâm tư giả dối gì.
” Quên đi, cùng đi vậy.
Không có ý kiến gì thì xuất phát thôi” Thẩm Phong Vân cũng không so đo nữa:
“Sắc trời đã hơi muộn, trở về thành sợ là đã nửa đêm, người nên nói cho anh họ ta biết, tránh cho hắn khỏi lo lắng”
Nói cho hắn biết, còn không phải là tự sinh sự khiêu khích sao.
Lãnh Băng Cơ nói dối: “Hắn không ở phủ, ta đã dặn hạ nhân báo lại rồi”
Thẩm Thanh Phong lúc này mới yên lòng, mời Lãnh Băng Cơ lên xe ngựa, chính mình vẫn ngồi trước xe như cũ, ngồi song song cùng với người đánh xe.
Hai thị vệ mặt quỷ cưỡi ngựa theo sau.
Xe ngựa ra khỏi thành, đi thẳng tới Pháp Hoa tự.
Thời điểm trời bắt đầu tối thì tới được gần chùa, Thẩm Thanh Phong dừng xe ngựa, cùng Lãnh Băng CƠ xuống xe đi bộ, xem xét thời cơ thích hợp lẻn vào chùa
Hai thị vệ mặt quỷ nhắm mắt theo đuổi.
Lãnh Băng Cơ xem xét, thế này sao có thể là lẻn vào chứ, rõ ràng là kéo bè kéo lũ tới đánh nhau mà.
Nàng quay mặt qua, còn thật thà nói:
“Ta cùng Thẩm thế tử muốn làm chính sự, hai người các ngươi không phải đi theo.
Hai người thị vệ trộm liếc mắt một cái với đồng bạn, nói:
“Chúng ta chỉ đi theo, không nói lời nào.
Vương phi nương nương cứ coi như chúng ta không tồn tại là được.”
Lãnh Băng Cơ lật cổ tay, lấy ra hai cái ngân châm:
“Ta biết các ngươi công phu lợi hại, nhưng ta hạ độc cũng là thần không biết quỷ không hay.
Nếu như các người cảm thấy trở về không biết báo cáo kết quả công tác thế nào, ta tặng các ngươi 2 cái ngân châm, thể nào?”.
Thị vệ khó xử, liếc mắt nhìn nàng, tự giác hôn mê bất tỉnh.
Người còn lại trợn mắt nhìn, liếc mắt ngó nàng một cái, khoanh chân ngồi xuống, không đi theo nữa.
Thẩm Phong Vân cười khẽ:
“Quả thật vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hóa ra là thường ngày hai thị vệ này đều đi theo người như vậy”.
Ngày thường, chính mình cũng không có cơ hội tùy ý xuất môn.
Lãnh Băng Cơ cười khẽ:
“Bọn họ thức thời thôi”.
Hai người nhìn nhau cười, dọc theo con đường nhỏ đi thẳng tới Pháp Hoa tự ở trước mặt, sắc trời đã tối đen, của chùa đóng chặt, tiếng tụng kinh từ bên trong truyền ra ngoài.
Thẩm Phong Vân nhìn sắc trời:
“Quan tài của đại công tử để ở thiên điện của Pháp Hoa tự, có hai người của Hầu phủ được sắp xếp thay phiên nhau trông coi.
Buổi chiều tăng nhân trong Pháp Hoa tự đều phải tụng kinh, hết giờ Tuất mới quay về thiện phòng nghỉ ngơi, trước linh cữu vẫn còn có 2 hòa thượng thay nhau tụng kinh siêu độ.
Hiện tại còn nửa canh giờ sẽ tới giờ họ tụng kinh xong trở về thiện phòng.
Hay chúng ta chờ thêm một lát?” Lãnh Băng Cơ do dự:
“Nửa canh giờ này tất cả hòa thượng đều tập trung ở đại điện, sẽ không đi lại xung quanh, thật ra cũng là một cơ hội”.
“Nếu hiện tại động thủ, ta cũng chỉ có thể đánh hôn mê hai hòa thượng đang tụng kinh kia, liệu có đánh rắn động có không?”
Lãnh Băng Cơ mỉm cười, lấy trong tay áo ra một ống trúc:
“Không cần phiền toái như vậy, làm bọn họ yên tĩnh ngủ đi.
Chờ khi thuốc hết tác dụng, bọn họ cũng chỉ cho rằng mình tụng kinh mệt quá thôi”.
Thẩm Phong Vân mừng rỡ:
“Suýt nữa thì ta đã quên sở trường này của chị dâu, bây giờ chúng ta vào luôn đi.”
Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn lên bức tường rất cao: “Vào thế nào? Ta không giống các ngươi, có võ nghệ cao cường.”
Nói đi nói lại, chính mình đang mang thai, nhảy lên nhảy xuống cũng không an toàn.
Thẩm Phong Vân nhìn xung quanh hết trái lại phải:
“Chùa chiền đều có cửa sau, ta đi tìm xem, ta sẽ vào trước đem cửa sau mở ra”
“Chùa lớn như vậy, đi dọc theo mép tường một vòng, bọn họ chắc cũng tụng kinh xong.
Người ôm theo ta nhảy vày không phải nhanh hơn sao?”
“Như vậy thì dễ thôi, nhưng mà, sẽ thất lễ”.
ở cổ đại có đề phòng chuyện nam nữ, chân tay tiếp xúc, trừ bạt tai, tất cả những điều còn lại đều là thất lễ.
Thẩm Thanh Phong muốn ôm.
mình nhảy qua tường, biện pháp ổn thỏa nhất là ôm thắt lưng.
Cũng khó trách hắn khó xử.
Lãnh Băng Cơ tự nhiên là không quan tâm, chứ nói thắt lưng, lúc trước ở trong quân doanh tham gia huấn luyện, cùng binh lính đánh nhau lăn lộn là chuyện bình thường.
“Thời điểm đặc biệt phải dùng phương thức đặc biệt, việc gì phải e ngại nhiều như vậy?”
Thẩm Phong Vân ngay thẳng cười: “Vậy đắc tội”
Vừa mới đưa tay, còn chưa kịp động tới thắt lưng Lãnh Băng Cơ, một bàn tay to đã cản hắn.
Thẩm Phong Vân chấn động, là người có thân thủ tốt, lại có lòng cảnh giác, vậy mà người này xuất hiện ở bên cạnh mình thế nào, hắn hoàn toàn không biết!
Hắn kinh ngạc ngẩng mặt, chính là thị vệ đeo mặt nạ quỷ mà Mộ Dung Phong phái đến, chặn giữa hắn và Lãnh Băng Cơ, chỉ lộ ra đời con ngươi sâu thẳm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó buông lỏng tay ra.
“Bên cạnh anh họ quả nhiên ngọa hổ tàng long, một cái thị vệ nho nhỏ mà cũng có thân thủ tốt như vậy”.
Thẩm Phong Vân ngợi khen từ đáy lòng.
Thị vệ không nói 1 lời, đột nhiên bá đạo nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Lãnh Băng Cơ, mũi chân khẽ nhún một chút, mang nàng nhẹ nhàng nhảy lên trên đầu tường, sau đó cẩn thận xem xét xung quanh, bốn bề vắng lặng mới nhảy xuống, vững vàng dừng chân ở dưới chân tường, giống như tơ liễu rơi xuống đất, nhẹ nhàng không tiếng động.
Thẩm Phong Vân cũng đi theo trèo tường vào, âm thầm tán thưởng thân thủ cao cường của thị vệ này.
Lãnh Băng Cơ bĩu môi:
“Lén đi theo chúng ta, Mộ Dung Phong hàng tháng cho ngươi ít bạc, ngươi cứ như vậy khăng khăng một mực bán mạng cho hắn?”.
Thị vệ không có mở miệng nói, bất quá bàn tay ở bên hông nàng nắm chặt.
Lãnh Băng Cơ lạnh lùng liếc hắn một cái: “Buông tay!” Bàn tay lưu luyến buông lỏng ra.
Thị vệ này thoạt nhìn có điểm ngốc, nhưng hiện tại không thể cho hắn một gậy, đi theo thì đi theo đi.
Trong chùa nghèo khổ, cực ít khi có kẻ cắp tới thăm, cho nên phòng thủ cũng hơi lỏng, Thẩm Phong Vân mang theo 2 người lập tức đi đến thiên điện để quan tài của Đại công tử.
Tuy rằng vẫn còn sớm, chưa tới giờ đi ngủ nhưng hai tiểu hòa thượng phụ trách tụng kinh siêu độ chính mình vừa nhắc tới đã đang buồn ngủ rồi, cái đầu nhỏ trơn bóng gật gù như gà mổ thóc
Chủ nhà không có ở đó, gia nhận phụ trách trông coi linh cữu cũng thoải mái, ngồi trên bồ đoàn, ngáp liên tục.
Tới lúc Lãnh Băng Cơ thi triển tài năng rồi, mở nắp ống trúc, châm một mồi lửa, hướng phía cửa nhẹ nhàng thổi, nhất thời một cỗ khói nhẹ trong thiên điện lan ra.
Hạ nhân đang ngáp thân mình ngả nghiêng, tựa vào quan tài ngủ.
Hai hòa thượng đang ngồi thiền lười biếng, nằm thẳng xuống, chóp mũi còn truyền đến tiếng ngáy.