Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 55: Đại kết cục (2)

Thành phố Diệm, đội cứu hỏa.

Sau khi trực xong, Trình Lộc Minh nhận lấy gói đồ mà Giang Hà kí nhận thay anh từ chỗ Giang Hà.

Gói đồ khá nặng, anh lấy dao cắt giấy trong ngăn kéo, cắt từng lớp keo quấn trên cái hộp giấy.

Sau khi mở hộp, mấy món đồ để trong hộp lộ ra.

Có đai bảo vệ đầu gối, có dây quấn cổ tay, có găng tay, có khăn choàng… đủ mọi món đồ nhỏ thân thiết chất đầy cả cái hộp.

Người tặng đồ đã để tâm, hoặc là nói người đó rất chu đáo.

Một tấm bưu thiếp có một dãy số điện thoại để dưới đáy hộp.

Tấm bưu thiếp này rất bình thường, là tấm ảnh phong ảnh, phía dưới dãy số không có kí tên.

Sờ tấm thẻ cứng này, Trình Lộc Minh vừa suy nghĩ một chút là đoán được người tặng mấy thứ này cho anh.

Trong lòng anh có kết luận rất nhanh, nhưng anh lại hi vọng kết luận mà anh suy nghĩ này sai.

Đồ vẫn còn bày trước mặt anh, thứ xa hơn trong tầm mắt anh là gốc cây già đã trụi lá trong ngày đông, mối tình đơn phương của anh sẽ chết vào một ngày đông hiu quạnh như vậy. Nhưng rốt cuộc những thứ gửi đến này là ý gì?

Sưởi ấm anh ư?

Anh cười một cái.

Mẹ nó cái này… hơn phân nửa là nhầm rồi.

**

Cầm di động trong tay hồi lâu, cuối cùng Trình Lộc Minh vẫn gọi theo số điện thoại trên tấm bưu thiếp.

Tiếng nối máy vang mấy lần thì điện thoại được nhận, ngay sau đó Trình Lộc Minh nghe thấy người ở đầu bên kia điện thoại nói: “Xin chào, Nhậm Tây An đang nghe.”

Trình Lộc Minh siết chặt ngón tay, không lập tức lên tiếng.

Anh ta đã đoán đúng, nhưng cái này không tính là tin tốt lành gì.

Mấy giây sau, anh ta nhíu mày hỏi: “Mấy món đồ kia là có ý gì?”

Nhậm Tây An nói như bình thường: “Tặng cho anh, cảm ơn anh.”

Trình Lộc Minh phì cười một tiếng: “Anh Nhậm muốn cảm ơn tôi chuyện gì?”

Nhậm Tây An sờ chiếc vòng đeo tay Max làm riêng mà trợ lý vừa đưa tới, phía trên có khắc tên Trình Lê. Ngón tay anh vuốt hai chữ ấy, chữ Lê khắc nét mỏng, có phần giống Trình Lê kia.

Trình Lộc Minh hỏi, đương nhiên anh trả lời.

Nhậm Tây An nói: “Cảm ơn rất nhiều chuyện. Nói cho tôi biết quá khứ, cùng với việc anh chăm sóc cho cô ấy trong quá khứ.”

Trình Lộc Minh bỏ lại đồ bày ra trước mặt vào hộp, trả lời: “Không cần.”

Anh ta không mang quá khứ ra mua bán, không cần báo đáp một trả một.

Anh ta không cần người đàn ông của Trình Lê đến cảm ơn anh ta.

Huống chi là năm đó Trình Lê không ở thành phố Diệm quá lâu, anh ta vẫn còn trẻ, có lòng mà không có sức, thời gian anh ta ở bên Trình Lê không lâu đến như vậy. Những cảnh ở bên cô anh ta suy nghĩ thêm mấy lần là nhớ. Là vì ít, nên nhớ nhanh.

Mẹ của bạn Trình Lê can thiệp, dẫn cô đi đến hoàn cảnh mới để cô có một sự khởi đầu mới.

Mấy năm trước nữa, tuy anh ta và Trình Lê không mất liên lạc, nhưng không có nhiều cơ hội gặp mặt. Mấy năm gần đây Trình Lê về Bắc Kinh, về thành phố Diệm nhiều hơn thì bọn họ mới gặp nhau nhiều hơn.

Anh ta không cần Nhậm Tây An cảm ơn anh ta.

Đặc biệt là cảm ơn anh ta bằng cách này.

Cứ như… chăm sóc cho một người phụ nữ vậy.

Trình Lộc Minh đã để đai bảo vệ đầu gối vào hộp giấy, anh ta còn chưa bỏ dây quấn cổ tay vào thì lại nghe thấy Nhậm Tây An nói: “Phải dùng đến. Sau này chuyện của cô ấy, giải quyết hậu quả thuộc hết về tôi.”

Trình Lộc Minh dừng động tác.

Anh ta nhất thời không tìm được lời để nói.

Khi đến Max tìm Nhậm Tây An, buổi nói chuyện đó anh ta nói nhiều hơn, nhưng lúc này anh ta không có lời nào để nói.

Tuy không nói nhiều mới là trạng thái bình thường của anh ta.

Bắt đầu từ lúc anh ta biết sự tồn tại của Nhậm Tây An từ chỗ Trình Lê, anh ta đã nghĩ tới sau này sẽ có thời điểm như vậy.

Sau nhiều lần đưa mắt nhìn Trình Lê rời khỏi, khi đối mặt với những con đường yên tĩnh, trống trải không một bóng người kia, anh ta đã từng nghĩ đến thời điểm như vậy.

Có một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Trình Lê, anh ta không cần giành là đã thất bại rồi.

Tình yêu chỉ hai người thì không náo nhiệt, nhưng ba người thì cũng không nhất định sẽ có nhiều kịch hay hơn.

Người thứ ba gây cản trở từ bên trong là phim dài tập, có người đôi bên đều có tình cảm với nhau, đương nhiên người còn lại sẽ bị đuổi đi.

Nếu tấm lòng là thật, thì khi đó người này sẽ chỉ đứng xem, căn bản là giày vò bất động.

Những nỗi nhung nhớ còn sót lại cùng anh ta chịu đựng qua từng mùa đông lạnh lẽo.

Vào mùa đông này, chúng rốt cuộc không chịu đựng tiếp được nữa.

Anh ta luôn là một người vô cùng tự biết mình.

Trình Lê lập gia đình chính là một ngọn đuốc trong ngày đông, đốt sạch hoàn toàn nỗi nhớ nhung của anh ta.

Yên lặng chỉ duy trì mấy giây.

Nhậm Tây An không chờ tiếp, nghiêm túc nhắc Trình Lộc Minh: “Anh hãy cất kĩ bưu thiếp.”

Trình Lộc Minh lập tức đặt tầm mắt vào tấm bưu thiếp mà anh ta đã đọc mấy lần.

Nhậm Tây An nói tiếp: “Đây là thành ý của tôi.”

Trình Lộc Minh lật ngược tấm bưu thiếp đặt trên mặt bàn.

Vừa rồi anh ta đã đọc một lần, nhưng đọc dãy số viết ở mặt sau tấm bưu thiếp nhiều hơn. Lúc này anh ta nhìn kĩ tấm bưu thiếp mới phát hiện trên mặt phong cảnh cũng kèm mấy chữ —— “Cầu được ước thấy”.

Bởi vì anh ta từng chăm sóc cho Trình Lê, nên lời cảm ơn của Nhậm Tây An là đưa lời hứa hẹn cầu được ước thấy mai sau.

Quả thật là vô cùng có thành ý.

Trình Lộc Minh nói khẽ: “Ý tôi nhận.”

Nhậm Tây An trả lời: “Gặp lại là bạn.”

**

Cúp điện thoại của Trình Lộc Minh, Nhậm Tây An mới nhắn tin cho Trình Lê, nói đi đón cô.

Buổi tối anh đã hẹn người, đều là đồng đội của anh khi ở đội tuyển quốc gia.

Địa điểm liên hoan không ở bên ngoài, mà ở nhà Tề Tích, đàn anh cùng một thầy đã làm huấn luyện viên sau khi giải nghệ của anh.

Có khá ít người, người có vai vế lớn thì chỉ có Trịnh Đạc, huấn luyện viên phụ trách trước đây của anh, còn có mấy đồng đội như Cam Lâm mà trước đây Trình Lê từng gặp.

Sập tối, Nhậm Tây An đón Trình Lê, hai người cùng đi siêu thị mua rượu.

Gia đình Tề Tích không ở trong một đống chung cư cao cấp trong thành phố, mà ở một tiểu viện kiểu Trung bên cạnh Ngũ Hoàn.

Trước khi vào nhà, Nhậm Tây An dặn Trình Lê: “Lát nữa nếu họ có quậy thì em không cần khách sáo đâu.”

Trình Lê suy nghĩ một chút: “Chỉ cần không quậy anh thì em không có ý kiến.”

Nói đầy trịnh trọng.

Nhậm Tây An nhìn cô, khẽ cười: “Tùy em.”

Trình Lê lại hỏi: “Có mấy người phụ nữ?”

Nhậm Tây An nói: “Thêm em là hai, có chị dâu.”

Trình Lê nói vẻ không sao cả: “Được rồi.”

Còn chưa vào nhà, Trình Lê lại gọi anh: “Tây An.”

Nhậm Tây An nhìn cô vẻ thắc mắc.

Trình Lê kéo cánh tay xách đồ nặng của anh, muốn xách một chút hộ anh.

Ánh mắt cô nhìn về phía đồ trên tay Nhậm Tây An, đồng thời cô hỏi một cách qua loa đều đều: “Buổi trưa có nhớ em không?”

Nhậm Tây An từ chối sự giúp đỡ của cô, anh tiếp tục tự xách rượu.

Trình Lê cũng không ép, lại nói cho anh biết: “Em nhớ. Không biết tại sao nữa.”

Thành thói quen rồi thì phải.

Nếu cô nhớ thì sẽ thẳng thắn một chút để cho anh biết.

Nhậm Tây An vừa định nói gì đó, Trình Lê đẩy anh một cái, anh hơi tiến về trước, cánh cửa trước mặt đồng thời bị người ta mở từ bên trong.

**

Cả đám không còn là vận động viên đang thi đấu, nhưng phần lớn vẫn ở lại làm thành viên huấn luyện trong đội tuyển các cấp.

Nhậm Tây An đã nói trước chuyện kết hôn cho mấy anh em, thời gian anh cho đã đủ để họ tiêu hóa tin tức này.

Nhưng sau nhiều năm nữ chính lại tham gia hoạt động của nhóm bọn họ thì vẫn nhận lấy mấy lời trêu chọc.

Trước đó không lâu, Cam Lâm còn từng gặp Trình Lê nên đứng lên từ chỗ ngồi trước tiên: “Chị dâu, em vẫn còn nhớ bữa cơm chị nợ em mấy ngày trước đấy. Gần đây đúng là em nhớ chị cả ngày lẫn đêm ——”

Anh hai Tề Tích ho khan một tiếng, cắt đứt lời Cam Lâm: “Nói bậy gì đó?! Ngày ngày nhớ thì thôi đi, đêm đêm cũng nhớ thì cậu xem anh Tây của cậu chết rồi à!”

Cam Lâm sờ đầu, cười tùy tiện hơn, nhướng nhướng mày nhìn Nhậm Tây An nói: “Anh hai, đây là anh khiêu khích chia rẽ đó, nhớ cả ngày lẫn đêm là em nhớ… cơm.”

Tần Chu ngồi cạnh Cam Lâm ghì Cam Lâm đang đứng xuống: “Cậu ngồi đi, che tôi xem mặt chị dâu rồi.”

Nhậm Tây An để mặc cho họ trêu, để rượu xuống dắt Trình Lê sang.

Vị trí của họ ở bên cạnh Trịnh Đạc, trước khi ngồi xuống, Nhậm Tây An vịn vai Trịnh Đạc.

Trịnh Đạc có vẻ như tức giận, anh vừa vào cửa là thấy được.

Nhiều năm như vậy, bất kể là trước khi anh giải nghệ hay là sau khi giải nghệ, đối với người khác Trịnh Đạc luôn vui vẻ hòa nhã, đến chỗ anh thì dễ biến sắc mặt, trăm lần như một.

Nhậm Tây An đặc biệt giới thiệu lại với Trình Lê, nói: “Huấn luyện viên Trịnh, người lo nghĩ cho anh nhiều nhất.”

Trịnh Đạc không thèm nhìn anh.

Nhậm Tây An cũng quen rồi. Năm đó Trịnh Đạc đưa anh vào chùa, cũng coi như là người làm mai của họ.

Mối oan gia này, anh được cưng chiều.

Trình Lê theo lời chào hỏi.

Vẻ mặt Trịnh Đạc lập tức dịu lại.

Thức ăn từ từ mang lên, uống rượu, cả đám nói ngày càng nhiều hơn.

Vợ của Tề Tích là giáo sư đại học, nhỏ hơn Tề Tích đã đến tuổi bốn mươi chín tuổi, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, nhưng tính tình sảng khoái, cô ấy cũng kéo Trình Lê uống.

Mấy lượt kế tiếp, mọi người uống hăng rất nhanh.

Uống nhiều hơn thì nói nhiều hơn.

Tề Tích bắt đầu chỉ vào cả đám cằn nhằn: “Mấy cái đứa độc thân này cũng gần nên ổn định rồi. Như Tần Chu cậu đấy… nếu có thích thì tiếp xúc với con gái nhiều hơn một chút. Nghề này của chúng ta, hồi trẻ thì không có thời gian yêu đương, yêu ai thì người đó chạy mất. Ai mà chờ ấy à, có lẽ đột nhiên có nhiệm vụ thì gò bó trong đội mất tin tức, ra ngoài tập luyện thi đấu thì ở xứ khác. Tủi thân cho người ta lắm.”

Anh ta sờ ngọn tóc của vợ mình: “Có người muốn cướp thì nhiều cơ hội lắm. Hồi đang thi đấu thì chống đỡ được, đánh thắng rồi giành giải còn khiến người ta vui; giải nghệ có chấn thương còn thêm phiền phức cho người ta. Gần đây mấy đứa Kiều Thanh ấy nhớ lại người xưa nhiều hơn rồi. Mấy năm trước, không ai giành không ai tranh. Ít người giống vợ tôi, chị dâu của mấy cậu lắm.”

Anh ta lại kéo Nhậm Tây An cụng ly: “Hai em đóng dấu rồi, bao nhiêu năm không chia tay như vậy cũng chẳng dễ dàng gì.”

Nhậm Tây An uống rượu đã cụng với anh ta.

Trình Lê cũng uống rượu trong ly của cô.

Uống xong, cô nắm tay Nhậm Tây An.

Nắm rất chặt.

Nhậm Tây An cũng phủ tay lên mu bàn tay cô, kề sát.

Tề Tích vẫn đang nói: “Làm bạn gái vận động viên khó lắm.”

Cam Lâm từ bên cạnh nói xen vào: “Anh, anh uống say nói nhiều thật đấy. Chị dâu sẽ không vượt tường, người trong chiến hào của chúng ta, cho dù là người phụ nữ sau lưng thì đó cũng là người tài giỏi.”

Người đoạt chức vô địch thế giới và người tập luyện gian khổ cả sự nghiệp từ đầu đến cuối chưa từng đứng trên đỉnh cao nhất đều là người tài giỏi.

Vô địch được người ta nhớ lâu hơn một chút. Những người không có thành tích tốt kia, mỗi một giọt mồ hôi, mỗi một con đường in dấu chân, bản thân họ đã nhớ thật lâu thay cho mình.

Những kinh nghiệm này đã là một loại vinh quang.

Sự kiên trì và nỗ lực là niềm tin đáng quý, trong sự nghiệp họ đều đạt được sự tôi luyện rất tốt.

Cho dù thất bại trên sân đấu, thì đó cũng sẽ là ngọn đèn chỉ đường trên con đường đời sau này.

Từng thành công thì đó càng là tài sản quý báu.

Cam Lâm lặp lại liên tục: “Anh Tây là một người tốt biết bao, ngoài việc trước đây không thích nghe lời huấn luyện viên Trịnh ra thì cái gì anh ấy cũng tốt cả.”

Trịnh Đạc có tửu lượng lớn nhất nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng.

Cam Lâm lại lặp lại một câu: “Có anh Tây ở đây, chị dâu sẽ không đi đâu.”

Uống tiếp thêm một hồi, trong phòng im ắng hơn.

Trịnh Đạc còn tỉnh táo đứng dậy theo vợ Tề Tích vào bếp.

Nhậm Tây An vẫn còn chuyện muốn nói với Trịnh Đạc, nhưng trước mắt xem ra Trịnh Đạc không có ý này, vẫn chưa đến lúc thích hợp.

Mấy người còn lại trên bàn đều đàng hoàng, ngồi nghiêng gật gà gật gù.

Ánh mắt Trình Lê cũng dần ẩm ướt, có phần mơ màng.

Nhậm Tây An hỏi cô: “Say rồi à?”

Trình Lê lắc đầu.

Người vừa rồi đang ngồi nghiêng gục hết, bắt đầu ngủ.

Nhậm Tây An định đứng dậy, tìm chị Tề ngâm cốc trà giải rượu cho cô.

Trình Lê kéo cánh tay anh: “Hỏi anh một chuyện, anh từng nghĩ em đi… là đi theo người khác sao?”

Hỏi rất dư thừa.

Nhậm Tây An cười cười, nói: “Em vậy mà cũng nghe Cam Lâm nói, cũng nhớ kĩ nữa.”

Anh vén sợi tóc lòa xòa trên trán Trình Lê: “Vượt tường phải không? Trước đây anh dạy em leo núi cũng không phải là để em trèo ra ngoài vượt tường.”

Nụ cười của anh khiến đại não bị cồn thấm qua của Trình Lê tỉnh táo hoàn toàn.

Trình Lê nhìn anh, đột nhiên nói ra lời chôn sâu dưới đáy lòng nhiều năm: “Vẫn cứ quên nói, là em không đúng.”

Cô đột nhiên đi, là cô không đúng; nhưng làm lại lần nữa, thì có lẽ cô vẫn lựa chọn như vậy.

Đi qua con đường chia xa rồi tái hợp này một lần chẳng hề dễ dàng, hơn nữa có lẽ còn sai lầm.

Nhưng cô là một người cố chấp, cô có sự kiên trì của mình.

Cô muốn cho người khác tình yêu vui vẻ, chứ không phải là tình yêu nặng nề.

Không cho được thì cô sẽ dừng lại. Mặc dù thế giới này từ xưa đến nay, nhiều người nói tình yêu và đau khổ kề vai cùng tồn tại.

Nhưng cô cảm thấy điều đó không đúng.

Làm người ta vui, cô cảm thấy là trách nhiệm mà tình yêu nên có. Tình cảm quan của cô nhỏ hẹp như thế thôi.

Trình Lê đột nhiên nhận lỗi, Nhậm Tây An không có phản ứng gì đặc biệt.

Nhưng Trình Lê biết anh nghe hiểu.

Nhậm Tây An nhìn đôi mắt cô, nói: “Được. Em muốn nói thì anh nghe. Em bày tỏ thái độ, em nhận lỗi, thì anh sẽ tha thứ.”

Bắt đầu từ lúc anh nói không thể không có em, thì anh đã không nghĩ những chuyện ngoài lề kia nữa.

Tình yêu của cô có lẽ không giống tình yêu của những người phụ nữ khác.

Anh biết.

Nhưng anh cũng không phải là người đàn ông bình thường, anh muốn bắt đầu.

Anh không nói tha thứ, Trình Lê cũng biết.

Nhiều năm như vậy, đồng đội của anh từng gặp cô thậm chí không biết họ từng chia tay, cô sớm đã biết đáp án của anh.

Rượu không say lòng người, nhưng lời của anh, khuôn mặt anh, nụ cười của anh… khiến Trình Lê say mê nhiều năm.

Từ mười mấy tuổi đến hiện nay, vò rượu lâu năm họ chung sức ủ này, đến bây giờ đã mạnh đến độ đã khắc vào xương tủy cô.

Kiếp này từng uống, kiếp sau sẽ không quên.