Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 57: Ngoại truyện xuân thu viết trong đôi mắt em (1)

Sau khi thoát khỏi cơn sốt cao và cơn bão tuyết áp sát miền nam về Bắc Kinh, trọn một tháng, Trình Lê tám giờ đi làm năm giờ tan làm rất rảnh rỗi, Nhậm Tây An thì đặc biệt bận rộn.

Trong lĩnh vực mạng, ba công ty mạng khổng lồ BAT không ngừng vây quanh, cuối cùng Max dựa theo Tencent.

Đứng ngoài là không thể nào, chỉ là vì một cuộc sống tốt hơn.

Trong truyền thuyết, một sự nghiệp dựa vào sức mạnh của một cá nhân là có thể thuận lợi, nhưng trong thế giới hiện thực cá bé nuốt tôm, một công ty mới muốn giấc mơ đạt kết quả thì cần vốn liếng, cần kĩ thuật hỗ trợ, cũng cần có một nền tảng lớn hơn.

Nhưng một bàn tay lớn nhúng vào cũng có tai hại, tương lai của Max sẽ bị người khác hạn chế.

Để đột phá, sau khi thiết bị đeo trên người toàn diện ra thị trường, Max liền khởi động dự án khác đã được duyệt trước đó —— người máy —— huấn luyện viên thể dục phiên bản âm thanh di động thông minh, hợp tác với phòng thí nghiệm nghiên cứu của trường đại học để phát triển chương trình mới.

Nhậm Tây An bề bộn nhiều việc, nhưng chỉ cần ở Bắc Kinh là gặp Trình Lê mỗi ngày.

Bình thường anh sẽ dành thời gian về tứ hợp viện, khi không dành thời gian được thì sẽ nhắn tin cho Trình Lê bảo cô sang tìm anh.

Trong tin nhắn anh sẽ cho cô địa điểm, có lúc là phòng làm việc của Max, có lúc là một phòng thuê ở khách sạn khi mấy tổ dự án nào đó của Max đẩy nhanh tốc độ.

Trình Lê làm cô nàng gọi là đến một khoảng thời gian rất dài.

Chuyện này cũng không có gì, anh tìm cô và cô tìm anh như nhau cả.

Trình Lê cảm thấy giữa đàn ông và phụ nữ không cần tính rõ như vậy, giữa vợ và chồng thì càng không cần tính rõ ràng đến như vậy.

Nếu thật sự tính rõ như thế, e rằng trên đời sẽ có rất nhiều đôi vợ chồng tranh luận ai trên ai dưới, rốt cuộc tốn sức khác nhau.

**

Nhậm Tây An bận thì rất bình thường.

Nhưng từ từ, Trình Lê phát hiện vấn đề trong đó.

Cô đã tính thử, kể từ sau khi Nhậm Tây An biết cô bị điếc một tai, lời anh đã nói với cô cộng lại có thể còn không viết đầy một tờ giấy A4.

Vốn nên gọi điện thoại còn biến thành tin nhắn vừa xem là hiểu ngay không cần dùng tai nghe.

Lượng tin nhắn tăng lên, nhưng điện thoại gần như không có mấy.

Trước mắt cô, tính cách thuở thiếu thời của Nhậm Tây An rõ ràng đang từ từ trở lại, trở lại thì có nghĩa là anh nói nhiều hơn. Năm đó hai người họ chính là quá rảnh càng nói chuyện càng cảm thấy cá mè một lứa nên mới tiến thêm một bước quyến rũ nhau, tuy bước đầu tiên của họ là bắt đầu từ việc xem mặt đầy nông cạn.

Nhưng Nhậm Tây An thay đổi một nửa rồi còn nói ít hơn khoảng thời gian trước.

Ngứa một tháng trong hôn nhân à?

Thật cmn nhanh mà.

Trình Lê vừa nghĩ vừa khắc hoa mẫu đơn của cô, suy nghĩ nhiều thì động tác tay cũng nhanh hơn, tay nhanh thì hoa văn vốn nên có đường cong mềm mại trở nên cứng hơn nhiều, cánh hoa mẫu đơn vốn nên hơi khép lại, từ từ giống như sắp xòe ra vậy.

Khắc một hồi, Trình Lê lại cảm thấy mình suy nghĩ buồn cười.

Cô cảm thấy cô cũng coi như là một người thoát tục, nhìn như vậy thì cũng tục lắm.

Cô lại nảy ra suy nghĩ khác.

Nhậm Tây An cảm thấy cô một tai khó nghe, nên dùng tiết kiệm một chút thay cho cô sao?

Phì… Không thể nào.

Trình Lê cảm thấy Nhậm Tây An có thể đương đầu với mọi chuyện nhiều hơn cô tưởng tượng.

Uổng cho cô lo anh mềm lòng khó chịu, còn suy nghĩ xem lỡ như anh không kìm được đôi mắt ửng đỏ thì nên dỗ thế nào nữa.

Sự thật chứng minh là cô lo nghĩ nhiều quá, người ta kiên cường lắm đó.

**

Tối hôm đó, khi Trình Lê vào khách sạn theo địa chỉ Nhậm Tây An cho cô, Vệ Uy Nhuy tới trước thăm hỏi một đám chó tăng ca dẫn một chàng trai có dáng vẻ sinh viên tới đưa món ngọt, đúng lúc gặp Trình Lê ở đại sảnh.

Xa xa, Vệ Uy Nhuy vẫy tay với Trình Lê.

Vệ Uy Nhuy vốn là người có tính cách xởi lởi, một tháng nay cô ấy cũng chạm mặt Trình Lê nhiều, gọi thẳng: “Em dâu, sang đây nào.”

Trình Lê lại gần cô ấy, ba người cùng đi vào thang máy.

Trước tiên Vệ Uy Nhuy giới thiệu chàng trai xách đồ sau lưng cô ấy: “Thực tập sinh mới tuyển kì này, tuổi trẻ tài giỏi, chịu khó lắm, tôi tiện tay bắt làm tài xế.”

Vệ Uy Nhuy luôn sôi nổi, Trình Lê cũng không phải gặp cô ấy lần đầu, nhưng ánh mắt nhìn Vệ Uy Nhuy của cậu thực tập sinh sau lưng cô ấy có phần không đúng lắm.

Trước đây Trình Lê nhìn Nhậm Tây An bằng ánh mắt này không ít, cho dù cô chưa soi gương bao giờ, nhưng cô rất nhạy cảm với thứ này.

Trình Lê nhớ khi Nhậm Tây An nhắc đến lịch sử lập nghiệp với cô có nói qua mối quan hệ trước của Vệ Uy Nhuy và Lý Thành Khê, hai người bạn hợp tác của anh.

Lúc đó cô thuận miệng hỏi một câu: Còn có kịch à?

Nhậm Tây An dùng đánh giá của anh trả lời: Có.

Ánh mắt của cậu thực tập sinh này rõ ràng như vậy, Trình Lê cảm thấy Vệ Uy Nhuy chắc chắn sẽ đọc ra. Vệ Uy Nhuy làm về hoạt động và phát triển, am hiểu chuyện giao thiệp với người khác.

Nhưng nếu Vệ Uy Nhuy có thể đọc ra ý đồ của cậu thực tập sinh trẻ tuổi này, nhưng lại vẫn bắt cậu ta bên cạnh, Trình Lê không hiểu cách làm như vậy lắm.

Nếu đối phương tỏ ý, không yêu thì không cho anh ta cơ hội, không cho anh ta hi vọng là nguyên tắc của Trình Lê.

Vệ Uy Nhuy lại nhanh chóng nói với chàng trai sau lưng: “Vợ giám đốc Nhậm.”

Lần đầu tiên Trình Lê nghe thấy xưng hô như vậy, cảm thấy không xuôi tai lắm.

Trình Lê chưa từng có lập trường hỏi chuyện riêng của Vệ Uy Nhuy, càng chưa từng có ham muốn hỏi.

Vào thang máy, nhìn con số nhảy trên bảng điều khiển, Trình Lê chỉ hỏi Vệ Uy Nhuy: “Còn phải bận bao lâu nữa?”

Đuôi mắt hẹp dài của Vệ Uy Nhuy nhướng một cái, cô ấy nói cho Trình Lê biết: “Hơn một tuần? Xem thứ làm ra lượt này mọi người có hài lòng hay không, chó IT chết sớm, cơ bản là chết như vậy đấy.”

Trình Lê im lặng nghe. Vệ Uy Nhuy soi vách thang máy sửa sang lại mái tóc bị gió bên ngoài thổi rối, sau đó lại nói cho Trình Lê biết: “Có thời gian thì em cũng khuyên Nhậm Tây An đừng liều mạng nữa, nói câu khó nghe nhưng đặc biệt giống chân lý ấy, mấy ông chủ mệt chết thì mọi người cũng cảm thấy là phải đó.”

Vệ Uy Nhuy có thẻ mở cửa phòng, ba người cùng vào phòng rất nhanh.

Trình Lê ăn mặc đơn giản tùy ý, Vệ Uy Nhuy vẫn là bộ dạng có thể đi xã giao bất cứ lúc nào.

Hai người phụ nữ đứng chung một chỗ, một người như tranh thủy mặc một người như bức tranh rực rỡ, ai nấy có vẻ đẹp riêng, nhưng mấy người trong phòng không có ý ngẩng đầu rời khỏi màn hình máy tính.

Vệ Uy Nhuy cởi một chiếc giày cao gót gõ gõ tủ giày, lúc này mới có mấy ánh mắt nhìn sang, nhưng vẫn không phải là tất cả.

Vệ Uy Nhuy mắng mấy tiếng.

Trình Lê cười cười, ở trong ba buồng, cô không tìm ra bóng dáng của Nhậm Tây An.

Một lập trình viên trong đó nói cho cô biết: “Anh Nhậm mới ra ngoài, chị dâu chờ một chút nhé.”

Xưng hô của họ với Nhậm Tây An, Lý Thành Khê và Vệ Uy Nhuy, khi mặt đối mặt bất kể là lớn hay nhỏ, nhất loạt lấy anh và chị làm chuẩn. Khi giới thiệu với người ngoài thì mới dùng chức vụ.

Đây là một biểu hiện của văn hóa doanh nghiệp tự do của Max.

Vệ Uy Nhuy dặn cậu thực tập sinh chia món ngọt cho mọi người, sau đó quây xem tiến độ dự án.

Trình Lê ngồi trên cái ghế sofa gần đó, gọi cho Nhậm Tây An.

Điện thoại còn chưa nối máy, Trình Lê nghe thấy Vệ Uy Nhuy hỏi một cấp dưới: “Lão Khê đâu, không phải buổi trưa anh ấy tới đây đưa người mới trợ giúp sao?”

Có người trả lời cô ấy: “Tới rồi, anh Khê nói lý lịch và tác phẩm đưa khi tuyển xem còn được, nhưng tới thật sự thì vừa làm là suy sụp rồi. Anh Khê nói bây giờ không có thời gian dạy dỗ, mắng người ta một trận, anh Nhậm cũng không dỗ, cuối cùng em trai khóc đi một nước rồi.”

Vệ Uy Nhuy: “…”

Mấy giây sau, cô ấy hạ thấp giọng nói với Trình Lê: “Cái đám khốn khiếp này!”

Trình Lê cũng hiểu rồi, Vệ Uy Nhuy dẫn một thịt tươi có ý với cô ấy tới, có lẽ chính là cho Lý Thành Khê theo lý vừa khéo cũng ở đây thấy.

Khi Vệ Uy Nhuy nói mấy chữ này xong, điện thoại của Trình Lê cũng thông. Cô đặt bên tai phải nghe, giọng nói khàn khàn của Nhậm Tây An truyền tới: “Cửa đối diện, em sang đây đi.”

Trình Lê nhíu mày, cứ như lão phật gia ra lệnh vậy.

Anh cúp điện thoại rất nhanh, Trình Lê chỉ chỉ cửa với Vệ Uy Nhuy: “Tôi ra ngoài một chút.”

Vệ Uy Nhuy cười cười xua tay, chuyện vợ chồng mới mà, cô ấy cũng không dính vào.

Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, cô ấy chưa từng trải qua, nhưng hiểu ý mặt chữ.

**

Trình Lê còn chưa gõ cửa đối diện, Nhậm Tây An mở cửa từ bên trong, kéo cô vào.

Trình Lê bị anh đè lên cửa, trong căn phòng này chỉ bật một cái đèn nhấp nháy trong phòng ở, đoạn hành lang nhỏ sau cửa này rất tối.

Nhậm Tây An không trực tiếp cắn Trình Lê như mấy lần trước, chỉ khom người dựa đầu lên vai cô, một phần trọng lượng đặt trên người cô.

Anh đặt đầu bên vai phải Trình Lê, giơ tay trái lên chạm vào tai trái Trình Lê, vuốt nhè nhẹ.

Trình Lê thở dài nói: “Mệt lắm ư?”

Nhậm Tây An ậm ờ ừm một tiếng, sau đó nói: “Phải, em an ủi một chút đi.”

Trình Lê ôm chặt anh, đồng thời quay đầu hôn sau tai anh.

Nhậm Tây An lại cười một tiếng: “Chỗ đó không mệt.”

Trình Lê không khách sáo, cắn tai anh một cái.

Nhậm Tây An cũng không giận: “Được, anh cũng không trông mong em dịu dàng lắm đâu.”

Trình Lê cảm thấy dở khóc dở cười, từ đầu đến cuối đầu Nhậm Tây An đè lên vai cô, cô không thể nhúc nhích nhiều.

Trình Lê mò dây thắt lưng của anh.

Nhậm Tây An nói: “Chờ lát nữa, để anh dựa một chút trước đã, tích sức lực.”

Trình Lê: “…”

Đầu tiên cô cảm thấy buồn cười, hết nói nổi, sau đó là nỗi đau lòng dâng lên từ đáy lòng.

Trình Lê buông tay, ôm anh lần nữa: “Chờ anh làm chuyện muốn làm xong thì hãy nghỉ ngơi một lát đi.”

Cô chỉ sự nghiệp của anh.

Cô không nói anh đừng liều mạng quá.

Người đàn ông ở độ tuổi có giấc mơ có sức lực thì nên liều mạng, như vậy thì sau này sẽ không tiếc nuối.

Cô không chinh chiến cùng anh, cô sẽ không chọn cách làm việc như vậy, nhưng cô có thể hiểu được, cũng cho anh bờ vai để anh dựa một chút. Anh cũng không một lòng xông về phía trước mà không để lại cho họ cả thời gian gặp nhau mỗi ngày, đây là sự nỗ lực chung của họ, cũng là sự thỏa hiệp với nhau.

Nhậm Tây An nghe, cười một cái: “Cảm thấy anh là kẻ cuồng công việc à?”

Trình Lê không phủ nhận.

Nhậm Tây An ngẩng đầu lên từ đầu vai cô, nhìn cô từ trên cao, vẫn dồn cô vào trong không gian nhỏ hẹp sau cánh cửa: “Anh hai phải, anh không phải.”

Trình Lê ờ một tiếng, đột nhiên nói: “Tối nay anh nói nhiều hơn một chút.”

Hôm qua gặp, anh gần như là vội vã làm, làm xong thì ôm cô ngủ.

Nghe vậy, Nhậm Tây An nhìn kĩ vẻ mặt cô, anh bình tĩnh nhìn cô một hồi, sau đó xoay sang cười híp mắt để bàn tay lên đầu Trình Lê.

Anh đặt tay nằm ngang nhìn chằm chằm một cái, rồi lấy xuống.

Trình Lê không hiểu anh đang làm gì, Nhậm Tây An nói một cách lưu manh: “Cô gái à, diện tích đầu em không lớn, nghĩ gì mà không đủ dùng thì hỏi thẳng anh, đoán được đây là trò gì không? Em cảm thấy gần đây anh nói ít à?”

Trình Lê chớp mắt một cái, lông mi run tới run lui.

Thật đúng là.

Cảm thấy anh nói ít, chẳng phải là đã cảm thấy bị lạnh nhạt sao?

Nhậm Tây An cười: “Có phải là có hay không? Trước đây tư duy logic của em thẳng tắp mà, bây giờ học được cách quanh co rồi.”

Trình Lê nhéo hông anh một cái, Nhậm Tây An cười vui vẻ hơn, nhất thời không dừng lại được, cười đến mức ho khan mãi.

Sau khi dừng lại, anh phủ tay lên bụng Trình Lê, rồi nói mấy câu khiến Trình Lê cảm thấy anh rất muốn ăn đòn: “Mỗi ngày nói nhảm thêm mấy câu, vậy trực tiếp ôm em ngủ, còn hoạt động sức lực gì đó nữa. Nhưng cũng nên có rồi nhỉ.”

Cày cấy lâu như vậy, toàn là gieo giống trực tiếp.

Trình Lê: “…”

Là cô nghĩ sai rồi, tính cách trước kia của anh quả thật đã quay lại gần hết.

Những việc suy nghĩ trước đây có thể là ảo giác của cô.

Trình Lê ồ một tiếng nói cho anh biết: “Đàn ông nhìn máy vi tính lâu, ảnh hưởng đến chất lượng t*ng trùng.”

Nhậm Tây An nói: “Anh không phải là người bình thường.”

Lý thuyết bình thường không thích hợp.

Anh dồn về trước một chút, Trình Lê cảm thấy ngực bị anh dồn chặt, lưng cô dính sát vào cửa.

Trình Lê khẽ nâng mặt: “Có sức rồi à?”

Nhậm Tây An đang nhìn tai trái cô, nói: “Làm cái này xong là có thể nghỉ lâu lắm. Dành thời gian, anh có sắp xếp khác.”

Anh bận là để dành ra một khoảng thời gian.

Vị trí mà tầm mắt anh định vị, Trình Lê nhìn thấy, ở nơi tai trái bị điếc của cô.

Trình Lê nói: “Không ảnh hưởng đâu, thật đấy.”

Dường như Nhậm Tây An không hề nghĩ ngợi, lập tức rời khỏi người cô trả lời cô: “Nói vớ vẩn!”

Trình Lê: “…”

Khi cô nói giữa đất trời lạnh lẽo, anh chỉ yên lặng nghe, yên lặng đến mức Trình Lê cảm thấy anh như thất thần rồi vậy.

Phản ứng của anh lúc này… Trình Lê không biết là cung phản xạ của anh quá dài, hay là anh chịu đựng quá giỏi nữa.

Nhậm Tây An đưa lưng về phía cô, trong đầu là dáng vẻ có người gọi Trình Lê mà cô không hề nhúc nhích ở bên hồ Ayakum.

Lúc đó anh đã cảm thấy không đúng, thì ra là thật sự không đúng.

Làm sao mà không ảnh hưởng được cơ chứ… Nếu khi có người gọi cô là chân cô giẫm lên phần đất sắp sạt lở thì sao?

Nếu là trong những khoảnh khắc sống chết mà cô không quan sát thì sao?

Trình Lê đi mấy bước về trước, ôm hông Nhậm Tây An từ phía sau.

Cô lại thở dài nói cho anh biết: “Khám nhiều lần rồi, kết quả như nhau.”

Nhậm Tây An đặt tay lên bàn tay ôm hông anh của cô, hỏi: “Tuyệt vọng rồi ư?”

Trình Lê không dám ừ, sợ anh tức giận.

Nhậm Tây An xoay người kéo cô vào lòng ôm chặt, sờ đầu cô: “Anh vẫn chưa. Em hãy để anh thử, thử hết rồi thì sẽ theo em không giày vò em nữa.”