Xe Bus Ma

Chương 23: Tướng Nhà Trời

Trường Giang không phải mười năm trước đã bị ông Phụng gϊếŧ chết tại sao giờ vẫn còn sống?

Trường Giang thực sự đã bị ông Phụng gϊếŧ nhưng ông ta là người cẩn trọng, luôn chuẩn bị cho một mình đường lui. Ông ta tạo ra một phân thân của mình đặt trong hũ nhỏ, giấu trong núi sâu. Phân thân này không chứa linh lực mà chỉ có trí tuệ và kiến thức của ông ta. Khi bản thể Trường Giang bị ông Phụng gϊếŧ, ý thức còn sót lại của ông ta trở về với phân thân tạo ra một Trường Giang “sơ sinh”, Trường Giang sơ sinh lớn nhanh như thổi, chỉ sau chín ngày đã lấy lại vóc dáng người trưởng thành. Sau đó Trường Giang bắt đầu tu luyện trở lại, vì đã có nhiều kinh nghiệm nên lần này chỉ tốn mười năm ông ta đã trở thành ác quỷ.

Trường Giang sau khi thành ác quỷ đã tìm kiếm Cao Phong khắp nơi nhưng không thấy, do bảy thuẫn bài của ông Phúc để lại có thuẫn bài thứ năm là “Vô Hình” có thể che dấu “Thiên Ân” nên ông ta không thể tìm ra anh được.

Bảy thuẫn bài của Cao Phong có tác dụng như một lá chắn đồng thời là một ngọn thương, khi Cao Phong bị ma quỷ tấn công, thuẫn bài sẽ bảo vệ đồng thời tấn công tiêu diệt kẻ địch. Nhờ bảy thuẫn bài này mà Cao Phong đã thoát được vô số lần thập tử nhất sinh. Nhưng thuẫn bài cũng có thời gian hiệu lực, nửa tháng trước sau khi thuẫn bài “Vô Hình” biến mất thì vị trí của Cao Phong bại lộ, Trường Giang cũng nhờ đó mà tìm được anh.

Trường Giang sau khi tìm ra Cao Phong không vội tấn công ngay, hắn sau khi tìm hiểu ông Phụng, Phương Thuỳ cũng như các thầy trừ tà trong nhà họ Nguyễn không giúp đỡ gì được cho Cao Phong thì mới tiến hành kế hoạch chiếm đoạt thân xác của Cao Phong.

Trường Giang qua quan sát thấy được mối quan hệ của Cao Phong và vợ chồng Trọng Hưng khá tốt nên nhập vào Trọng Hưng rồi gϊếŧ hại mẹ con Diệu Linh, dùng cái chết của của bọn họ khiến tâm thần Cao Phong hoảng loạn, Cao Phong càng hoảng loạn thì ông ta càng dễ dàng đoạt xác.

Thực ra mục đích chính của Trường Giang vẫn là khiến Cao Phong đau khổ, Cao Phong càng đau đớn ông ta càng hả hê, mối thù năm đó vẫn chưa hề nguôi ngoai.

Cao Phong nhìn thấy Trường Giang thì cảnh tượng đêm hôm đó lại xuất hiện rõ mồn một ngay trước mắt, ông nội anh nằm trong vũng máu, trái tim đỏ rực nằm trong tay anh vẫn còn đập từng nhịp từng nhịp...

AAA!!!

Cao Phong bất ngờ gào lớn, đau đớn và bi phẫn trong lòng chất chứa bấy nhiêu lâu như núi lửa bùng nổ, cái chết của ông nội, cái chết chú tư cậu sáu, cái chết của mẹ con Diệu Linh, tất cả đã khiến anh như phát điên.

Trường Giang vẫn thản nhiên không có hành động gì, ông ta cũng không sợ người cùng dãy trọ nghe tiếng gào của Cao Phong vì ông ta đã tạo một kết giới ngăn cách căn phòng này với thế giới bên ngoài, dù trong này có bom nổ thì ngoài kia cũng không ai nghe thấy. Ngoài ra kết giới này ngoại trừ Trường Giang ra không ai vào được cũng không thoát ra được, rất thích hợp cho việc đoạt xác Cao Phong.

Cao Phong không nhận ra cũng không để ý kết giới, anh bắn ra lá bùa Ất, lần này không cần đọc thần chú hay gì cả, anh gào lớn:

“Trói!”

Ất là Thiên Can thứ hai sau Giáp, Ất chỉ phương chính đông còn trong ngũ hành thì tương ứng với hành Mộc. Ất có nghĩa là “kéo”, chỉ lúa non hay cây cỏ được “kéo” lên khỏi mặt đất (tức là mọc mầm).

Còn Bùa Ất thuộc “Phong”, dùng để giam giữ kẻ địch. Lời Cao Phong vừa dứt thì dưới sàn mọc lên vô số rễ cây và dây leo, rễ cây dây leo phóng ra quấn chặt lấy tứ chi Trường Giang, phong toả cử động của ông ta. Trường Giang không ngờ Cao Phong có thể sử dụng bùa chú nên không kịp phản ứng, lúc này anh lại bắn ra một lá bùa khác.

Xét về bùa “Thanh” thì lá này là lá bùa mạnh nhất trong bùa Can Chi, Thìn. Cao Phong không cần hô gì nữa cả, anh xé toạc lá bùa làm hai, một tiếng gầm vang lên chấn động cả căn phòng, dù có kết giới thì bên ngoài vẫn tung chuyển như có động đất.

Ánh sáng vàng rực rỡ bắn ra, một con rồng thời Lý vàng óng từ lá bùa bị xé lao về phía Trường Giang. Cao Phong lúc này đã không còn vẻ ngây ngô như thường ngày, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người, anh nhất định phải gϊếŧ chết Trường Giang để trả thù cho những người đã khuất.

Trường Giang dù là ác quỷ nhưng không còn mạnh mẽ như xưa, tuy nhiên dây leo của bùa Ất vẫn không làm khó nổi ông ta. Trường Giang giật mạnh hai tay bứt đứt rễ cây và dây leo, tay phải chộp lấy đầu rồng vàng vừa lao tới, tay trái tóm lấy thân rồng, hai tay dùng lực xé đứt đầu rồng vàng.

Dây leo lẫn rồng vàng đều biến mất, bùa Can Chi tuy có thể tiêu diệt tà ma nhưng cũng chỉ có thể diệt hồn ma hoặc ác linh cấp thấp, so với ác quỷ như Trường Giang thì không có tác dụng. Nhưng Cao Phong vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lúc này anh đã không còn quan tâm sống chết bản thân nữa, chỉ cần gϊếŧ chết Trường Giang thì có thể bất chấp tất cả. Cao Phong xoè ra sáu lá bùa cuối cùng, đây là cứu cánh duy nhất và cuối cùng của anh, nếu sáu lá bùa này cũng không tiêu diệt được Trường Giang thì người chết sẽ là anh.

Nhưng Cao Phong chưa kịp sử dụng bùa thì chợt phát hiện cơ thể không cử động được, từ dưới mặt sàn bắn lên vô số cánh tay đen tuyền trói chặt anh, dù anh dùng hết sức cũng không thể thoát ra được.

Trường Giang nháy mắt đã ở trước mặt Cao Phong, nụ cười rợn người nở trên môi hắn, bàn tay phải cắm vào ngực Cao Phong, kỳ lạ là không thấy máu chảy ra cũng không thấy tay ông ta xuyên ra sau lưng anh, giống như bàn tay ma quỷ đã đi vào một thế giới khác. Cao Phong không thể cử động chỉ có thể mở to mắt nhìn bàn tay đen đúa của Trường Giang từ từ đâm sâu vào người mình, cảm giác đau đớn dần dần nhường chỗ cho cái chết đang đến gần.

Cha! Mẹ! Con trai bất hiếu...

Cánh tay Trường Giang lúc này đã ngập sâu đến tận vai, Thiên Ân sắp sửa trở thành vật trong túi của ông ta.

“Đừng sợ, hít thật sâu vào!”

Một giọng nói trầm ấm vang lên trong đầu Cao Phong, Trường Giang đột nhiên nhăn mặt, thân hình Cao Phong phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, ở trên trần nhà lúc này lại vang lên tiếng rít rít, Trường Giang thét lớn một tiếng:

“Con mẹ nó!”

Một tia sáng phá trần nhà lẫn kết giới phóng thẳng xuống giữa Trường Giang và Cao Phong, không còn cách nào khác Trường Giang buộc phải rút tay về nếu không sẽ bị tia sáng kia bổ ra làm đôi.

Tia sáng đâm xuống sàn phòng trọ, phát ra tiếng ong ong trầm đục, thì ra tia sáng vàng là một thanh kiếm, cả Cao Phong và Trường Giang đều nhận ra thanh kiếm quen thuộc này, Nam Quốc Sơn Hà Kiếm.

Cao Phong và Trường Giang còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một bàn tay mạnh mẽ đã đặt lên vai Cao Phong, giọng nói trầm ấm lúc nãy lại vang lên:

“Đứng trước kẻ địch mạnh hơn mình mà không hề e sợ nao núng, xem chết như về, quả không hổ danh là hậu nhân của gia tộc trừ tà. Cháu đã làm rất tốt, còn lại cứ để ta lo.”

Một người thanh niên khôi ngô tuấn tú, cao lớn vạm vỡ xuất hiện, sau đầu có vòng hào quang rực rỡ, trên người mặc mũ giáp hoàng kim, khoác vai áo choàng đỏ thêu hai chữ vàng, người này oai phong lẫm liệt, toàn thân phát ra hào quang vàng óng tựa vầng thái dương, xem ra không phải là người cõi trần.

Trường Giang trố mắt, ông ta lắp bắp:

“Không thể nào... Ngươi... ngươi là Trần.... Bảo Nghĩa Vương?”

Hai chủ nhân trước đây của Nam Quốc Sơn Hà Kiếm là một vị tướng thời Lý và một vị tướng thời Trần, vị Trần tướng quân này đã hy sinh trong cuộc kháng chiến Mông - Nguyên lần thứ hai.

Năm 1285, Thoát Hoan dẫn năm mươi vạn quân xâm lược Đại Việt, thế giặc mạnh quân ta phải rút khỏi Thăng Long, Trần tướng quân được Hưng Đạo Vương cùng hai vua Trần Thánh Tông và Trần Nhân Tông giao nhiệm vụ trấn giữ vùng Đà Mạc - Thiên Mạc, ngăn chặn bước tiến quân thù, bảo vệ đầu não quân ta rút lui an toàn.

Trần tướng quân đã tổ chức đánh chặn ngay tại Thiên Mạc nhưng do chênh lệch lực lượng quá lớn, ông thua trận và bị bắt. Khi bắt được ông quân Nguyên dùng mọi cách để khai thác thông tin từ đe doạ đến dụ dỗ nhưng ông không hé răng nửa lời. Khi được hỏi có muốn làm vương đất bắc không thì ông khẳng khái trả lời:

“Ta thà làm ma nước Nam chứ không làm vương đất Bắc!”

Thấy không thể khuất phục được Trần tướng quân quân Nguyên đành gϊếŧ ông, năm đó ông hai mươi sáu tuổi. Sau này vua Trần Nhân Tông phong ông làm Bảo Nghĩa Vương.

Vì có công hộ quốc nên sau khi chết ông được đưa về trời, phong làm thiên binh canh gác thiên đình. Trải qua bao cuộc bể dâu, Trần tướng quân được phong làm Bảo Nghĩa Thiên Tướng, thống lĩnh thiên binh cai quản một góc trời.

Để dễ hình dung thì thiên tướng mạnh hơn quỷ tướng nhưng kém hơn quỷ đại tướng, ác quỷ trước mặt thiên tướng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, Trường Giang đương nhiên hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Thầy trừ tà có thể sai khiến âm binh còn thiên binh thì thầy trừ tà chỉ có thể triệu thỉnh nhờ giúp đỡ, hơn nữa chỉ có người linh lực cao mới triệu thỉnh thiên binh được. Ông Phúc lợi hại nên triệu thỉnh thiên tướng có lẽ không phải không thể nhưng có thể sai khiến thiên tướng làm lá chắn cho Cao Phong thì thật khó tin, thiên uy sao có thể mạo phạm?

Trần tướng quân nhìn Trường Giang bằng đôi mắt khinh miệt:

“Ta từng nghe danh giáo chủ Bạch Cốt là một kẻ bán nước, nhận giặc làm thầy, quả nhiên không sai. Với khả năng của ngươi nếu không dùng mưu hèn kế bẩn sao có thể thắng được Nguyễn Phúc?”

Trường Giang lắp bắp:

“Không thể nào! Nguyễn Phúc sao có thể sai khiến được thiên tướng? Sao có thể...”

Trần Bình Trọng nhếch môi:

“Nguyễn Phúc không sai khiến mà là thỉnh cầu ta...”

Năm đó ông Phúc thông qua Nam Quốc Sơn Hà Kiếm biết được chủ nhân trước đây là Trần tướng quân, sau đó ông dùng pháp thuật mở cổng thông lên thiên giới để bái kiến Trần tướng quân. Ông Phúc cầu xin Trần tướng quân khi Cao Phong gặp nguy hiểm hãy giáng trần bảo vệ anh một lần, đổi lại ông sẽ cầu siêu cho toàn bộ binh linh đã hy sinh ở Thiên Mạc.

Trần tướng quân dù đã là thiên tướng nhưng vẫn đau đáu về các binh sĩ dưới trướng năm ấy, ngoài ra ông biết gia tộc họ Nguyễn đã làm nghề thầy trừ tà đã lâu, số người hy sinh vì bảo vệ người dân lên đến hàng ngàn nên đã đồng ý với lời thỉnh cầu của ông Phúc. Theo thỉnh cầu của ông Phúc thì khi năm thuẫn bài bị phá hoặc hết hiệu lực thì Trần tướng quân sẽ là thuẫn bài thứ sáu.

Trường Giang biết mình không phải đối thủ của Trần tướng quân, ông ta cũng biết dù có trốn cũng không thoát, bây giờ chỉ có thể liều mạng mới có lối thoát. Trường Giang gào lớn, hai tay bắt liền một mạch tám ấn, cấm thuật “Khô Lâu Bạch Cốt Sơn” năm xưa lại được tái hiện.

Trần tướng quân không hề vội vàng hay gấp gáp, ông chậm rãi vươn tay cầm lấy chuôi kiếm Nam Quốc Sơn Hà, miệng khẽ ngâm:

“Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã,

Sơn hà thiên cổ điện kim âu.” (*)

Lời ngâm vừa dứt, kiếm sắc vung lên, hào quang sau lưng Trần tướng quân hoá thành mười tám con ngựa đá dũng mãnh, ngựa đá hí vang, đợt đầu tiên móng guốc của ngựa đá đạp nát xương cốt vừa trồi lên, đợt thứ hai nối tiếp ngay sau đó đạp ngã Trường Giang, giày xéo cơ thể của ông ta, chỉ trong nháy mắt Trường Giang đã vỡ nát thành ngàn mảnh rồi biến thành một làn khói đen.

Khói đen tan biến, Trần tướng quân vẫn chưa tra kiếm vào vỏ, ánh mắt sắc bén của ông liếc sang Cao Phong, trên cánh tay anh xuất hiện một vệt đen, vệt đen đó biến thành hình người rồi chui vào trong da thịt của anh.

Cao Phong ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì chuyện gì đang xảy ra. Trần tướng quân mặt không biến sắc, ông thản nhiên tra kiếm vào vỏ.

“Tạo phân thân để chừa đường lui? Ta hiểu tại sao đến giờ ngươi vẫn còn sống rồi.”

Ông nói tiếp với Cao Phong:

“Cháu à, tên phản tặc Trường Giang vẫn chưa chết, phân thân của hắn ta vừa chui vào người cháu, mục tiêu không cần nói cũng biết là vì Thiên Ân. Nhưng đừng lo, ta sẽ lôi hắn ra ngay. Cháu chịu khó một chút.”

Đứng trước một vị tướng nổi danh trong lịch sử hơn nữa người này còn bảo vệ anh khiến anh vui mừng không tả xiết, lời nói không ra được khỏi miệng, anh chỉ có thể gật đầu lia lịa, anh hoàn toàn tin tưởng vào Trần tướng quân.

Trần tướng quân hoá thành một tia sáng màu vàng phóng tới chui vào giữa trán Cao Phong.

Trường Giang bước đi trong một khoảng không gian tối đen vô tận, ông ta đang ở thế giới linh hồn của Cao Phong. Ông ta không nghĩ linh hồn của Cao Phong lại rộng lớn đến thế này, thế giới linh hồn càng lớn thì linh lực càng cao vậy thì tạo sao linh lực Cao Phong lại yếu đến mức gần như không có?

Hơn nữa đến giờ Trường Giang vẫn thắc mắc rốt cuộc ông Phúc để lại cho Cao Phong sáu hay bảy thuẫn bài? Theo ông ta quan sát thì Cao Phong chỉ có sáu thuẫn bài nhưng ông ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, cảm giác bất an và lo sợ đột nhiên dâng lên.

Trường Giang vỗ hai má mình cho tỉnh lại, đây không phải là lúc suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cần tìm được linh hồn của Cao Phong thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Ông ta sẽ có được Thiên Ân, cơ thể tối thượng, trường sinh bất tử, mộng tưởng thống trị thế giới tưởng chừng xa vời sẽ trở thành sự thật.

***

Ông Phúc để lại trên người Cao Phong sáu thuẫn bài nhưng ông lại nói với ông Phụng là có bảy thuẫn bài.

Ông Phụng cũng hiểu, thuẫn bài thứ bảy chính là “hắn ta”, vừa là lá chắn vừa là ngọn thương đâm về phía trước và cũng có thể đâm ngược lại.

Ông Phụng ngồi trầm tư trong buồng lái, quỷ đại tướng hay quỷ tướng cũng không làm khó được ông tuy nhiên trên người ông cũng xuất hiện vài vết thương.

Mắt trái ông cứ nháy liên tục, có lẽ con trai ông đang gặp nguy hiểm, ông chỉ thở dài, lúc này ông lại nhớ lại lời căn dặn của ông Phúc khi xưa:

“Con trai à, thằng Phong là hy vọng của dòng họ nhà ta, con phải bảo vệ nó cho thật tốt. Nhưng khi nó đến tuổi trưởng thành thì con phải để nó tự đối mặt với giông bão cuộc đời nếu không nó sẽ không thể trở thành người trong lời tiên tri được.”

Thằng bé cũng hai mươi tuổi rồi, ông đành để nó tự lập ngoài kia thôi, dù không muốn nhưng cũng cắn răng cho qua.

Con trai à, Tết này phải về đấy.

***

Trường Giang tìm kiếm một hồi lâu vẫn chưa có kết quả, đột nhiên phía sau lưng ông ta vang lên tiếng bước chân, bước chân này chậm rãi, không gấp gáp, không vội vàng.

“Trường Giang, ngươi còn muốn chạy trốn đến bao giờ nữa? Mau theo ta về chịu tội!”

Trần tướng quân từ trong bóng tối bước ra, vẻ mặt nhàn nhã như đang tản bộ chứ không phải truy bắt Trường Giang.

“Chết tiệt! Dai còn hơn đỉa...”

Trường Giang còn đang định chửi thề thì ông ta đột nhiên quỳ xuống, Trần tướng quân cũng vậy, hai người họ không hề muốn quỳ nhưng dường như có một thế lực siêu nhiên nào đó ép họ quỳ xuống, chỉ có quỳ ngoài ra không thể làm gì khác.

Trường Giang nhìn Trần tướng quân mà toát mồ hôi hột, Trần tướng quân là thiên tướng mà cũng bị ép phải quỳ thì kẻ ép họ quỳ phải đáng sợ đến mức nào nữa? Bên trong Cao Phong rốt cuộc đang chứa đựng thứ quái quỷ gì vậy? Không lẽ là thuẫn bài thứ bảy? Nhưng nếu là thuẫn bài tại sao lại công kích cả Trần tướng quân?

Câu trả lời xuất hiện rồi.

Trước mặt Trần tướng quân và Trường Giang nhô lên một đài cao mười mét, trên đài là mặt sau một chiếc ngai vàng khảm ngọc quý lấp lánh, ngai vàng xoay lại, người ngồi trên ngai vàng chính là Đại Nam. Chỉ khác Đại Nam lần này tóc trắng dài đến tận eo.

Đại Nam xuất hiện, một áp lực khủng khiếp chưa từng có đè nặng lên Trần tướng quân và Trường Giang, cả hai mồ hôi chảy ròng ròng, cơ thể xuất hiện vô số vết nứt. Áp lực này cả đời Trường Giang chưa từng gặp còn Trần tướng quân thì thấy kẻ này e rằng không thua kém gì các thần nhà trời như Thần Sét hay Thần Mưa, không, chỉ sợ hắn ta chỉ thua mỗi ông Trời mà thôi.

Tại sao cái thứ quái vật này lại tồn tại trong người Cao Phong? Không lẽ là...

Đại Nam nhìn hai kẻ xâm nhập với nửa con mắt, thực sự là nửa con mắt, con sâu cái kiến cần gì mở to mắt. Hắn ta lạnh lùng nói:

“Dám phá giấc ngủ trưa của ta? Biết thân biết phận đi lũ giòi bọ!”

Đại Nam vừa dứt lời, Trần tướng quân và Trường Giang vỡ tan thành ngàn mảnh rồi như bụi khói bay biến vào hư vô.

Một lúc lâu sau hai mắt Đại Nam mở ra toàn bộ, hắn nói:

“Bạn tôi, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi. Đây là lần đầu tiên bạn chủ động tìm tôi đấy.”

“Nguyễn Cao Phong bạn tôi!”

Cao Phong lúc này xuất hiện ở sau lưng Đại Nam, vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng nhìn Đại Nam.

Chú thích:

(*) Đây là hai câu thơ trong bài thơ Tức Sự (I) của vua Trần Nhân Tông:

Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã,

Sơn hà thiên cổ điện kim âu.

Dịch nghĩa:

Trên nền xã tắc hai lần ngựa đá phải mệt nhọc,

Nhưng núi sông nghìn đời được đặt vững như âu vàng.

Bản dịch thơ của Trần Trọng Kim:

Xã tắc hai phen chồn ngựa đá,

Non sông nghìn thuở vững âu vàng.

Ngày 17 tháng 3 năm Mậu Tí (tức ngày 18 tháng 4 năm 1288), sau chiến thắng Bạch Đằng, triều đình đem các tướng giặc bị bắt làm lễ dâng thắng trận ở Chiêu Lăng (lăng vua Trần Thái Tông). Tại đây, vua Trần Nhân Tông trông thấy chân mấy con ngựa đá đều lấm bùn (vì trước đó giặc Nguyên đã phá Chiêu Lăng và định đập bỏ ngựa đi mà chưa kịp), tức cảnh ngâm hai câu thơ này. Đầu đề là của những người làm sách về sau đặt.

Nguồn: Thơ văn Lý Trần (tập II), Nhà xuất bản Khoa học xã hội, 1988.