Xạ Phi - Toàn Vương

Chương 42: Lần sau

Ca vũ sau đó cũng được bắt đầu.

Đàm Hương thỉnh thoảng đánh mắt nhìn xung quanh, nhận diện từng người. Nếu không nhầm, khách nhân được chia làm hai bên riêng biệt, một bên là các hoàng tử đã lập thất và khách quan đã có gia đình. Bên đối diện là chỗ ngồi của các công chúa, hoàng tử chưa lập thất, ngồi ở phía sau hầu như là các nữ quyến nhà quan lại. Sở dĩ nàng đoán vậy là bởi Lê Cẩm Tâm cũng đang ngồi ở phía đó.

Dạo gần đây, Lê Cẩm Tâm hầu như không mấy xuất hiện trước mặt quấy rầy nàng nữa. Ngay cả việc dự tiệc hôm nay cũng sớm khởi hành từ buổi chiều hôm trước chứ không đợi cùng đi với Lý Long Bồ như nàng vẫn nghĩ. Còn tưởng Lê Cẩm Tâm sẽ dính chặt hắn không buông chứ!

Ánh mắt Đàm Hương chợt dừng lại tại một bóng hình...quen quen. Dường như đã gặp ở đâu đó rồi mà nàng chưa kịp nhớ. Nghĩ nửa ngày, chẳng phải là cô bé cải trang ở Mộng Nguyệt lâu bữa nọ sao?. So với lần đầu gặp mặt cách đây vài tháng, có vẻ trổ mã giống thiếu nữ hơn nhiều rồi.

Đàm Hương huých nhẹ Lý Long Bồ, hứng thú hỏi danh tính của nàng ta.

Theo hướng nhìn của nàng, Lý Long Bồ chỉ mất vài khắc ngẩng đầu rồi thôi, mở miệng đáp: " Ngũ công chúa - Lý Phương Châu. "

Lý Long Bồ thời điểm này dễ tính lạ thường, hỏi gì trả lời đó. Cơ hồ như ai hắn cũng biết, chuyện gì hắn cũng hay.

Công chúa à?! Khựng đã, vậy vị công tử đi cùng ngũ công chúa, được gọi là tứ ca, tứ ca.. Tứ hoàng tử ư? Nhìn lại mới thấy đúng thật hắn cũng đang ngồi ở ngay đầu hàng, kế Ngũ công chúa thật.

Đàm Hương gật đầu, thầm đánh giá, nhân duyên của nàng với hoàng tộc không hề nhỏ chút nào.

Lâu như vậy rồi, hẳn họ cũng không còn nhớ tới cái tên Đàm Vân Long đâu nhỉ?! Chắc vậy.

Đàm Hương tự trấn an mình, bởi vì dính líu đến mấy chuyện này rất phiền, ví như cục nợ đang ngồi cùng bàn với nàng đây, mà nàng không rảnh để giải quyết. Do vậy Đàm Hương không dám nhìn họ thêm lần nào nữa.

Ấy vậy mà chú ý đến bàn tiệc còn trống phía dưới mình một chút. Lần này nàng không cần hỏi Lý Long Bồ nữa mà có thể tự suy đoán được, cũng tránh vượt quá sự nhẫn nại của hắn thì lại khổ nàng thôi.

Nghĩ được tới đây, cái mông của nàng lại thấy nhoi nhói.

Không sai, là Tam hoàng tử Lý Mục. Sau nhị thì là tam, phía đối diện Tứ hoàng tử lại ngồi đầu, chắc chắn không nhầm.

Đàm Hương chưa từng gặp người này, song trước đây một lần nghe Lý Long Bồ nhắc tới khi bị nàng tra hỏi thì cũng tự hiểu thấy tâm địa y không phải là người an phận, lại chẳng tốt đẹp gì.

Nàng thật sự muốn diện kiến người này một lần.

Đương nhiên là, từ xa thôi.

Bấy giờ, thái tử Lý Phật Mã nâng chén rượu hướng về trưởng công chúa, mở lời: "Hoàng tỷ, nhân ngày đặc biệt, đệ kính tỷ một chén, cung chúc tỷ mãi rạng ngời như hải đường hoa, yêu kiều như phong lan vương giả."

Mọi người bên dưới cũng đồng loại nâng chén, nói những lời hay ý đẹp chúc mừng An quốc công chúa.

Công chúa tươi cười nâng rượu nhận lễ.

Đặt chén rượu cạn đáy xuống bàn, thái tử nghiêng đầu ra hiệu cho thái giám ở phía sau mình.

Thái giám nọ hiểu ý, liền rời đi.

Thái tử lại nói: "Hai tháng trước, đệ thay phụ hoàng sang Đại Lý, trên đường hồi kinh phát hiện một loài lan mới có màu vàng rất bắt mắt cho nên đã mang về. Loài lan này rất hợp với khí hậu nước ta, lại nói bây giờ là tháng 10, đúng độ hoa nở rộ nhất, mùi hương rất thơm. Vốn biết hoàng tỷ yêu thích thưởng lan, đây coi như là chút quà mọn của đệ tặng cho tỷ."

Thái giám vừa rồi xuất hiện đi bên cạnh hai thái giám khác đang bê một khóm lan rất lớn tiến vào.

" Đệ đặt tên cho nó là Hoàng thảo phi yến. " Lý Phật Mã bổ sung.

Tất cả mọi người đều trầm trồ ngắm nhìn loài lan lạ ấy. Chỉ một câu màu vàng bắt mắt hoàn toàn không thể miêu tả hết vẻ đẹp của nó. Từ giá treo, thân lan rũ dài xuống đất khoảng 4 thước (1,7m). Lá hình mác nhọn, cụm hoa bên mọc trên thân còn lá. Sắc hoa vàng rực, cánh hoa hình trứng. Môi màu vàng hình phễu, ở giữa có 1, 2 đốm màu tím đỏ; bề mặt phủ lông mịn.

Mỹ bất thắng thu!

( Đẹp không sao tả xiết)

Chúng có một vẻ đẹp hiếm thấy, kiêu sa, đài các và vương giả mà những thứ hoa kỳ quái làm người ta say mê không thể ví với nó được. Thế gian có hàng nghìn loài lan, loài lan nào cũng mang một hình dáng riêng biệt không phạm nhau.

Không chỉ đẹp mà còn rất thơm. Mùi hương theo bước chân của các thái giám lan toả tới vị trí của tất cả mọi người trong sảnh đường. Ai ai cũng cố hích mũi cảm nhận hương thơm thanh nhã, bất phàm của loài lan ấy.

Đời xưa gọi lan là vương giả hương cũng là vì thế.

Công chúa là người yêu lan, khi nhìn thấy khóm lan này đã vô cùng hào hứng và kinh hỉ.

Nàng vui đến nỗi không nhịn được thốt lên: "Hoàng thảo phi yến*! Dường như ta thấy mùa xuân quả thực đến rồi. Quả thực rất tuyệt mỹ. Món quà lớn như vậy, sao có thể gọi là chút quà mọn chứ. Cảm ơn đệ, Phật Mã. Món quà này, ta rất yêu thích."

*Hoàng thảo: lấy từ cảm hứng mùa xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc, tràn trề sức sống.

Phi yến tức chim én, loài chim tượng trưng cho mùa xuân.

" Hoàng tỷ thích món quà này là vinh hạnh của đệ." Thái tử mỉm cười khiêm tốn.

Công chúa Thiềm Hoa vẫn giữ nụ cười, phất tay cho người hầu mang khóm hoa cất đi. Khi ấy vẫn nuối tiếc nhìn theo, sợ không ngắm đủ.

Rất nhanh khóm lan đã bị đem đi khuất tầm mắt. Trên môi Công chúa vẫn chưa phai nụ cười, chợt quay đầu cất tiếng:

" Long Bồ, đệ thì sao?"

Trong tích tắc, hình như Đàm Hương thấy Lý Thiềm Hoa hấp háy đôi lông mày, vẻ mặt rất chi là tinh quái.

Lý Long Bồ từ đầu yến tiệc chỉ duy trì một tư thế rất đỗi chính trực, bị điểm mặt chỉ tên cũng nhỉ nhếch môi cười nhẹ rồi nghiêng nửa đầu nhìn người đang kề cạnh. Ánh nhìn đầy hàm ý.

Công chúa Thiềm Hoa chú ý quan sát từng cử chỉ của Lý Long Bồ, có giây lát ngạc nhiên, bỗng bật cười, nửa đùa nửa thật:

"Đệ đừng nói, thê tử của đệ chính là quà nhé?!"

Ai chẳng biết, đường đường Khai quốc vương gia hơn 20 tuổi mà vẫn ở giá như thiếu nữ ế chồng, trước sự thúc giục, chèn ép của hoàng thượng cũng không gật đầu lấy một cái. Vậy mà không lâu trước mới thành thân với một nữ tử vô danh, nhưng nghe nói là đệ nhất mỹ nhân mới được phát hiện ra. Chuyện này đúng là kinh hỷ đối với hoàng thất.

Cũng không biết tin tức lan truyền từ đâu. Hiện giờ ngoài phố, ngay cả đứa trẻ con lên 3 cũng biết đến câu chuyện "mỹ nhân cứu anh hùng" của phu thê nhà nọ. Chuyện kể rằng: Trong một lần ra ngoài vi hành, Khai Quốc vương không may bị thích khách truy sát. Vương gia thân mang trọng thương chạy đến chân một ngọn núi nọ thì kiệt sức, bất tỉnh. Hôm sau tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một túp lều tranh ở lưng chừng núi. Sau đó mới biết, thiếu nữ cứu ngài sống một mình ở đó, đêm hôm trước trở về từ hội hoa đăng, phát hiện cảnh tượng ngài toàn thân đầy máu, không đành lòng liền đưa về chiếc lều nhỏ để chăm sóc. Sau bao nhiêu năm cô độc, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, Khai Quốc vương gia xuân tâm nảy mầm. Một khoảng thời gian sau, vương gia gặp lại thiếu nữ đó trong tình cảnh khá éo le, liền không ngại hiểm nguy mà cứu nàng khỏi vó ngựa điên. Câu chuyện còn rất dài nhưng đại khái đã đi đến kết cục mà ai cũng đã thấy. Mặc dù có một vài tin lá cải không hay về quan hệ thực tế của hai người, nhưng nay được tận mắt chứng kiến đôi phu thê xứng đôi vừa lứa, cử chỉ mặn nồng, tình chàng ý thiếp như vậy thì lắc đầu ngao ngán với những chuyện trà dư tửu hậu ngoài đường.

Nhắc đến trong hoàn cảnh này thì hơi thừa, nhưng kẻ nào đã mau mồm mau miệng kể cho thiên hạ biết chuyện này? Lý Long Bồ? Hắn không phải kẻ nhiều chuyện? Tên họ Hàn? Nhìn đã biết là đồ bà tám rồi.

Lời này của Lý Thiềm Hoa quả có sức công phá lớn. Chỉ một câu nói đã dồn tất cả cặp mắt của mọi người lên phía Đàm Hương.

Nàng cảm nhận được tư vị của những ánh mắt kia. Có kẻ tò mò. Có kẻ ngạc nhiên. Có kẻ ngưỡng mộ. Có kẻ ghen tỵ. Có kẻ tiếc nuối. Lại có kẻ coi đó là trò cười. Còn, có kẻ mang theo phẫn nộ cực hạn.

Đàm Hương "nằm cũng trúng đạn", ngẩng đầu nhìn Lý Long Bồ, thấy hắn cũng một mực nhìn nàng, cộng thêm điệu cười như có như không ấy càng khiến hắn trông đáng ghét hơn. Nàng thật muốn mắng hắn: "Đồ điên ngươi, còn không mau lên tiếng phủ nhận đi!"

Lý Long Bồ đọc vị nội tâm nàng, hắn quay lại nhìn Thiềm Hoa công chúa, lắc đầu nhếch môi nói: "Thê tử của đệ sao có thể là quà được chứ."

Nói rồi, hắn ra hiệu cho Tiểu Bảo phía sau dâng một hôm gỗ khắc tinh xảo lên. Không quên nói thầm vào tai thê tử của mình: "Ta không vội."

Sống với Lý Long Bồ mới biết, Đàm Hương nàng dễ mang bực bội vào mình như thế nào.

" Đừng nói là..." Thiềm Hoa công chúa chưa nói hết câu, món quà đã đặt lên tay nàng.

Công chúa mở hộp quà, có vẻ không hề bất ngờ, nàng thở dài: "Ta biết ngay mà. Long Bồ, dù đã thành thân rồi mà đệ vẫn duy trì cái sự tẻ nhạt của mình đối với hoàng tỷ à?! Chẳng trách già đầu rồi mới lấy được vợ. Đệ muội, rốt cuộc muội nhìn chúng điểm gì của hắn mà quyết định gả sai người như vậy? Ta rất lấy làm tiếc nuối."

"Hoàng tỷ nói quá chuẩn đấy ạ. Đúng là ăn phải bả mới đồng ý gả cho hắn. Chứ kẻ gian manh, đa nhân cách như hắn đào đâu ra điểm tốt để mà nhìn. Muội thật khổ, thật đáng thương, bị con sói già gian ác ấy dối lừa vào tròng. Duy nhất hoàng tỷ hiểu được lòng muội huhu... " Đó là những lời từ đáy lòng Đàm Hương cắn khăn tay muốn nói ra. Chỉ là...lúc này lại phải cúi đầu làm bộ mặt ngượng ngùng vì mọi người xung quanh vẫn tập trung vào hai người không phải trung tâm bữa tiệc này.

Còn Lý Long Bồ thản nhiên cướp lời: "Nếu tỷ không thích thì có thể trả lại. Đừng chia rẽ tình cảm của bọn đệ. "

Ọe. Làm như yêu nhau thắm thiết lắm vậy. Cả hai người con gái tâm ý tương thông.

Đối với người ngoài, những lời như thế này chứa bao nhiêu là yêu thương cơ chứ. Xem ra lời đồn vẫn cứ là thất thiệt.

"Đồ đã tặng còn muốn trả lại?! Nói gì thì nói, năm nào đệ cũng tặng sách cho tỷ, là chê tỷ rảnh rỗi không việc gì làm, phải không?" Công chúa trong nghiêm túc vó đùa cợt hỏi.

Lý Long Bồ không lạnh không nhạt trả lời: " Nữ nhân đọc sách có gì không tốt?! Nếu không thích đọc sách, tỷ còn có thể dùng hộp đựng trang sức đấy!"

Lý Thiềm Hoa thật hết nói nổi đệ đệ này, đành than một câu rồi đặt món quà sang một bên. " Vậy lần sau để đệ muội chọn quà đi!"

Lý Long Bồ gật đầu tán thành: "Được!"

Phía bên dưới có người trong lòng đang gợn sóng buồn tủi trước hành động của Lý Long Bồ.

Một người khác gần đó vô cùng khó chịu, tay xiết chặt thành quyền dưới làn váy cầu kỳ. Địch ý rất lớn.

________________________