Xanh Xanh Màu Áo Chàng

Chương 18: 18 Dâu Tươi Bên Bờ

Hai người theo lời đại tẩu đi men theo chân núi Tử Hà Sơn ra tới một con đường dẫn lên đỉnh núi.

Trời vừa mới mưa nên đường rất trơn, hơn nữa Triển Chiêu chỉ mới khá hơn được một chút nên họ cũng không dám quá sức.

Bọn họ cứ đi rồi dừng, dừng rồi đi, cho tới giữa trưa vẫn chưa qua được lưng núi.

Đinh Nguyệt Hoa thấy trán Triển Chiêu đã lấm tấm mồ hôi, bèn nói: “Trời nắng quá, chúng ta nghỉ một lát nhé?”

Triển Chiêu hiểu ý cô, hắn không gắng gượng nữa: “Cũng được.”

Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng tìm một nơi mát mẻ để hắn nghỉ ngơi, nhìn sang túi nước đã gần cạn: “Huynh ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi, ta đi một chút rồi về.”

Triển Chiêu gật đầu: “Cẩn thận chút.”

Đinh Nguyệt Hoa đi theo đoạn rẽ được một lúc là nhìn thấy một con suối, nước vô cùng trong.

Cô nếm thử, nước mát lạnh, vị ngòn ngọt, cảm giác sảng khoái vô vùng.

Thế là cô đổ đầy túi nước.

Khi đứng dậy, cô phát hiện bên cạnh dòng suối có mấy cây dâu, giờ đang là mùa dâu chín, dưới cánh chi chít quả dâu đen.

Cô vươn tay hái một quả, vị chua chua ngọt ngọt, ngon tuyệt.

Cô nhanh chóng hái một ít, rồi lại sợ Triển Chiêu cô đơn một mình bèn dùng Trạm Lư chặt cả nhánh cây, tất ta tất tưởi quay về.

Về thì thấy Triển Chiêu không có ngồi nghỉ ngơi, giữa lông mày cau chặt như bị đao khắc, đang nhìn về phía ngọn núi Tử Hà Sơn với một nỗi âu lo.

Đương nhiên cô biết hắn đang nghĩ gì, cô cười nói: “Ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta đi tiếp!”

Triển Chiêu ngoái đầu nhìn, không thể nhịn được cười: “Cô chặt cây làm gì!”

Cô hái vội mấy quả dâu trên cành xuống, rửa sạch rồi đưa qua: “Huynh mau nếm thử đi, ngon lắm!”

Triển Chiêu lắc đầu cười nói: “Cô ăn đi, ta không ăn.”

Đinh Nguyệt Hoa cố tình mở tròn mắt, cười nói: “Ta chỉ nghĩ huynh với Bạch Ngọc Đường không biết bơi giống nhau, không ngờ đến cả cái này cũng giống nhau à!”

“Hả?” Triển Chiêu ngạc nhiên nhướng mày.

Đinh Nguyệt Hoa nhịn cười: “Hồi Bạch Ngọc Đường còn bé ấy, nhà cho huynh ấy ăn dâu, huynh ấy bảo: “Bạch Ngọc Đường ta không muốn ăn thứ này, các ngươi ăn đi, ăn riết rồi giống như con tằm, cứ nhả rồi nhả ra tơ”.” Cô bắt chước lại câu đấy rất sống động, vẻ bĩu môi trợn mắt cực kỳ giống Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu cũng không nhịn được mà bật cười: “Thôi được rồi, ta ăn, bằng không chỉ có một mình Đinh tiểu thư biết nhả tơ thì phải làm sao đây?”

Bọn họ hái hết dâu trên cành xuống và rửa sạch.

Đinh Nguyệt Hoa cứ bắt hắn ăn nhiều một chút, còn bảo dâu này bổ máu.

Triển Chiêu dở khóc dở cười, quả dâu bé tí thế này có bổ máu được hay không, huống hồ hắn bị ngoại thương thì chẳng có liên quan gì đến bổ máu nhỉ?

Thấy hắn đã cười, Đinh Nguyệt Hoa lại kể thêm vài chuyện lúc nhỏ của Bạch Ngọc Đường cho hắn nghe.

Triển Chiêu biết rõ cô thấy mình lo lắng nên mới pha trò làm mình vui như thế, hắn đương nhiên cũng rất phối hợp.

Hai người nói cười vui vẻ, bất giác đã ăn hết sạch mấy quả dâu kia.

Triển Chiêu chợt phát hiện ra, hóa ra mấy thứ quả dại này cũng có thể ngon đến vậy.

Bỗng nhiên Đinh Nguyệt Hoa thở dài: “Lúc còn bé ta luôn muốn lớn lên, bây giờ xem ra, vẫn là thuở bé vui nhất!”

Triển Chiêu thấy cô hơi có chút tâm trạng, nhịn không được bèn hỏi: “Sao thế? Bây giờ không vui ư?”

Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu: “Cũng không hẳn.

Chẳng là lúc bé, ta thấy Bạch Tiểu Ngũ có thể chạy đi khắp nơi, ăn đồ ăn ngon ở khắp nơi, sau đó sẽ đến khoe khoang trước mặt ta.

Ta đã nghĩ rằng ta phải lớn lên thật mau, như vậy sẽ không còn ai cản được ta nữa, ta nhất định phải cưỡi trên con ngựa nhanh nhất, đi cùng huynh ấy đến những nơi mà huynh ấy từng nói, uống loại rượu mạnh nhất mà huynh ấy từng nói! Nhưng đến khi lớn lên rồi ta mới phát hiện chuyện chẳng phải như thế!”

Triển Chiêu đột nhiên trở nên trầm ngâm, hắn cầm cành cây còn thừa lại kia vào trong tay.

Đinh Nguyệt Hoa vẫn đang trách than: “Bọn họ luôn bảo ta là một đại cô nương rồi, không thể chạy lung tung, không thể lúc nào cũng nghe Bạch Ngọc Đường nói mấy thứ linh ta linh tinh đó, cái này không được, cái kia cũng không được, phải ngoan ngoãn ở yên trong nhà, sau này sẽ…” Cô bỗng cảm thấy mình đã nói quá nhiều, có hơi ngài ngại nhìn sang phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu hơi nhướng mày, mỉm cười nói: “Sau này thế nào?”

“Quanh đi quẩn lại thì vẫn là sau này sẽ có một người sẽ cần ta.

Nói cứ như thể ta sinh ra là để chờ một ngày được gả cho một ai đó vậy!” Cô không kìm được nữa mà nói ra câu ấy.

Triển Chiêu thoáng cảm thấy hai bên thái dương có hơi đau, hắn ngẫm ngợi, bỗng dưng nói chậm từng câu từng chữ: “Thực ra, xuất giá cũng không hẳn là xấu!”

“Xuất giá không phải chuyện xấu, nhưng mà…” Ủa? Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt một thoáng, sao mình lại đi bàn luận chuyện này với hắn nhỉ? Cô vội vàng cười nói: “Có nói đàn ông các người cũng không hiểu đâu.

Huynh nghỉ ngơi đủ chưa? Chúng ta đi tiếp nhé?”

Triển Chiêu gật đầu, nhưng không đứng dậy, hắn ngẩng đầu nhìn Đinh Nguyệt Hoa: “Quả thật trong số những người mà ta đã gặp, phong thái của Bạch huynh… là độc nhất vô nhị!”

Độc nhất vô nhị? Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, cô không nghĩ Bạch Tiểu Ngũ này lại có thể được đánh giá cao như vậy.

Bạch Tiểu Ngũ độc nhất vô nhị, vậy còn huynh thì sao? Phải nói thế nào đây? Phải đánh giá thế nào?

Cô không biết nói gì thêm, đành ù ờ đáp: “Ồ, huynh ấy ư? Có sao?”

Triển Chiêu dường như cười khổ một thoáng: “Thật hiếm khi hai người lớn lên cùng nhau, lại hiểu rõ về nhau…” Hắn như đang tìm từ ngữ thích hợp, rồi vẫn không biết phải nói thế nào.

Đinh Nguyệt Hoa không hề để ý tới, còn khoái chí bảo: “Hiểu rõ, đương nhiên hiểu rõ rồi! Tật xấu của huynh ấy ta nắm hết trong lòng bàn tay! Từng việc từng việc ta đều nhớ kỹ cả đấy, nếu huynh ấy dám chọc ta, sau này huynh ấy lấy vợ, cứ thích là ta lại lôi ra một chuyện kể cho vợ huynh ấy nghe!”

Triển Chiêu ngờ ngạc: “Vợ?”

“Ừ!” Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Cũng không biết ai sẽ là người xui xẻo đó, phải lấy một tên suốt ngày yêu lấy bản thân mình như thế, thật đáng thương mà!” Cô động lòng trắc ẩn.

Triển Chiêu ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô, không biết phải nói gì.

Cuối cùng Đinh Nguyệt Hoa cũng phát hiện ra dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi này của hắn, cô sực nghĩ đến một chuyện, trước đây Bạch Ngọc Đường từng kể với cô, có một số nam tử… Triển Chiêu nói Bạch Ngọc Đường độc nhất vô nhị bằng cả trái tim, chẳng nhẽ… Cô bỗng thấy bối rối, nhìn Triển Chiêu nói lí nhí: “Huynh… huynh có ý gì thế? Chẳng nhẽ… huynh có gì đó với Bạch Ngọc Đường… nhưng mà…” Cô xấu hổ, chẳng nói tiếp được nữa.

Triển Chiêu bàng hoàng: “Cô nói gì?” Tất nhiên hắn hiểu ý của cô, nhất thời thấy trời như nổ sấm, trong đầu cô nhóc này chứa những thứ gì vậy chứ? Hắn chợt cảm thấy Đinh gia không cho cô chạy lung tung, không cho cô nghe Bạch Ngọc Đường nói bậy bạ là một quyết định cực kỳ sáng suốt.

Thấy Triển Chiêu vừa giận vừa ngại như thể ăn phải con ruồi chết, Đinh Nguyệt Hoa lập tức hiểu mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cô vội vàng cười nói: “Ta không nói gì cả.”

May thật may thật, hắn không phải thế! Chẳng hiểu sao Đinh Nguyệt Hoa lại thở phào một hơi.

May thật, hắn không phải.

Triển Chiêu cố tình lườm cô một cái, Đinh Nguyệt Hoa lập tức cúi đầu thi lễ: “Triển đại hiệp, huynh sẽ không giận dữ với một tiểu nữ tử như ta đâu đúng không?”

Triển Chiêu mỉm cười, đưa ngón tay ra vuốt nhẹ mũi cô thật nhanh và chuẩn xác: “Cái này nên tính lên đầu Bạch Ngọc Đường!”

“Gì chứ!” Đinh Nguyệt Hoa lý nào lại chịu thiệt, đang toan nổi giận thì thấy bờ môi Triển Chiêu hé nở một nụ cười, cô bỗng nhớ đến một câu nói lúc nhỏ đã từng nghe: “Mười dặm gió xuân chẳng bằng người.”

Cô ngẩn ra, Triển Chiêu đã đứng dậy và cười nói: “Chúng ta đi thôi!” Nói xong hắn đã bước về phía trước.

Đinh Nguyệt Hoa khi này mới phát hiện cành cây ban nãy hắn cầm đã bị hắn bẻ gãy làm đôi.

Cô chợt cảm thấy có một loại cảm giác rất khác với trước đây thoáng lướt qua đáy lòng.

Cô muốn bắt lấy, song cảm giác đó đi quá nhanh, cứ như gió xuân thổi qua mặt nước hồ, chỉ để lại những gợn sóng lăn tăn.

Cùng lúc ấy, người họ Bạch nào đó ở cách đây nghìn dặm bỗng dưng hắt hơi liên tục, kèm theo đó là từng trận ớn lạnh, hắn không sao giải thích được, này là đang có người nhắc tới Ngũ gia à?.