- Bái kiến điện hạ. Làm kinh động đến người rồi! – Mộc tể tướng thi lễ.Mục Tiểu Văn cười khúc khích mà khuất thân. Thân thủ không đánh mà khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cười đến ngọt lịm như không có vấn đề gì. Nhưng sắc mặt của nhị hoàng tử dường như lạnh hơn khiến nàng có chút xấu hổ..Người gì mà kỳ quặc…Nàng ngượng ngùng mà lui xuống, không tự chủ được mà nghĩ muốn hướng trốn sau lưng tể tướng phụ thân. Trực giác mách bảo nàng rằng không có nơi nào ấm áp hơn là bờ ngực của phụ thân.Mà nhị hoàng tử này, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ vTiểu Văn tự sát mà hắn muốn tới làm một trận ầm ĩ ư? Hay là hắn quá yêu Mộc Tiểu Văn cho nên mới tức giận nàng không biết yêu quý bản thân mình để tới nỗi rơi xuống vách núi?Mộc tể tướng thấy Mục Tiểu Văn tiến lại gần mình trong lòng không khỏi trỗi lên một cỗ nhu tình, ông thở dài một tiếng, vừa định thay lời nữ nhi nói thì Lý Vân Thượng đã mở miệng rồi.- Nhạc phụ đại nhân không nên nói thế. Văn nương nương thân phận tôn quý, tiểu tế sao dám chậm trễ. – mỹ nam tử trước mặt dùng ngữ khí lạnh nhạt mà nói, ngôn từ cung kính kia làm cho người ta phát lạnh.Mục Tiểu Văn khó hiểu đứng yên một chỗ không biết nên phản ứng thế nào. Dực nhi đứng bên cạnh dìu đỡ nàng, sợ nàng còn yếu nhược mà ngã sấp xuống.- Điện hạ, tiểu thư.. nàng.. nàng không nhớ rõ những chuyện trước kia nữa.. – như lấy hết dũng khí, Dục nhi đột nhiên lên tiếng, giọng nói có điểm run run sợ hãi. Từ nhỏ nàng đã chăm sóc Mộc Tiểu Văn nên gọi quen là tiểu thư, dù Mộc Tiểu Văn đã được gả vào trong phủ nhị hoàng tử nhưng nàng vẫn không đổi được cách gọi.Lý Vân Thượng vốn đối với nữ tử rất ôn nhu bởi vậy dù là một nha hoàn thân phận thấp nhỏ có mở miệng trước mặt thì hắn cũng không có tức giận. Hắn chỉ thản nhiên nhìn qua nàng và nói:- Thật sao? Chỉ là không biết Văn nương nương đây là lần thứ mấy nói quên chuyện trước kia? – trong giọng nói hàm chứa nồng đậm sự không kiên nhẫn cùng hèn mọn.Mục Tiểu Văn nghe hắn cứ xưng hô một câu lại một câu “Văn nương nương”, ánh mắt, ngữ khí lại như vậy nên lấy làm kỳ quái. Đây là thái độ của một người trượng phu đối với thê tử của mình sao?- Văn nương nương bình an nên nhạc phụ đại nhân cũng được yên tâm rồi. Nghe quản gia nói, Văn nương nương do không cẩn thận nên rơi xuống vách núi, bổn vương cũng hy vọng là như thế. Nếu như nương nương vốn là luẩn quẩn trong lòng hoặc là muốn lấy cái chết để trừng phạt bổn vương thì.. nương nương, xin cứ tự nhiên. – Lý Vân Thượng nói rồi quay sang gật đầu với Mộc tể tướng và Vương Uyển Ngữ. – Tiểu tế còn có việc nên xin cáo từ. Nhị vị đi bảo trọng, thứ cho không tiễn xa được.Tựa hồ thời gian đã quá dài, sớm không còn kiên nhẫn, Lý Vân Thượng đứng dậy đi ra ngoài, thậm chí không bận tâm có lễ tiết với tể tướng. Hắn đi lướt qua Mục Tiểu Văn với vẻ mặt căm ghét, điều này khiến cho người ta khó có thể tin được hai người vốn là phu thê.Mộc tể tướng đứng lặng thở dài một hơi thật sâu rồi nhìn Mục Tiểu Văn một cái sau đóVương Uyển Ngữ đi ra ngoài.Mục Tiểu Văn buồn bực vô cùng, nghe tên nhị hoàng tử kia nói chuyện nàng có thể hiểu được một số điều: một là, Mộc Tiểu Văn rất có khả năng là tự sát. Hai là, nhị hoàng tử chán ghét nàng. Ba là, Mộc Tiểu Văn này hình như thường xuyên giả vờ mất trí nhớ. Nhưng tại sao chứ? Xem ra nguyên nhân rất phức tạp. Nàng nhìn qua Dực nhi muốn hỏi một chút xem chuyện gì đã xảy ra thì liền thấy Dực nhi sớm rơi lệ đầy mặt.- Tiểu thư, Dực nhi biết lần này là người thực quên hết rồi. Nhưng bây giờ điện hạ lại không tin, nếu điện hạ tin thì có lẽ sẽ đối với tiểu thư tốt một chút. – Dực nhi nghẹn ngào nói.Mục Tiểu Văn nhìn nàng lo ình như vậy trong lòng chợt ấm áp rồi lại có chút đau lòng, sao Dực nhi luôn khóc? Cầm lấy khăn lụa nàng thay Dực nhi lau nước mắt, bất giác tâm chua xót, rồi mỉm cười hỏi:- Nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?Dực nhi nín khóc nhưng chưa có nói gì. Một lúc sau làm như hạ quyết tâm, khuôn mặt cô nghiêm túc đến:- Tiểu thư, người đã quên hết mọi chuyện? Trước kia sắc mặt tiểu thư lúc nào cũng bi thiết nhưng lần này lại không có giống. Tiểu thư quên chuyện cũ mà cả tinh thần cũng thay đổi rồi.. cho nên tiểu thư à, hay là người không nên hỏi nữa, cứ như thê này không phải rất tốt sao?Đúng vậy! Vốn mọi chuyện không có quan hệ gì với nàng cần gì phải biết rồi lại thêm phiên não?- Được! Không hỏi, sẽ không hỏi nữa. – Mục Tiểu Văn mỉm cười nói.Nhưng bản thân nàng thật sự muốn sắm cái vai thiên kim của tể tướng, nhị hoàng tử phi sao? Thật ra Mộc Tiểu Văn đã biến đi đâu rồi?