Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

Chương 25: Em trai đảo Lư

Tần Gia Niên đẹp đến mức như có bong bóng lan tỏa xung quanh.

Dư Băng Di nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu này của cô thì không nhịn được lấy điện thoại ra chụp cho Tần Gia Niên một tấm ảnh.

Vốn chỉ chụp chơi không ngờ về sau lại mang đến hiệu quả bất ngờ.

Cô gái trong hình ngồi xổm dưới đất ngược với ánh nắng, cô hơi cúi đầu, mái tóc dài che hơn phân nửa mặt, những sợi tóc con xù xù trên đỉnh đầu giống như một con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu.

Trước mặt cô gái là một cái hộp chứa rất nhiều thứ, nào là hoa quả rồi quà vặt, bên chân của cô cũng có vài món bị rơi ra ngoài, tạo thành một vòng tròn vây cô lại ở chính giữa.

Dư Băng Di vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình, còn thuận tay gửi cho Tần Gia Niên.

Tần Gia Niên mở hình ra xem không nhịn được nhỏ giọng “oa” một tiếng.

Cô lưu hình lại, nghĩ một chút rồi mở tài khoản Weibo mà lúc trước Cung Đình Đình có giúp cô cài đặt ra.

Tần Gia Niên đăng hình lên, còn viết thêm một dòng chữ: Tình yêu thương đến từ đàn anh ở bên kia bờ đại dương.

**

Tháng 7, trời nắng như đổ lửa, vô cùng oi bức.

Tần Gia Niên lấy tài liệu mà Quý Khoan cho mình để học, cô thuận lợi vượt qua được kỳ thi tiếng anh cấp 4, cũng từ thành tích thi cấp bốn đó khép lại cuộc sống đại học năm nhất của cô.

Sau khi một học kỳ kết thúc, Tần Gia Niên mới vừa quay về đảo Lư bỗng nghe được tin tốt, Giang Trình Dương với thành tích đứng đầu tỉnh đã chính thức đậu vào đại học Hoài Bắc.

Ngày hôm đó, Tần Gia Niên mới vừa xuống thuyền đã thấy một tấm băng rôn màu đỏ treo ở bến tàu, trên đó có ghi: Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Giang Trình Dương thi đậu đại học Hoài Bắc.

Tần Gia Niên chạy tới nhà thầy, bên trong đã có một đám người đông nghịt đến một con muỗi cũng không bay ra nổi.

Cô chen vào trong đám người đó thì phát hiện là người đến phỏng vấn.

Thầy nhìn thấy Tần Gia Niên quay về nên dẫn cô đến một chỗ yên tĩnh, hết sức phấn khởi kể cho cô nghe Giang Trình Dương không những thi đậu đại học Hoài Bắc mà còn là thủ khoa ban tự nhiên của tỉnh.

Mấy ngày nay có không ít người đến phỏng vấn, còn có những học sinh và phụ huynh hâm mộ đi đến để học hỏi phương pháp học tập, thậm chí còn có phụ huynh chuẩn bị cho con đến đảo Lư học trường tư thục.

Giang Trình Dương rất kiên nhẫn, trả lời từng câu hỏi của người phỏng vấn. Cũng rất nghiêm túc giải đáp vấn đề cho những em học sinh và phụ huynh, hơn nữa còn khích lệ bọn họ học cho giỏi, bảo họ rằng học ở trường tư thục và thi đậu đại học hoàn toàn không liên quan gì với nhau.

Sau đó toàn bộ thời gian nghỉ hè, đảo Lư đều đắm chìm trong bầu không khí vui mừng vì Giang Trình Dương thi đậu.

Trước khi khai giảng, Tần Gia Niên thuận lý thành chương được sắp xếp hộ tống Giang Trình Dương đến trường học đăng ký.

Hai người chỉ mang theo hai cái vali lớn và hai cái cặp sách, ngoài ra trong tay còn cầm những túi nhỏ đựng linh tinh các thứ.

Đầu tiên bọn họ đi thuyền rời đảo, sau đó lại mất hơn 10 tiếng đồng hồ trên xe lửa, sau khi ra khỏi nhà ga thì bắt một chiếc taxi đi thẳng đến trường, lúc đến nơi đã là xế chiều.

Dọc đường đi Giang Trình Dương không nói nhiều, nhưng lại làm không ít việc nặng.

Kéo vali, đeo cặp sách, đổi vé, những thứ cậu có thể làm dường như đều giành làm hết không cho Tần Gia Niên có cơ hội động tay.

Càng về sau Tần Gia Niên càng cảm thấy ngượng ngùng, cô cảm thấy mình đã phụ lại sự phó thác của người dân ở đảo Lư. Cô dẫn Giang Trình Dương đi nhập học nhưng lại giống đang tìm một người chuyên bưng vác hơn mà!

Sau khi hai người tới trường học, Tần Gia Niên để cho ‘công nhân bưng vác’ đứng dưới lầu chờ mình, cô muốn mang hành lý mình lên tầng trước rồi mới thực hiện nghĩa vụ của một đàn chị, giúp Giang Trình Dương làm thủ tục nhập học cho thật tốt.

Giang Trình Dương cũng không dị nghị gì, cậu đưa vali hành lý và cặp sách của Tần Gia Niên cho cô, còn mình thì đứng dưới lầu chờ.

Tuổi của Giang Trình Dương so với cách bạn học khác hầu như là nhỏ hơn nhưng dáng người cậu rất cao và khỏe. Cậu đứng thẳng tắp dưới lầu ký túc xá, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời giống như một gốc cây bạch dương cao lớn mạnh mẽ.

Cậu mặc một cái áo sơ mi màu trắng, tay áo xoăn lên đến cùi chỏ, bên dưới phối với một cái quần jean đơn giản, mang đến cảm giác thiếu niên trẻ tuổi.

Hoặc cũng có thể do nguyên nhân tuổi nhỏ, khuôn mặt đẹp trai của Giang Trình Dương còn mang theo vài nét thanh tú, khi cậu cười lên thường lộ ra hàm răng trắng tinh, giống như gió đầu hè, vừa sạch sẽ lại mát lành.

Vì hôm nay là ngày nhập học nên sinh viên mới đến rất nhiều.

Có một nữ sinh cũng đến nhập học kéo vali hành lý đến trước mặt Giang Trình Dương, cô ấy có hơi xấu hổ hỏi: “Bạn học, cho tớ hỏi cậu có biết chỗ đi đăng ký ở đâu không?”

Dáng người của cô gái đó không cao, tóc được cột đuôi ngựa, trông rát hoạt bát.

Giang Trình Dương lễ phép lắc đầu một cái nói: “Xin lỗi, tôi còn chưa đi làm thủ tục, tôi cũng không biết.”

Cô gái đó rất tự nhiên “A” một tiếng sau đó nghiêng đầu hỏi cậu: “Vậy cậu có muốn đi làm thủ tục với tớ không, như vậy cậu không cần phải đi hỏi nữa!”

Giang Trình Dương nhìn ký túc xá trước mặt một cái nói: “Không cần, sẽ có người dẫn tôi đi.”

Cô gái này ngượng ngùng nói: “Vậy à.” Sau đó không đành lòng rời đi.

Cách đó không xa có hai nữ sinh ăn mặc thành thục thấy toàn bộ quá trình.

Một nữ sinh có dáng người cao ráo khoanh hai tay, đi về phía Giang Trình Dương, cô ta cười hì hì hỏi: “Ban học nhỏ, cậu không đi với cô ta là vì cô ta lớn lên khó coi đúng không?”

Giang Trình Dương nhìn cô ta một cái, có hơi không vui, nhưng cũng không trả lời.

Một nữ sinh hơi thấp kéo cô ta qua, nhỏ giọng lầm bầm: “Em nói này chị đại, chị đừng đi trêu chọc người khác có được không?!”

Nữ sinh cao ráo đó tức giận liếc cô gái kia một cái, “Người này với người trước kia không giống nhau, nhìn một cái đã biết đây là một chú cún cực phẩm rồi.”

Cô ta sờ cằm, trầm tư suy nghĩ lại không nhịn được xúc động nói: “Thật là đáng yêu mà, muốn gãi gãi cằm của cậu ta quá…”

Lời thầm thì của hai người đó đều lọt vào tai của Giang Trình Dương, cậu khẽ nghiêng người đi, không muốn để ý đến họ nữa.

Nữ sinh cao ráo hiển nhiên không muốn từ bỏ ý đồ, cô ta đi tới trước mặt Giang Trình Dương, cười nói: “Hay là đàn chị dẫn cậu đi đăng ký, chị rất quen đường quen lối.”

Mặt Giang Trình Dương không có biểu cảm gì nhìn cô ta, vẫn không nói chuyện.

Nữ sinh đó bị cậu nhìn có hơi sợ hãi, cô ta còn muốn nói gì nữa chỉ nghe được chàng trai đứng trước mặt nói: “Tôi đứng đây tất nhiên là đang đợi một nữ sinh bên trong ký túc xá, hơn nữa vừa rồi cô đã nghe tôi nói rồi mà, tôi đã nói sẽ có người dẫn tôi đi đăng ký. Cô làm như vậy là đang quấy rầy tôi, không hay lắm đâu đàn chị?”

Cô gái đó trợn to mắt nhìn cậu với vẻ không thể tin nổi, nhưng lại á khẩu không trả lời được.

Ý của cậu là gì?

Phiên dịch thẳng thừng ra chính là: Chị đại vừa mù vừa não tàn à, không thấy tôi đang đứng chờ người sao? Xin chị đừng làm phiền tôi!

Cô ta bị tiếng đàn chị kia chọc giận sôi máu, sau đó hừ hừ đi vào ký túc xá.

Người này mẹ nó giống cún con chỗ nào, là con chó sói mới đúng?!

Tần Gia Niên cất vali hành lý vào phòng ký túc xá của mình, mở cửa sổ ra thông khí một hồi mới đi xuống.

Đi xuống tới tầng trệt thì đi đến máy bán nước tự động mua hai chai nước suối.

Giang Trình Dương đứng yên chờ cô ở cửa.

Tần Gia Niên đưa một chai nước trong tay cho cậu, cười híp mắt hỏi: “Có nôn nóng không? Chị phải thông gió phòng ngủ một lúc.”

Giang Trình Dương nhận lấy, mỉm cười nói: “Không nôn.”

Tần Gia Niên muốn kéo vali và đeo cặp sách của cậu nhưng đã bị Giang Trình Dương ngăn cản.

Cậu dẹp chai nước đi, dùng một tay xốc cặp lên đeo, một tay khác kéo vali, tỏ ý rằng Tần Gia Niên có thể đi trước dẫn đường được rồi.

Tần Gia Niên dẫn Giang Trình Dương đến chỗ đăng ký, nhìn cậu điền vào tờ đơn đâu vào đấy, ký tên, lấy chìa khóa.

Tần Gia Niên âm thầm xúc động, đều là người đến từ đảo Lư đi ra ngoài học, nhưng một năm trước cô không hiểu gì cả, tất cả đều nhờ thầy giúp.

Sinh viên bình thường và thủ khoa đúng là chênh lệch rất lớn.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến một việc, với thành tích của Giang Trình Dương có thể hoàn toàn chọn một trường đại học tốt hơn nhưng tại sao vẫn cứ khăng khăng đăng ký vào đại học Hoài Bắc chứ?

“Gia Niên!” Giang Trình Dương cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Gia Niên.

Cậu giơ chìa khóa trong tay lên nói: “Có thể đi đến ký túc xá được rồi.”

Tần Gia Niên ngượng ngùng cười cười, hỏi cậu ở tầng mấy của ký túc xá rồi dẫn cậu đi.

Động tác của Giang Trình Dương rất nhanh nhẹn, đem cặp sách và vali hành lý lên phòng không bao lâu đã đi xuống dưới.

Tần Gia Niên không ngờ nói: “Em nhanh nhẹn thật đó!”

Giang Trình Dương nhìn cô cười, “Đồ của con trai rất ít, nên tất nhiên là nhanh rồi.”

Tần Gia Niên từ chối cho ý kiến, chỉ nhún vai một cái rồi hỏi cậu: “Muốn ăn gì? Chị mời em ăn cơm.”

Giang Trình Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bình thường chị ăn gì?”

Tần Gia Niên: “Bình thường chị đều đến căn tin ăn, nhưng mà đây là lần đầu em tới, chị muốn dẫn em ra ngoài ăn.”

Giang Trình Dương: “Vậy ăn bên ngoài đi.”

Vì vậy hai người đi đến quán ăn cách ký túc xá không xa.

Tần Gia Niên dùng thẻ sinh viên mua không ít món ăn, cô giới thiệu với Giang Trình Dương: “Những món này đều là món nổi tiếng ở đây, mau nếm thử xem. Món lẩu cay đựng trong nồi đất rất ngon, còn đặc biệt được cho thêm rất nhiều tương vừng, rất thơm. Món này bình thường ăn phải cẩn thận kẻo nhiệt miệng…”

Tần Gia Niên vừa nói vừa đẩy nồi đất đến trước mặt Giang Trình Dương, ánh mắt cô sáng long lanh giống như những ngôi sao sáng nhất trong mùa hè.

Giang Trình Dương nhìn cô cười, hỏi: “Những món này đều là những món chị thích ăn nhất à?”

Tần Gia Niên sửng sốt một chút rồi ngừng ngùng ừ một tiếng.

Giang Trình Dương bắt đầu dựa theo đề cử của cô nếm từng món một.

Cậu ăn rất lịch sự, không phát ra âm thanh gì, cũng không nói chuyện.

Sau khi ăn xong, Giang Trình Dương nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, đổ hai đĩa thức ăn còn thừa nước vào trong thùng rác.

Trên đường đi về ký túc xá, Tần Gia Niên chỉ cho Giang Trình Dương từng khu dạy học và chúng dùng để dạy môn gì, còn chỉ chỉ vị trí căn tin và sân thể dục.

Giang Trình Dương vừa lắng nghe vừa gật đầu.

Tần Gia Niên nghi ngờ hỏi: “Sao chị nói gì em cũng gật đầu vậy?”

Giang Trình Dương: “Em đều nhớ.” Cậu khẽ cười, chỉ vào đầu mình nói: “Trí nhớ của em khá tốt.”

Tần Gia Niên: “…” Quên mất, vị này là thủ khoa.

Tần Gia Niên đưa Giang Trình Dương về ký túc xá rồi mình cũng quay về ký túc xá nữ.

Cô nằm trên giường, cầm điện thoại mở Weibo ra.

Từ sau lần đăng hình lên Weibo cô không đăng thêm gì nữa, nơi này giống như nhật ký riêng của cô, cô có đăng lên một vài câu chuyện nhỏ giữa mình và Quý Khoan.

Tần Gia Niên kéo xuống xem, có người bình luận giục cô đăng bài.

Cô cười cười rồi thoát khỏi Weibo, nhìn ngày tháng trên điện thoại thầm nghĩ hình như đàn anh đã đi được 3 tháng rồi.

Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện.

La Vũ Xuyên bày tỏ với Cung Đình Đình.

Em chuột của đàn chị sinh em bé.

Đồng hương của cô thi đậu đại học Hoài Bắc.

Còn cả việc hơn 9 tháng nữa đàn anh sẽ quay về.

Ừ, đó cũng là chuyện tốt.

Khoảng 3 ngày sau, Tần Gia Niên mới gặp lại Giang Trình Dương.

Giang Trình Dương hẹn gặp cô ở căn tin, nói là lần trước thiếu cô một bữa cơm.

Hai người gặp nhau ở căn tin, Giang Trình Dương hỏi Tần Gia Niên: “Sau lễ khai giảng sẽ đến đợt huấn luyện quân sự, sinh viên năm hai như chị có tham gia không?”

Tần Gia Niên suy nghĩ một chút rồi nói: “Trường hẳn sẽ không bắt buộc bọn chị tham gia, năm ngoái cũng chỉ yêu cầu năm nhất tham gia thôi.”

Giang Trình Dương lại hỏi: “Thầy muốn em đại diện sinh viên mới lên phát biểu, chị có đi xem không?”

Trong đôi mắt cậu vừa trong suốt vừa chân thành, khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.

Tần Gia Niên không khỏi xúc động: “Em thật tài giỏi!”

Sống lưng cô thẳng tắp nói: “Yên tâm nha, chị nhất định sẽ đến cổ vũ cho em!”