Không có nốt ruồi, nhũ hoa màu hồng nhạt, sạch sẽ.
Doãn Lương ngơ ngẩn, Lục Lộ thừa cơ tránh thoát khỏi hắn, nhảy xuống giường.
Cậu không muốn như vậy, còn chưa trao nhau cái ôm đàng hoàng nào, đã làm chuyện dâm ô với người thương ngay.
Doãn Lương sững sờ trên giường, ý thức được bản thân vừa làm cái gì một cậu con trai, kinh ngạc che miệng lại.
Lục Lộ đành phải giả vờ sợ hãi, tựa lưng vào cửa, ôm lấy ngực mình, nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ muốn về nhà…”
Cậu càng như thế, Doãn Lương càng không muốn để cho cậu về: “Tại sao lúc cậu và Hoàng Hải ở chung, thì lại cam tâm tình nguyện?”
“Chuyện ấy…” Lục Lộ cắn môi, trong lòng mắng Hoàng Hải máu chó đầy đầu, “Chẳng hề giống nhau.”
“Chẳng giống chỗ nào?” Doãn Lương đi về phía cậu, “Đều là đàn ông, cậu ta làm được, còn tớ thì không được à?”
“Không phải là làm được.” Thực tình Lục Lộ hơi sợ hắn rồi, lo lắng mà nhìn hắn, “Cậu có thể… làm bất cứ thứ gì với tớ, nhưng đừng nên… Giống như thế này.”
Trong tích tắc, trái tim Doãn Lương nóng lên, nóng đến độ muốn thiêu cháy cả lồng ngực, ngay trên cánh cửa kia, giữa khoảng cách chật hẹp, hắn dùng lực ôm chầm Lục Lộ, chặt chẽ như thể muốn cướp đoạt cậu, để cậu không còn chỗ trốn tránh.
Lục Lộ nhỏ giọng thét lên, mềm mại sa vào ngực hắn, cậu vẫn luôn ngóng trông cái chốn này, nhịp tim dồn dập tới mức cả thế giới đều có thể nghe thấy.
Lúng túng quá, xấu hổ quá, choáng váng luôn rồi.
Hai người căng thẳng nhắm mắt lại, cánh tay cứng đến phát đau, hô hấp hỗn loạn, da dẻ nóng rực, giống hệt bị sốt vậy.
Lục Lộ đẩy Doãn Lương ra trước, cúi đầu gài cúc áo, Doãn Lương lại bắt lấy cổ tay cậu, một lần nữa, vén nơi đó lên, thật sự không có nốt ruồi, Hoàng Hải lừa hắn, thằng mất dạy!
“Thứ bảy.” Hắn cầm cúc áo Lục Lộ, giúp cậu gài ngay ngắn từng chiếc một, “Nghỉ bán một hôm được chứ?”
Lục Lộ kinh ngạc bởi sự dịu dàng của hắn, trái tim muốn tan chảy, chẳng biết nên làm sao.
“Tụi mình ra bờ biển.” Doãn Lương xoa xoa mái tóc cậu, “Tớ mua kẹo bông gòn cho cậu, mua cả vỏ ốc, kẹo que, còn có… Hoa hồng nữa.”
Lục Lộ hơi há hốc mồm, bàng hoàng nhìn hắn, tình cảm chưa bao giờ đặt sai chỗ, đây chính là người mà cậu hằng mong ngóng, nghìn vàng không đổi: “Doãn Lương… Đừng bảo cậu gạt tớ chứ?”
“Không gạt cậu.” Doãn Lương mở khóa cửa.
“Cho dù tớ và Hoàng Hải…” Lục Lộ run giọng.
“Cho dù cậu và Hoàng Hải có từng làm đi chăng nữa.” Doãn Lương nghiêm túc nói, “Tớ vẫn thích cậu.”
Lần này, là tự Lục Lộ bổ nhào vào lồng ngực hắn, cuối cùng cậu cũng dám, dám liều lĩnh nói với người mình thầm mến lâu thật lâu: “Tớ thực sự rất thích cậu, dẫu coi như lừa gạt, cũng muốn ở bên cạnh cậu!”
Doãn Lương chả nghe hiểu ẩn ý trong lời nói ấy, nắm chặt bờ vai của cậu, giúp cậu vén tóc mai lên: “Đi, mở quầy thôi.”
Hai người rời khỏi phòng, xuống cầu thang, chạm mặt một người đứng ở cửa phòng khách tầng một, hơn ba mươi tuổi, đeo mắt kiếng gọng vàng, nghiêm túc quan sát Lục Lộ: “Tiểu Lương, mang bạn học về nhà chơi à?”
Doãn Lương hoàn toàn phớt lờ đối phương, kéo Lục Lộ đi ra ngoài.
Lục Lộ cảm thấy người kia dùng một loại ánh mắt quái gở nhìn mình, bèn hỏi Doãn Lương: “Chú ấy là ai vậy?”
Doãn Lương đẩy xe bánh rán, lạnh lùng nói: “Thư kí của bố tớ.”
Bán xong bánh rán trở về nhà, đã hơn tám giờ, Lục Lộ tắm rửa sạch sẽ, khoác áo ngủ tơ lụa ngồi trên ghế sô pha, gọi điện cho Hoàng Hải.
Đợi cả buổi bên kia mới chịu nhận, rõ là chả dám hô hấp nữa: “Alo, Lục, Lục Lộ hở…”
“Nhóc Hải.” Lục Lộ nghịch móc điện thoại đính bằng ngọc bích, “Nghe bảo chúng ta từng phịch nhau mấy lần, dưới đầu nhũ bên trái của anh còn có nốt ruồi hả?”
“Đệt.” Hoàng Hải lập tức chịu thua, “Anh Lục, cục cưng Lục, ông nội Lục! Bạn thân ơi tớ sai rồi, con nghé kia không làm gì cậu chứ?”
“Bớt nói nhảm, lập tức tới đây cho anh, hai mươi phút.” Dứt lời, Lục Lộ cúp điện thoại cái rụp.