Vu Hằng cơ hồ mỗi ngày đều mang ghế ngồi trước của nhà vệ sinh cũng Mục Quang Minh nói chuyện phiếm, mà nếu không còn gì để nói, hắn cũng ngồi đấy tựa hồ đã thành thói quen.Một ngày nào đó, Vu Hằng nhận được điện thoại từ nhà gọi đến, mẹ hắn đầu bên kia thao thao bất tuyệt hết dặn cái này rồi lại cái kia, cuối cùng là câu “Gần đây thế nào?” Hắn rất muốn nói ra chuyện của Mục Quang Minh nhưng suy nghĩ một lúc vẫn là cái gì cũng không nói.Thời điểm cuối tháng, công ty yêu cầu mọi người cống hiến thời gian nghỉ ngơi của mình, nói trắng ra chính là tăng ca. Vu Hằng đáy lòng đem lãnh đạo trực tiếp lăn qua lăn lại, đem đến mười tám họ hăng hái mắng, mắng chán lại quay sang rủa xả cái xã hội vạn ác này.Rạng sáng ngày thứ hai, mọi người mới được nghỉ ngơi chút xíu, Vu Hằng ngáp một hơi, tự pha cho mình một ly cà phê, ngồi tại chỗ làm ra bộ dáng “cá ươn” mà nằm dài ra bàn, bất quá bị đồng nghiệp nhắc nhở về “Hình tượng của người trẻ tuổi”, hắn chỉ có thể hậm hực ngồi thẳng dậy.Mấy đồng nghiệp khác úp sấp xuống bàn mà ngủ, mấy người lôi chuyện nhà cửa ra thảo luận, còn có hai tên lén lút kiếm mấy chuyện thể hiện “dục vọng nguyên thủy của con người” mà xem xét. Vu Hằng không có tinh thần gia nhập, đơn giản chỉ là nhìn chằm chằm vào mạn hình máy tính mà phát ngốc.Bất tri bất giác trong lòng lại hiện lên khuôn mặt của Mục Quang Minh cùng biểu hiện ủy khuất khi nói: “Chưa biết chừng thân thể ta đã thối nát hết rồi.”Vu Hằng ngáp một cái, thuận tay vào mạng tìm tòi, hắn gõ vào mục tìm kiếm ba chữ “Mục Quang Minh”, tin tức nhảy ra một đống nhưng lại không có cái hắn muốn.Muốn dựa vào một cái tên để tìm đúng tin tức, thật đúng là có chút trắc trở.“Uhm?” Đồng nghiệp sát vách nhìn chằm chằm gương mặt mệt mỏi của Vu Hằng, nhìn màn hình trình duyệt của hắn thì nâng mi mắt lên hỏi: “Cậu tìm tên này làm gì?”Vu Hằng nghe giọng nói đối phương, thấy hắn có vẻ biết gì đó liền thăm dò: “Anh biết à?”Đồng nghiệp gật đầu: “Biết một người tên như thế.” Hắn che miệng ngáp một cái, lười biếng nói: “Thời gian trước không phải đăng tin rầm rộ lắm sao.”“Lúc nào?”“Đã một khoảng thời giản rồi đi, bất quá lúc đấy chúng ta đang bận tối mắt tối mũi, hẳn là không có thời gian để ý.” Đồng nghiệp thuận tiện đem cà phê của Vu Hằng uống gần hết: “Hình như là ngã cầu thang dập đầu đi.”“…” Nhìn cười.Vu Hằng hơi hơi cúi đầu, trưng ra bộ dáng cảm thán: “Thật đáng tiếc, thoạt nhìn còn trẻ tuổi, liền chết đi như vậy…” Hắn còn chưa nói hết đã bị đồng nghiệp đánh một phát vào đầu: “Ngươi thối mốm, người này còn chưa có chết nha!”“…A!”