“Ta biết ban đầu khi lấy con, Nhuệ Nhi rất khó chịu.” Tư Mã Minh Lãng mỉm cười, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng, thoải mái một chút, “Ban đầu người Nhuệ Nhi muốn lấy vốn là Mộ Dung Tuyết, nhưng Mộ Dung Thiên lại nhờ Tư Mã Triết đứng giữa giúp đỡ, đem Mộ Dung Tuyết thay bằng Phong Nhi con. Tư Mã Triết đồng ý giúp đỡ, nhưng nguyên nhân vì sao thì đến giờ ta cũng không rõ. Ta chỉ biết do có Tư Mã Triết nhúng tay vào, nên Hoàng Thượng hạ chiếu ban hôn, đem con gả cho Nhuệ Nhi, chuyện đó quả thật khiến cho Nhuệ Nhi vô cùng buồn bực, nhưng một thời gian sau khi viết thư cho ta, thái độ của đứa cháu này đột nhiên thay đổi, trong thư toàn khen Phong Nhi là một người tốt thế nào, thật khiến cho ta đại khai nhãn giới, vì Nhuệ Nhi rất hiếm khi khen ngợi một nữ tử.”“Phong Nhi thật sự không nhìn ra Tư Mã Nhuệ và Nguyệt Kiều không phải là một uyên ương,” Mộ Dung Phong suy nghĩ một chút, rồi nói, “Hai người họ nhìn rất giống một đôi uyên ương.”“Đó là vì trong lòng con vốn đã có ấn tượng ban đầu, nên mới cảm thấy như vậy.” Tư Mã Minh Lãng nhẹ nhàng nói, “Nếu không có Tứ thái tử đứng ra kim ốc tàng kiều, chỉ sợ Nguyệt Kiều không thể chỉ bán nghệ không bán thân, thanh lâu vốn là nơi hổ khẩu lang huyệt (E: “hổ khẩu lang huyệt” ý nói là nơi nguy hiểm), cho dù không muốn nhưng chuyện muốn giữ tấm thân trong sạch là điều không thể. Hơn nữa Nguyệt Kiều là nữ nhân của Tư Mã Triết, làm sao có thể để nàng bị người khác nhúng chàm. Cung đình vốn không thể dung nạp nàng, nếu sự thật nàng là nữ nhân của Tư Mã Triết bị lộ, chỉ sợ ngay cả tính mạng của nàng cũng không thể giữ được. Nhuệ Nhi vốn mềm lòng, không đành lòng nhìn một nữ tử vô tội gặp chuyện bất hạnh.” (E: gặp phải Tư Mã Triết là bất hạnh lớn nhất của Nguyệt Kiều rồi >_