Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 37: Giả làm người giàu

Bạn trẻ Lôi Phong cứ nhìn chằm chặp Lâm Phong Cẩn, khiến cô gái vốn đi cùng Lâm Phong Cẩn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cô ấy chỉ vào nhà vệ sinh một chuyến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Sau đó Thời Vũ lại nhìn sang cô gái ấy, quan sát cô gái từ trên xuống dưới một lượt. “Quần áo chị mặc trên người đều là anh ấy mua cho chị à?”

Cô gái suýt thì giậm chân. “Không phải, chị tự mua…”

Thời Vũ thở phào một hơi, lại một lần nữa nhìn sang Lâm Phong Cẩn. “Coi như anh vẫn còn chút lương tâm.”

Cô gái kia nhìn Thời Vũ, lại nhìn Lâm Phong Cẩn, sau đó trợn mắt. “Anh… Lâm Phong Cẩn, ngay cả cô gái nhỏ thế này mà anh cũng không chịu bỏ qua?”

Lâm Phong Cẩn cũng trợn mắt. “Anh không quen biết con nhỏ này…”

“Có quen.” Thời Vũ sửa lại.

“Lâm Phong Cẩn.” Cô gái gào rống lên. “Rốt cuộc anh đã làm những gì vậy?”

Thiện cảm của Thời Vũ với bà chị xinh đẹp này tăng vọt. “Anh ta không phải người tốt, nhưng cũng không đến mức hết thuốc chữa. Nhà anh ta nghèo như thế, một cậu em trai nghèo đến nỗi ngay cả cơm cũng không ăn nổi, một cậu em thì học xong cấp Ba phải lập tức đi làm phụ giúp gia đình. Trong tình hình đó, anh ta lại không nỗ lực, không ra ngoài làm thêm kiếm tiền, vậy mà chỉ yêu đương với chị thì quá là không nên. Có điều, tuy anh ta đáng ghét nhưng không mua đồ cho chị thì vẫn coi như có chút lương tâm, không đúng, hẳn là anh ta nghèo đến nỗi không mua nổi đồ cho chị chứ?”

Thời Vũ ngẫm nghĩ. “Vẫn không coi như quá ngốc, nếu không anh ta mua đồ cho chị rồi, đi vay vốn sinh viên thì chắc chắn không trả nổi tiền, đến lúc đó không chỉ cả nhà chịu khổ theo mà bản thân anh ta còn tự sát. Đến lúc đó chị chính là hung thủ giết người rồi.”

Cô gái sốc đến mức đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. “Nghèo? Nhưng Lâm Phong Cẩn không phải anh lái xe thể thao sao?”

Thời Vũ trợn mắt trừng Lâm Phong Cẩn. “Thu lại lời nói rằng anh không đến mức hết thuốc chữa, vậy mà anh còn thuê xe thể thao nữa?”

Sắc mặt Lâm Phong Cẩn thoắt trắng thoắt xanh. “Anh…”

Cô gái kia cũng đã hơi ngốc đi. “Đồ anh mặc cũng là hàng hiệu tốp đầu…”

“Ồ, hàng nhái của nước mình làm càng ngày càng tốt rồi.” Thời Vũ vô cùng khinh thường hành vi này của Lâm Phong Cẩn. “Vậy mà anh còn giả vờ làm con nhà giàu, tình hình nhà anh đã thế rồi mà còn giả vờ làm con nhà giàu để tán gái, rốt cuộc anh nghĩ thế nào vậy hả…”

Cô gái kia đã hoàn toàn mù mờ rồi.

Lâm Phong Cẩn: “Không phải vậy, anh giải thích với em…”

Thời Vũ lắc đầu. “Đừng giải thích nữa, em hiểu cả rồi, haizz…”

“Em thì hiểu gì?” Lâm Phong Cẩn buồn bực gần chết.

“Em bỗng hiểu ra một chuyện, hai em trai anh đều ổn, sao anh lại trở thành một người chỉ biết tán gái, chuyện này chứng tỏ gien đã đột biến rồi. Nhưng gien chắc chắn không dễ dàng đột biến như thế, cho nên em cảm thấy, anh chắc chắn cũng đang nỗ lực thay đổi điều kiện gia đình. Cách Lâm Phong Dự thay đổi điều kiện gia đình là cố gắng học tập. Cách Lâm Phong Miên thay đổi điều kiện gia đình là đi làm sau khi học xong cấp Ba. Cách anh thay đổi điều kiện gia đình là… tìm một cô nàng con nhà giàu làm bạn gái, như thế thì có thể lừa tiền ở chỗ cô gái con nhà giàu kia. Cách này tuy không tốt cho lắm, nhưng có tiền nhanh mà… Nếu kết hôn thì tiền của đối phương đều là của anh rồi.”

Lâm Phong Cẩn điên cuồng.

Cô gái kia còn đánh Lâm Phong Cẩn hai cái thùm thụp. “Tên khốn kiếp này…”

Thời Vũ vui vẻ cổ vũ. “Chị ơi chị tuyệt lắm, không bị vẻ ngoài của anh ta lừa, với kẻ nhân phẩm không ra gì thì nên như thế.”

Người con gái trắng trẻo, xinh đẹp, giàu có kia vừa nghe thì lập tức được cổ vũ. “Chị cũng cảm thấy chị rất tốt, gặp phải loại đàn ông cặn bã thì nên lập tức đá anh ta, chứ không chịu đựng vì đủ nguyên nhân. Cô bé, cảm ơn em, nếu không có em thì chị vẫn không biết anh ta là loại người như vậy.”

“Không cần cảm ơn đâu chị, tên của em là Lôi Phong mà.”

……

Khóe miệng Lâm Phong Cẩn lại một lần nữa giần giật. “Này, rốt cuộc em đang làm gì đấy? Sao anh lại giả vờ là con nhà giàu, sao anh lại là tên cặn bã… Em dọa bạn gái anh chạy mất dép rồi, có biết không hả?”

Thời Vũ vội lùi hai bước về sau. “Đừng hòng tìm em đền cho anh một cô bạn gái, em không mê nổi anh đâu.”

Lâm Phong Dự đưa một tay che mắt mình, không nỡ nhìn thẳng.

Bạn trẻ Lâm Phong Miên nghe thấy lời Thời Vũ nói thì mắt lóe lên, suy ngẫm hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Phim… truyền hình.”

Phải, trong phim đều như vậy, nam chính nói với nữ chính, nếu em đã đuổi bạn gái của tôi đi thì em phải đền một cô bạn gái cho tôi…

Ừm, phần nhiều là muốn nữ chính tự đền mình.

“Anh thẹn quá hóa giận.” Thời Vũ lắc đầu. “Sau này đừng giả vờ làm con nhà giàu nữa, làm người phải đi con đường chính đạo, đừng đi con đường tà đạo. Người ta là con gái nhà giàu chứ đâu phải kẻ ngốc, cho dù ban đầu bị anh lừa, nhưng sau này mà phát hiện ra thì làm sao? Bây giờ phải kịp thời dừng tổn thất lại, biết không? Người ta giàu như thế, bị lừa rồi sẽ chắc chắn muốn đập chết anh… rồi thì tìm người đánh gãy tay chân anh…”

Lâm Phong Cẩn đã không muốn nói chuyện nữa. “Anh có thể đi được chưa?”

Thời Vũ lắc đầu, sau đó nhìn sang Lâm Phong Dự với vẻ ngại ngùng. “Cậu đã đói chưa, chúng ta có nên đi ăn cơm không?”

“Bạn cậu đâu?” Lâm Phong Dự nhíu mày.

“Mặc kệ tụi nó.”

……

Lâm Phong Cẩn nhìn sang Lâm Phong Dự bằng ánh mắt tối tăm, ồ, hóa ra là thằng nhóc này.

Giả vờ làm con nhà giàu, nhân phẩm kém, là tên cặn bã…

Lâm Phong Cẩn chưa từng bị người ta nói như vậy bao giờ.

“Anh không ăn cơm chung với con nhỏ này…” Lâm Phong Cẩn chỉ vào Thời Vũ.

“Ừm, anh không nên ăn cơm mà nên tự kiểm điểm lại mình, sao có thể lừa gạt con gái chứ. Hành vi này của anh khiến hai em trai anh mất mặt biết mấy, may là em trông thấy, chứ nếu là bạn học của họ trông thấy thì phải tổn thương và buồn đến cỡ nào?”

“Anh vẫn muốn ăn cơm.” Lâm Phong Cẩn hừ một tiếng, xoay người muốn vào một nhà hàng.

Thời Vũ vội ngăn Lâm Phong Cẩn lại. “Không được vào… Anh vốn không có tiền, đừng hòng ăn xong là thế chấp em ở đó.”

……

Sau đó là Lâm Phong Miên chọn nhà hàng.

Thời Vũ ngăn Lâm Phong Miên lại. “Không được vào, trừ phi thế chấp cậu.”

Bạn trẻ Lâm Phong Miên thu bước chân lại.

Sau đó khi Lâm Phong Cẩn và Lâm Phong Miên lại một lần nữa chọn nhà hàng, Thời Vũ không ngăn nữa mà gào lên: “Họ không có tiền, đừng để họ vào, họ định ăn quỵt đấy.”

……

Thế là, đến cuối cùng, mấy người ngồi trong quán ven đường, ăn bát mỳ năm tệ.

Lâm Phong Cẩn nhìn bát mỳ năm tệ, tâm trạng phức tạp.

“Này, sao em lại nhìn ra… nhà anh rất nghèo?” Lâm Phong Cẩn phát hiện mình nói lời này cực kì khó khăn.

“Bởi vì em có mắt thần mà!”

Lâm Phong Cẩn kiểm soát nét mặt mình. “Mắt em tinh thật.”

“Chuẩn đấy, muốn cận thị cũng chẳng cận thị nổi.”

Lâm Phong Cẩn gật đầu. “Em đang theo đuổi em trai anh…”

Thời Vũ lập tức nhìn sang Lâm Phong Dự, gật đầu. “Đúng ạ.”

“Em trai anh không dễ theo đuổi đâu.”

Thời Vũ lắc đầu. “Thực ra sắp theo đuổi được rồi, chỉ tại em vạ miệng…”

Động tác của Lâm Phong Dự khựng lại, Thời Vũ lập tức lấy lòng bằng cách bảo quán cho thêm nước tương, cho Lâm Phong Dự thêm nước tương giá một tệ, cũng cho Lâm Phong Miên thêm nước tương giá một tệ, còn Lâm Phong Cẩn và bạn trẻ Thời Vũ thì không có.

“Sao anh lại không có?” Lâm Phong Cẩn không vui.

“Phải tiết kiệm… Hai em trai anh đều đang tuổi ăn tuổi lớn.”

Lâm Phong Cẩn nhìn bát mỳ trắng nhởn trống trơn của mình, hiếm khi có cuộc gặp gỡ bất ngờ này, nhịn lại. “Em đã vạ miệng nói gì?”

“Sau khi theo đuổi được em, cô ấy sẽ đá em, khiến em tổn thương buồn bã.” Người nói là Lâm Phong Dự.

Bạn trẻ Lâm Phong Miên nghe thấy lời này thì nhìn anh tư của mình, sau đó nhìn Thời Vũ mà nhíu mày. “Tại sao?”

Thời Vũ cũng không vui nữa. “Tôi chỉ nói chơi vậy thôi.”

Lâm Phong Dự: “Tôi cảm thấy cậu rất nghiêm túc.”

Thời Vũ ngẫm nghĩ, lập tức trở nên rất vui. “Rõ ràng cậu biết sau khi theo đuổi được cậu tôi sẽ đá cậu, cậu còn bằng lòng cho tôi cơ hội theo đuổi cậu, cậu thật sự là một người tốt, sao cậu có thể tốt vậy chứ, cậu chính là người tốt có trái tim lương thiện tấm lòng rộng mở nhất mà tôi từng gặp…”

Lâm Phong Cẩn nhìn mỳ trong bát mình, hơi buồn nôn.

Lâm Phong Dự lại thở dài một hơi. “Bởi vì cậu rất tốt. Biết nhà tôi nghèo như thế, trong nhà còn có tận mấy anh em mà cậu cũng không chê tôi, không chỉ thế, còn ngày ngày mời tôi ăn sáng ăn trưa, con gái giống cậu bây giờ đã không còn nhiều nữa rồi…”

Lâm Phong Cẩn càng buồn nôn, sau đó nhìn sang Lâm Phong Dự với vẻ sốc nặng, thằng này bị ma nhập rồi à?

Thời Vũ: “Không, cậu mới là người tốt. Người bình thường mà biết được sự thực đều muốn ngược đối phương tơi tả, ngược thân rồi ngược tâm, nhưng cậu không những không ngược tôi mà còn giảng đạo lý với tôi, cậu quá tốt.”

Lâm Phong Dự thở dài một hơi. “Tôi tốt như vậy, cậu còn muốn theo đuổi được tôi rồi đá tôi, vậy xem ra tôi vẫn chưa đủ tốt.”

“Không… cậu rất tốt, là vấn đề của tôi.”

Lâm Phong Dự khẽ thở dài. “Ồ, vậy cậu còn định đá tôi nữa không?”

Thời Vũ: “Chuyện này… phải sau khi theo đuổi được cậu, tôi mới biết.”

Lâm Phong Dự gật đầu. “Vậy cậu tiếp tục cố gắng nhé.”

“Tôi biết, tôi nhất định sẽ cố gắng học để thi đỗ Đại học Trường Minh.”

……

Lâm Phong Cẩn đã nghe cả buổi, cầm đũa gõ vào bát mình. “Này, anh có thể hỏi thành tích của em hiện giờ không?”

“Bí mật.” Thời Vũ hừ một tiếng. “Không phải thành tích của em kém nên em ngại nói, mà là còn chưa thi hàng tháng.”

“Thế thi cuối kỳ trước thì sao?” Lâm Phong Cẩn chớp mắt.

“Em thi được số điểm cực kì đẹp.”

“666?”

Thời Vũ buồn bực. “Không, 188.”

Lâm Phong Cẩn bần thần hồi lâu, sau đó nhìn Lâm Phong Dự, đột nhiên hiểu em trai mình chẳng bận tâm chuyện sẽ bị đối phương đá một tẹo nào, đột nhiên hiểu cái “cố lên” của thằng em này có ý gì…

……

Sau đó ăn mỳ xong, Thời Vũ rất tích cực trả tiền, lý do là nhà cô tuy không giàu có nhưng ít nhất không nghèo, còn bảo rõ ràng rằng bạn trẻ Lâm Phong Dự phải ghi nhớ điểm tốt của cô.

Lâm Phong Cẩn nhìn cô. “Cảm ơn em mời bọn anh ăn mỳ nhé em Lôi Phong.”

“Không có gì, nhưng anh đừng giả làm con nhà giàu lừa người ta nữa…”

—————————–

Sau khi tạm biệt nhau, ba anh em yên lặng lạ thường. Ừm, thực ra yên lặng lạ thường là hai người, bạn trẻ Lâm Phong Miên cảm thấy quá phức tạp nên từ chối suy nghĩ.

Lâm Phong Cẩn vươn tay vỗ Lâm Phong Dự. “Rốt cuộc chú mày đang làm gì đấy?”

Lâm Phong Dự cúi đầu cười nhẹ. “Không cảm thấy thú vị lắm sao?”

Lâm Phong Cẩn ngẫm nghĩ. “Đúng là rất thú vị.”

Lâm Phong Dự cười.

Lâm Phong Cẩn thở dài. “Chú mày xem, vì chú mày mà anh chẳng còn bạn gái nữa, cho nên xì tiền tiêu vặt tháng này của chú mày để an ủi anh cho đỡ sợ đi, đồng thời, chú mày diễn vai con nhà nghèo mới càng giống chứ!”