*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Đường Ngữ nuốt một ngụm nước miếng, tim nhảy dựng lên, Băng Mật trả lời cậu cái gì đây?
Cậu nhắm mắt, đoán hắn sẽ nhắn ——
"Cậu có bệnh phải không?"
"Có điều kiện thì đi khám bác sĩ đi."
"Cậu cố ý chỉnh tôi à?"
"......"
Hai tay Đường Ngữ vò đầu, nếu cậu ta thật sự trả lời như vậy, lần sau gặp lại Băng Mật chắc cậu chẳng dám ngẩng đầu.
Cậu chậm rãi duỗi tay về phía điện thoại, cuối cùng cũng chộp lấy nó, hít sâu một hơi, bấm mở khung tin nhắn.
Băng sơn tra nam: Tôi không chói mắt, cảm ơn, ngủ ngon.
Hơi thở của Đường Ngữ vẫn chậm chạp lơ lửng chưa buông xuống, cậu nhìn câu trả lời này, từ từ cau mày.
Cậu ta bảo cậu ta không chói mắt, lại còn nói thêm câu cảm ơn, cuối cùng còn nói ngủ ngon?
Nếu mấy danh hiệu hotboy trường, học bá, Cậu bé cầm cờ chưa đủ chói mắt, vậy thì còn ai chói mắt hơn nữa?
Ở trong lòng Băng Mật, như thế nào mới gọi là chói mắt?
Nhìn vào câu trả lời của hắn, hình như Băng Mật là một người nói chuyện rất ôn hòa.
Đường Ngữ khó có thể liên hệ được Băng Mật trên mạng với Băng Mật ngoài đời thực.
Trong ấn tượng của cậu từ trước tới nay, Băng Mật là một người có vẻ ngoài đẹp đến không thể bắt bẻ, nhưng tính cách cao ngạo lạnh lùng.
Trái tim hắn giống như có một lớp tường băng thật dày bao vây, ngăn cản bất kỳ ai có ý đồ tới gần tiếp xúc với hắn, tựa như một thần thụ tinh xảo trên núi tuyết vậy.
Mà lúc này, chỉ trong một tin nhắn, Đường Ngữ lại nhận ra được sự dịu dàng của cái cây này, còn có...!Một tia cô đơn không dễ nắm bắt.
"Cục cưng?" Cánh cửa bị gõ nhẹ, mẹ của Đường Ngữ mở cửa, "Mẹ vào đây."
"Dạ dạ." Đường Ngữ buông điện thoại ngừng suy nghĩ.
Cửa phòng ngủ mở ra, mẹ Đường Ngữ bưng một ly sữa bò nóng tiến vào, đặt trên bàn học.
Bà thấy Đường Ngữ ngồi ngơ ngác trên giường, cười hỏi: "Học bài mệt lắm à?"
Đường Ngữ giương mắt nghịch ngợm: "Mẫu hậu, nhi thần bị sét đánh."
Mẹ vỗ vỗ đầu cậu: "Đừng nói bừa, uống sữa đi." Bà nói xong liền đóng cửa đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Đường Ngữ lăn xuống giường, chân trần đạp lên sàn nhà, một tay cầm ly sữa, một tay khác chơi điện thoại, vẻ mặt trầm ngâm.
Đôi khi tâm cậu rất lớn, đối với một số việc nhìn không hiểu thì cậu cũng bỏ qua luôn.
Có đôi lúc tâm cậu lại rất nhỏ, giống như bây giờ, chỉ vì một câu trả lời của Băng Mật, cậu có thể suy nghĩ thật lâu.
Đường Ngữ uống một ngụm sữa bò, quanh miệng dính một vòng sữa trắng.
Cậu đưa lưỡi liếm liếm, quyết định—— sửa biệt danh của Băng Mật thành "Cậu bé cầm cờ".
520:【Cậu hết phản cảm với cờ thưởng rồi hả?】
Đường Ngữ:【Hai cái này có liên quan gì đến nhau à?】
Bỗng nhiên, Đường Ngữ nhớ tới cái gì, ngửa đầu tu sữa bò ừng ực, nói:【Nhiệm vụ hoàn thành rồi, bây giờ có thể bỏ cái cục mụn trên mặt tao đi chưa?】
520:【Cậu soi gương đi~】
Đường Ngữ nhanh chóng đào cái gương bị chôn dưới đống bài thi ra, soi đến mặt mình, cậu liền cười há há.
"Thịnh thế mỹ nhan của tao đã trở lại!"
Băng Mật nhìn tin nhắn mình vừa gửi đi, rũ mắt.
Hắn phát hiện hôm nay bản thân mình đã tiếp xúc với một người quá nhiều.
Vừa tán gẫu, lại thêm WeChat, còn gửi tin nhắn chúc ngủ ngon.
Ngày hôm nay, thời gian hắn cùng người khác giao lưu rất nhiều, vượt qua thời gian dự kiến trong kế hoạch hàng ngày.
Cái loại cảm giác tình huống vượt khỏi phạm vi khống chế của mình khiến hắn bất an.
Giống như lãnh địa của bản thân vẫn luôn bảo vệ lại bị người khác thăm dò đi vào, hắn sẽ có cảm giác nguy cơ.
Nhìn ảnh đại diện sa điêu của Đường Ngữ, Băng Mật không khỏi nghĩ rằng, có thể vòng bạn bè của cậu ta cũng rất sa điêu chăng?
Có hơi tò mò nên sau đó liền click mở.
Trạng thái mới nhất là vào một tiếng trước, hình là ảnh chụp một con vật —— một con hamster nhỏ chổng mông đào mùn cưa.
Caption: Tui muốn chui xuống 300 thước, còn muốn xuyên không đến mấy tiếng trước bóp chết bản thân mình.
Kha Đô bình luận: Tư thế đào đất này của mày thật tiêu hồn.
Tên nhóc ấu trĩ trả lời Kha Đô: Tuyệt giao!
Khóe miệng Băng Mật hơi cong lên.
Tên nhóc ấu trĩ còn trả lời một bình luận khác, nhưng Băng Mật không thể nhìn thấy, bởi vì không có thêm vào bạn bè.
Sở dĩ hắn có thể nhìn thấy bình luận của Kha Đô là bởi vì bọn họ có một nhóm chat ban cán sự lớp, trước học kỳ I năm hai đã thêm WeChat của nhau.
Băng Mật biết Kha Đô và Đường Ngữ vẫn luôn là bạn tốt.
Chẳng biết hắn nghĩ cái gì mà lại click mở vòng bạn bè của Kha Đô.
Có hai người xuất hiện nhiều nhất trong vòng bạn bè của Kha Đô.
Một người là Đường Ngữ, người còn lại là Hướng Tâm.
Vòng bạn bè có hình đi ra ngoài chơi game với Đường Ngữ, có hình cùng bạn chơi bóng rổ, cưỡi ngựa, còn có hình Đường Ngữ ăn cơm ở nhà Kha Đô.
Quan hệ thật sự rất tốt.
Đây có thể là cảm giác có bạn bè, nhưng Băng Mật thật sự không hâm mộ.
Hắn cảm thấy ở một mình vẫn rất tốt, bởi vì hắn vẫn luôn có thói quen ở một mình.
Hắn không hâm mộ cuộc sống của Đường Ngữ.
Thứ ba, mới sáng sớm Đường Ngữ đã bị 520 đánh thức.
Cậu bực bội cong người, nhét đầu vào bên dưới gối nằm.
【Nhiệm vụ hôm nay tới rồi, nhanh lên mau, tên siêu lười kia nhanh lên!!!】
【Đồng hồ báo thức của tao còn chưa có kêu!】Đường Ngữ dụi dụi đầu.
【Bạn trai cậu rời giường rồi kìa.】
【...】Đường Ngữ lập tức ngồi dậy, đầu tóc rối bù như cái ổ gà, còn có mấy sợi tóc ngu vểnh lên, mí mắt sụp xuống, trong mắt đè nén lửa giận,【Muốn bố đây nói với mày bao nhiêu lần, không được nói mấy chữ kia.
Lại nói, tên đó rời giường hay chưa thì liên quan gì đến tao!】
520:【Tui quên mất nha~】
Hai tay Đường Ngữ gãi gãi đầu, lúc này cậu đã hoàn toàn bị đánh thức, muốn ngủ nữa cũng không được.
Cậu mang theo tính xấu khi rời giường mà xuống giường đi rửa mặt chải đầu.
Ly sữa bò trên bàn cơm phản chiếu gương mặt của Đường Ngữ, mẹ cậu còn ở trong bếp.
Đường Ngữ ăn bữa sáng.
Sáng sớm không khí tươi mát, Đường Ngữ ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mỗi buổi sáng tư duy của Đường Ngữ đều rất chậm, tựa như máy tính khác nhau có thời gian khởi động khác nhau, có máy tính tính năng tốt, khởi động máy rất nhanh và ngược lại.
Đường Ngữ đang ở giai đoạn khởi động máy.
520 cố ý phóng đại giọng nói của mình:【Nhiệm vụ tới, mang bữa sáng mẹ làm cho Băng Mật, phải thành công khiến cậu ta ăn một miếng.
Hoàn thành thêm một điểm, không hoàn thành trừ một điểm, cảnh cáo hủy giá trị nhan sắc.】
Trước đó còn chưa kịp phản ứng, nhưng vừa nghe thấy "Hủy giá trị nhan sắc", Đường Ngữ lập tức khởi động máy thành công, chương trình đã chuẩn bị sẵn sàng.
【Mày nói cái gì cơ, lặp lại lần nữa??】
520 lặp lại một lần nữa, Đường Ngữ hỏi:【 Tại sao cơ? 】
【Tại sao cái gì, đây là nhiệm vụ cần làm hàng ngày, sau này không cần tui nhắc cậu cũng phải tự làm như vậy.】
【Tao hỏi vì sao một hai phải là bữa sáng mẹ tao làm?】Đường Ngữ nhìn bữa sáng của mình.
520:【Về sau cậu sẽ hiểu~】giọng nói có chút ý vị thâm trường.
【Mua không được hả?】
【Ý nghĩa sẽ khác đi.】
Toàn màn hình Đường – máy tính – Ngữ đều ghi: Bố mày...!
Mẹ Lý Dư Phân đang đứng bên cạnh ngăn tủ trong phòng bếp thì bỗng nghe thấy giọng nói sâu kín truyền đến từ phía sau: "Mẫu hậu..."
"Aizzz, con làm mẹ sợ muốn chết," Lý Dư Phân suýt chút nữa làm rớt giẻ lau trong tay, "Làm gì đó?"
"Bắt đầu từ ngày mai, mẹ có thể làm cho con hai phần đồ ăn sáng không?" Đường Ngữ nói một cách miễn cưỡng.
Lý Dư Phân tiếp tục lau: "Để làm gì?"
"Gần đây việc học ngày càng mệt, hơn nữa cơ thể con đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút tốt cho cơ thể." Đường Ngữ.
Lý Dư Phân nhìn mặt Đường Ngữ, sau đó đồng ý.
Mẹ Đường Ngữ là y tá, làm cùng bệnh viện với bố cậu, ngày thường hai người ra vào đều có đôi, gần đây bố cậu tăng ca không về nhà.
Nếu bố ở nhà, chắc chắn sẽ bảo cậu ăn cả hai phần rồi mới đi học, như vậy chính là cậu tự vác đá đập chân mình.
Hôm nay Đường Ngữ mang theo một phần đồ ăn mẹ làm đi học.
Kha Đô ở cùng tiểu khu với cậu, lúc này đang đứng chờ ở phòng bảo vệ, vừa nhìn thấy Đường Ngữ đi tới đã đi qua kẹp cổ cậu: "Con trai! Hôm nay làm sao đấy, cả người đều ghi mấy chữ túng dục quá độ vậy?"
"Có cái đầu mày á, mày mới túng dục quá độ, ngồi học đến hai giờ thì mày sẽ hiểu." Đường Ngữ đẩy móng heo của cậu ta ra.
Hai người cùng nhau đi đến trạm xe buýt chờ xe.
"Chắc chắn lại là tiểu yêu tinh toán học hút khô tinh khí của mày rồi?" Nòng Nọc.
"Mày ăn chuối à, đầu óc vàng* như vậy?" Đường Ngữ cảm thấy cạn lời.
*Vàng nghĩa là đen tối á.
Nòng Nọc cười hắc hắc duỗi chân: "Xem, ông mày mua giày AJ mới, đẹp trai không?"
"Tiện tì." Đường Ngữ trợn trắng mắt.
Cậu đang phiền lòng mà cái thằng cháu trai này cứ ríu rít nói không ngừng ở bên tai, thật là muốn lấy cái vợt muỗi đập cậu ta.
Nòng Nọc líu ríu bên tai Đường Ngữ cả một đường, đến lúc vào lớp học mới chuyển sự chú ý Hướng Tâm.
Đường Ngữ quăng cặp sách lên bàn, lúng túng liếc Băng Mật một cái, lại thấy hắn đang cúi đầu xem gì đó, đeo tai nghe, không chú ý tới cậu.
Nói thật là cậu hơi xấu hổ, tối hôm qua thổi rắm cầu vồng đến bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy buồn nôn, cũng không biết lúc đó Băng Mật có nổi da gà không?
Trong phòng học, các bạn học bay nhảy lung tung, so sánh đáp án bài thi hôm qua, cãi cọ ồn ào, không khác mọi ngày tí nào.
Đường Ngữ vói tay vào trong cặp sách, lấy bữa sáng ra —— một hộp sữa, hai cái bánh trứng.
Cậu cảm thấy mình giống như ăn trộm, lén lút nhìn quanh lớp học, thấy không có ai chú ý, cậu liền đi qua để bữa sáng trên bàn Băng Mật.
Băng Mật nhìn thấy đồ trước mắt, lập tức cau mày, dùng ngón trỏ gỡ tai nghe ra, ngước lên nhìn Đường – trộm đưa bữa sáng – Ngữ.
"Làm gì?"
Máu Đường Ngữ sôi lên: "Cậu...!Ăn...!Cho tôi."
Nhìn cái ngữ khí này, thiệt là bá đạo, không hổ là hotboy lớp bá đạo.
Âm thanh học sinh đùa giỡn trong lớp biến mất, tất cả sôi nổi nhìn qua, ánh mắt ra vẻ "có trò hay để xem", chỉ thiếu mỗi hạt dưa trong tay.
Băng Mật thấy các bạn học đều nhìn về phía này, hắn lại nhìn xuống bữa sáng.
Dựa vào tính cách của Đường Ngữ, có phải trong bánh có mù tạt, có phải sữa đã hết hạn?
Lại nói, vì sao hắn lại phải ăn bữa sáng người khác đưa? Hơn nữa người này là Đường Ngữ, nếu thật sự ăn, vậy thứ hắn ăn không phải là bữa sáng mà là mặt mũi.
Làm sao mà hắn có thể ăn được? Chẳng lẽ trong lòng Đường Ngữ không nghĩ đến sao?
Biết rõ hắn sẽ không ăn, còn muốn đưa tới chỉnh hẳn?
Nhưng mà 222 lại nói:【Thân ái, nhiệm vụ tới, nhận bữa sáng, phải ăn một miếng trước mặt cả lớp.】
Băng Mật:【......】
222:【Thân ái, chỉ cần ăn một miếng thôi.】
Đây là vấn đề một miếng hai miếng à?
Đây là vấn đề tôn nghiêm, vấn đề mặt mũi.
222: 【Ăn cộng một điểm, với cả hôm qua trả lời WeChat, gom lại tổng cộng hai điểm.
Không ăn trừ một điểm, cảnh cáo cưỡng ép ra chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.】
Nếu lời nói của 222 là một con dao, vậy thì bây giờ trước ngực Băng Mật đã cắm một con.
Nếu lời nói của 222 là một bàn tay, vậy thì trên mặt Băng Mật đã có một vết tát.
Mỗi một lời đều là cắm đao vả mặt.
Đường Ngữ nhìn chằm chằm vào tay Băng Mật, chỉ thấy hắn cầm bánh trứng lên.
Vốn dĩ cậu đã sẵn sàng bị Băng Mật châm chọc mỉa mai, dùng ngôn từ vũ nhục, nhưng lại trăm triệu lần không dự đoán được Băng Mật không chỉ không nói gì, lại còn có vẻ như muốn cắn một miếng.
Tim của các bạn trong lớp đã nhảy đến cổ họng, giống như bản thân mình là cái bánh trứng kia.
Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng mà chuyện này thật là kích thích.
Nòng Nọc đột nhiên la to: "Con trai, mày có hạ độc không!?"
Băng Mật đưa tay lên.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Cậu bé cầm cờ: Đây không phải là bữa sáng mẹ vợ làm sao?
Tên nhóc ấu trĩ: Gọi mẫu hậu.
Tiểu ngân hà: Các tiểu tiên nữ hãy bình luận đi, người ta đứng một mình đáng thương lắm.
Muốn đưa bao lì xì......!
- --
Bánh trứng mẹ Đường làm
*Khoai Tây xàm xí: Chương này làm lâu bởi vì Hoàng Thượng bị bệnh còn tui bị lười, dạo đang giảm cân nên đi tập về xong không muốn làm gì chỉ muốn ngủ.
Mà dạo đang giảm cân nên giảm ăn lại, giờ nhìn cái hình thấy đói quá huhuhuhuhu.
Xong cái đọc đoạn đưa bánh hai đứa cười như điên luôn, rồi cả ngày xưa tác giả ngủ trong giờ toán chắc luôn.
Hôm qua Băng Băng không trả lời sinh nhật trừ một điểm, hôm nay cộng hai điểm, tổng cộng là một điểm mà đúng hong mọi người? Tui bày tỏ một sự khinh bỉ tột cùng hí hí.
03/07/2020
Hết chương 6..