Nghĩ tới chuyện cần phải làm, Mục Tiểu Văn không hề để ý tới Khinh Phong mà hướng Thủy Tâm công chúa mỉm cười:
- Công chúa, lần nàyTiểu Văn tới đây là muốn nói một chuyện với công chúa, không biết công chúa có thể dành cho ta một chút thời gian nói chuyện riêng không?
Thủy Tâm công chúa trừng mắt nhìn:
- Ngươi cũng thấy đó, ta đang nói chuyện với bọn hắn, sao có thể vứt họ lại để theo một mình ngươi đi? Có gì ngươi cứ nói đi, nói ở chỗ này cũng được rồi.
Mục Tiểu Văn đau đầu song vẫn cười nói:
- Ta chỉ nói mấy câu thôi, sẽ không trì hoãn lâu thời gian của công chúa.
Thủy Tâm công chúa nhìn những người khác một chút, suy nghĩ giây lấy rồi gật đầu đồng ý. Sau đó hai người hướng hoa viên rời đi, Dực nhi và mấy vị cung nữ khác đứng bên ngoài chờ.
Mục Tiểu Văn đi thẳng vào vấn đề:
- Công chúa, ta đến là muốn hỏi người một chuyện, công chúa có thật lòng thích hoàng thượng không?
Thủy Tâm công chúa không ngờ nàng sẽ đột nhiên nói thẳng ra như vậy, thoáng sửng sốt, tiếp theo trên khuôn mặt trắng triết từ từ đỏ ửng lên, ánh mắt cũng có điểm trốn tránh:
- Thật lòng thì sao, không thật lòng thì sao?
- Nếu thật lòng thì không còn gì tốt hơn, vì hoàng thượng cũng thích công chúa.
Khuôn mặt Thủy Tâm công chúa ngây thơ hiện ra sự mất mát:
- Sao ngươi biết hắn thích ta?
- Người sáng suốt là có thể nhìn ra.
Thủy Tâm công chúa ngẩng đầu nhìn về phía Mục Tiểu Văn, trong mắt khổ sáp làm cho Mục Tiểu Văn sửng sốt:
- Chính ta còn không có cách nào cảm thấy, sao ngươi lại có thể nhìn ra được chứ? Cho dù ngươi có nhìn ra thì đó cũng chỉ là giả.
- Gi>- Đúng vậy. Là giả. Hắn yêu người khác.
Cái “người khác” kia đương nhiên Mục Tiểu Văn biết là chỉ người nào. Thủy Tâm công chúa .. cũng không đơn thuần, không phải không hiểu sự đời vốn như vẻ bề ngoài.
Nhìn thấy Mục Tiểu Văn sửng sốt, Thủy Tâm công chúa mỉm cười:
- Ta thích hắn nên đương nhiên sẽ tra rõ tất cả những gì liên quan tới hắn. Ngươi và hắn từng có qua lại, theo ta cũng rất bình thường. Những kinh nghiệm tình yêu sinh tử, có thể xảy ra bất cứ khi nào. Chỉ là, trong tình yêu thì người ở bên ngoài không có cách nào hiểu được, trước kia ngươi yêu hắn, vì hắn sống, vì hắn chết; sau này hắn yêu ngươi, cho ngươi đoạn trường, ngạo mạn rồi từng bước, đây là chuyện không cách nào ngăn được. Nhưng mà bây giờ hắn mất đi trí nhớ, cuối cùng thì ta cũng có chút hy vọng, Nếu hắn thích một người có tính tình như ngươi thì ta đây sẽ giả trang thành loại tính tình này, chờ hắn yêu ta. Sau đó, cho dù hắn cảm thấy ta không phải là người có tích cách kia thì cũng sẽ vì không đành lòng mà giữ ta lại bên cạnh. Theo thời gian, dần dần ta sẽ được đền bù như mong muốn.
- Công chúa …- Mục Tiểu Văn hoàn toàn không nghĩ tới Thủy Tâm công chúa lại là người thế này.
Thủy Tâm công chúa lại cười nói:
- Có phải ngươi nghĩ ta là một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu?
Mục Tiểu Văn ngây ngốc gật đầu.
Thủy Tâm công chúa cười ngọt:
- Kỳ thật, ở trong mắt ta, ngươi mới là một tiểu cô nương không hiểu sự đời. Tuổi của chúng ta không sai biệt lắm, ngươi từ nhỏ lớn lên trong phủ tể tướng, cho dù sau này vì yêu hoàng thượng mà quá cực khổ nhưng cũng chưa tiếp xúc với những chuyện u ám khác. Sau này được xem như trải qua chuyện sinh tử nhưng cuối cùng thì kết quả vẫn là tốt, hoàng thượng yêu ngươi, cái gì cũng không mất đi. Còn ta, từ nhỏ sinh ra trong chốn hoàng cung âm mưu hiểm độc, dù ta là công chúa có quyền thế địa vị nhưng cũng tránh không được chuyện bị quấn quang trong cái vòng rối đó, tâm tư so với ngươi cũng sâu hơn một ít. Những điều này, ngươi đều chưa có nghĩ tới, phải không?
Mục Tiểu Văn hoàn toàn ngẩn ngơ mà gật đầu. Thủy Tâm công chúa nói một phen làm cho nàng nhất thời không có cách nào phản ứng lại. Ngươi đứng ngoài nhìn và người trong cuộc thì vĩnh viễn không giống nhau được.
Thủy Tâm công chúa còn nói thêm:
- Tìm hiểu về ngươi thì ta cũng hiểu rõ tính cách của ngươi. Bản tính của ngươi vốn rất thiện lương nhưng ngươi lại không thành thật với tình cảm. Vì không muốn thương tổn người, vì muốn có được một kết cục mà một người làm có lợi cho tất cả mọi người mà ngươi đã ức chế, kiềm nén tình cảm của chính mình. Lựa chọn của ngươi cũng không phải trải qua thâm tư thục lự mà bản tính của ngươi vốn là như thế. Cho nên chính ngươi cũng không biết được, ngươi đã tạo một áp lực nặng nề lên chính tình cảm của mình. – lời Thủy Tâm công chúa lại chuyển. – Ta hỏi ngươi, lúc đầu ngươi vì Phương Mặc nhảy xuống vực, ngươi có hối hận không?
Mục Tiểu Văn lắc đầu.
- Ngươi muố tất cả mọi người đều có kết cục tốt đẹp, đúng không?
Mục Tiểu Văn gật đầu.
- Nếu có người ám sát hoàng thượng, ngươi có nguyện ý thay hắn ngăn cản một đường kiếm? Cho dù hắn tỉnh lại nhưng không biết được là ngươi cứu hắn?
Mục Tiểu Văn gật đầu.
Thủy Tâm công chúa thở dài một tiếng:
- Vậy là được rồi. Là nữ tử, nếu yêu thương một người, làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn cuối cùng được ở bên cạnh người mà mình yêu thương. Còn ngươi … nếu là ngươi trước kia thì ta có thể tự tin đánh bại ngươi; nhưng là ngươi bây giờ thì ta lại không dám nắm chắc phần thắng.
Cứ thế một hồi chuyện lâu, Mục Tiểu Văn không nói được một lời nào. Vốn nghĩ muốn khai đạo cho Thủy Tâm công chúa, cuối cùng lại ngược lại, nàng bị làm ột phen mê mang. Nàng công chúa xinh đẹp động lòng người trước mặt nàng đây sớm không chỉ vì nguyên nhân này mà gây ấn tượng, khuôn mặt hoa lệ lóng lánh lý trì cùng quang mang tỉnh táo làm cho thâm tâm người ta phải kính nể. Im lặng nửa ngày, Mục Tiểu Văn mới nói được vài chữ:
- Người rất lý trí!
Thủy Tâm công chúa cười khổ:
- Người lý trí chính là ngươi. Ta có thể phân tích nhưng vĩnh viễn không thể khiến chính mình không thích hoàng thượng. Nhưng ngươi thì lại có thể.
- … Ta không thích hoàng thượng.
- … Được rồi, cứ cho là ngươi không thích hoàng thượng. Nếu vậy, Mục tân nhân, ngươi đáp ứng ta, cho dù một ngày kia ngươi ý thức được chính mình yêu thương hoàng thượng thì cũng hãy tiếp tục duy trì tình trạng như bây giờ được không? Đừng để hoàng thượng khôi phục trí nhớ, đừng để bản thân tới gần hoàng thượng, để cho ta được hạnh phúc, có được không?
Mục Tiểu Văn không thể nhớ nổi mình đã rời khỏi hoa viên như thế nào. Khi ngơ ngác đi qua một bữa tiệc, lại không chú ý trên mặt đất, thân thể chao đảo ngã sấp xuống. Lúc sắp ngã xuống, theo phản xạ nàng đưa tay bắt lấy Thủy Tâm công chúa bên cạnh, chỉ nghe “roẹt” một tiếng, ống tay áo của Thủy Tâm công chúa bị kéo rách một đường dài, trên cánh tay trắng mịn nổi lên một vệt máu. Khi tất cả mọi người đều kinh sợ thì Thủy Tâm công chúa chỉ hơi nhăn mi một chút, à một tiếng “Chảy máu rồi!” – nhưng nàng không trách cứ Mục Tiểu Văn, chỉ để cho cung nữ giúp mình băng bó vết thương.
Người đầu tiên phản ứng chính là Lý Vân Hạ, hắn cười cười:
- Lúc trước công chúa bỏ qua lễ vật của Mục tân nhân, có thể nói công chúa là một người rất thông minh. Còn bây giờ, xem ra tính tình công chúa vốn ngay thẳng, không chấp nhất, chỉ là không cần mà thôi. Không cần người khác tặng lễ vật, cũng không cần người ta kéo hư cánh tay. Thật đúng là một công chúa đặc biệt.
Thủy Tâm công chúa có chút bâng quơ nói:
- Nào có tốt được như ngài nói. – bộ dáng này hoàn toàn giống một tiểu cô nương ngây thơ khéo léo.
Thủy Tâm công chúa cũng cực hiểu lòng người, giả trang nhưng hết thảy mọi chuyện đều hợp tình hợp lý. Nhưng mà ai có thể trách nàng giả bộ đây? Một người hiểu chuyện hiểu lý như công chúa, vì yêu một người mà tới nơi này, dám dũng cảm mà theo đuổi hạnh phúc, nàng có tư cách gì để chỉ trích chứ?
Đồng thời, Mục Tiểu Văn càng thêm mơ hồ. Theo thuyết pháp của công chúa thì nàng vốn là yêu Lý Vân Thượng? Sao có thể như vậy?
Khinh Phong châm chọc vài câu nhưng không nghe thấy hồi âm, chỉ thấy Mục Tiểu Văn vẫn giữ nguyên cái bộ dáng ngốc lăng đứng đó, không khỏi nhíu mày bất mãn:
- Nàng làm sao vậy?
Thủy Tâm công chúa lắc đầu, rồi nhìn tới Mục Tiểu Văn nói:
- Mục tân nhân, đi hảo!
Nhưng Mục Tiểu Văn giống như không có nghe thấy, được Dực nhi đang lo lắng bên cạnh dìu đi ra tới cửa.
Khi đi ngang qua ngự thư phòng, thấy hoàng thượng về từ khi nào, đại khái là vì có chuyện cần giải quyết nên lúc này đang chống vai, nhắm mắt tựa hồ ngủ thiếp đi. Trong chiều trời hạ, dung nhan khi ngủ thật đắc ý. Cung nữ kia cũng không có bên cạnh, lúc này chỉ có một mình hắn.
Mục Tiểu Văn đột nhiên bỏ tay Dực nhi ra, một mình đi vào trong. Dực nhi có chút hoảng, từ khi nãy tiểu thư đã có bộ dáng là lạ, không hiểu làúng ma trướng gì? Nàng không dám tự tiện tiến vào ngự thư phòng, cũng không dám lớn tiếng gọi kẻo làm hoàng thượng tỉnh giấc, cuối cùng đành phải lo lắng mà đứng nhìn Mục Tiểu Văn đi vào trong.
Mục Tiểu Văn nhấc chân đi lên, cúi người xuống sát để nhìn Lý Vân Thượng.
Hắn rất đẹp, rất tinh khiết.
Mình thật sự yêu hắn sao? Nếu vậy, khi nhìn thấy khuôn mặt này khi ngủ hẳn là rất muốn hôn có đúng không?
Nếu như mình thật sự yêu hắn, thế thì có thể mặc kệ không để ý tới người khác mà hôn hắn rồi.
Mục Tiểu Văn giống như bị thôi miên, cúi người xuống, hướng cái trán của hoàng thượng tôn quý sát lại. Cái trán của hẵn nhẵn thín, vài sợi tóc đen phất qua, cực mềm mại. Có thể tưởng tượng, cảm giác khi môi chạm vào nhau, nhất định là rất tuyệt.
Dực nhi đứng ở bên ngoài, gấp đến độ không biết nên làm sao. Rốt cuộc thì tiểu thư bị làm sao vậy? Sao đột nhiên là làm những hành động này? Tại sao từ khi từ chỗ Thủy Tâm công chúa đi ra tiểu thư lại biến thành bộ dáng này? Hôn trộm hoàng thượng, nói thế nào thì cũng phạm vào tội dáng mạo phạm thánh nhan!
Mắt thấy Mục Tiểu Văn càng tiếp cận càng gần, Dực nhi rốt cuộc cũng gọi thốt lên:
- Tiểu thư!
Lúc đó, môi Mục Tiểu Văn cách môi Lý Vân Thượng chỉ còn một chút. Lý Vân Thượng trong cơn ngủ mê tỉnh lại, mắt mở ra còn có chút mê mang, nhìn chăm chăm động tác của người trước mặt.
Dực nhi vội nói:
- Hoàng thượng thứ tội, tiểu thư hình như bị ma yểm rồi! – nói rồi nàng vội vàng đi vào kéo Mục Tiểu Văn xuống, sau đó cuống quít dập đầu nhận tội.
Cuối cùng thì Lý Vân Thượng cũng phản ứng lại, buông tay, thanh âm thản nhiên, nghe không ra là tức giận hay là có ý gì khác:
- Biết rồi, đi xuống đi!
- Dạ! Dực nhi tranh thủ nâng Mục Tiểu Văn rời khỏi ngự thư phòng, trở về Mộc Tuyết điện. Cả đêm đó Mục Tiểu Văn không ngủ, cứ ngơ ngác, ngây ngốc, thỉnh thoảng lại lầm bầm cái gì mà mọi chuyện thật phức tạp, rối rắm.
Tại sao chuyện tình cảm cứ mãi mê mang như vậy>