Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 39: Bữa sáng

Thời Vũ bị giết gọn bày tỏ mình rất không vui. Thứ cảm giác trải qua hai chuyện tương phản này đột nhiên khiến cô cảm nhận được, khoảnh khắc trước, cô mới được giáo viên Hóa khen có tiến bộ rất lớn, hơn nữa giáo viên Hóa còn bảo cả lớp đều phải học tập cô, dạy dỗ mọi người đừng trì trệ nữa, phải nắm chặt thời gian mà nỗ lực học hành, còn Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều khen cô là thiên tài.

Nhưng vào khoảnh khắc này, thiên tài là cô bị một thiên tài khác khinh thường.

Giải thích về thiên tài, còn có một hàm nghĩa khác, thiên tài – thiên bẩm ngốc mới tài.

Thời Vũ rầu rĩ nhìn Lâm Phong Dự. Lúc này cô đứng, anh ngồi, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy được khí thế của mình đã đè áp anh.

“Cậu không thể khen tôi chút à?” Thời Vũ rất không vui.

“Nếu thi đại học mà có thành tích giống như môn này thì tôi sẽ khen cậu.”

“Là theo môn này mà, một môn thành tích tốt rồi thì tổng điểm có thể không cao hả?”

……

Lâm Phong Dự mặc kệ, chỉ khẽ liếc cô một cái. Thời Vũ lập tức chột dạ, dẩu miệng nhìn anh với vẻ đáng thương.

Nhờ phúc của cô, bây giờ Lâm Phong Dự ngồi một mình một hàng, chỗ còn lại dành cho cô ngồi khi cô tới hỏi bài. Cô thật sự đã trở thành học sinh đặc biệt của lớp 12/19 rồi, đãi ngộ này khiến bản thân Lâm Phong Dự cũng toát mồ hôi.

Dù rằng kết quả này được dẫn tới từ nhiều nguyên nhân. Chẳng hạn như bạn cùng bàn của Lâm Phong Dự cảm thấy hơi bị làm phiền và không tiện, ngoài ra bạn nam cùng bàn cũng cảm thấy để Thời Vũ cứ ngồi mãi ở lối đi thì không hay cho lắm, sau đó cô Chu cũng cảm thấy thế này cũng được, thế là thành như vậy.

Lâm Phong Dự ngồi vào, tỏ ý bảo Thời Vũ ngồi xuống.

Sau đó Lâm Phong Dự lập tức nhìn bài thi của Thời Vũ một lượt, bắt đầu giảng giải những câu cô làm sai. Anh không giảng toàn bộ mà bỏ qua những câu đơn giản, bởi vì giáo viên môn Hóa của cô chắc chắn sẽ giảng giải và nhận xét, anh chỉ giảng mấy câu khó ở phía sau, bởi vì Thời Vũ nghe một lượt chưa chắc sẽ hiểu, anh giảng một lượt rồi, đến lúc đó giáo viên giảng lại lượt nữa thì cô sẽ có thêm chút thời gian để hiểu được kiến thức này.

Vì Thời Vũ khá có hứng thú với môn Hóa nên cô nghe khá chăm chú, chỉ là dễ tự nghĩ theo ý mình, cảm thấy mình loáng cái đã hiểu, sau đó thất thần…

Lúc giảng bài Lâm Phong Dự rất chăm chú, có hai phần nghiêm túc, một phần dịu dàng, và cả bảy phần sức hút lên men từ sự nghiêm túc ấy, khiến ngũ quan của anh dường như tỏa ra luồng sáng, lờ mờ mà lại đầy mê hoặc.

Lâm Phong Dự cầm bút gõ nhẹ trán cô. “Chăm chú vào…”

“Tôi chăm chú lắm mà…”

“Thế bài này làm thế nào?”

“Ở đây sẽ sinh ra CuO và Cu2O…”

Lâm Phong Dự buông bút. “Cậu tự làm một lần xem.”

Thời Vũ lập tức bừng bừng ý chí, muốn chứng minh bản thân trước mặt anh, nhưng mà, làm mãi làm mãi, đầu óc lại đặc quánh như keo.

Lâm Phong Dự lại gõ cô. “Còn dám không chăm chú không?”

“Tôi không làm ra được, chắc chắn là vì bị cậu gõ cho ngốc đi rồi.”

Lâm Phong Dự thở dài. “Vậy thì cũng chỉ có thể trách cậu quá yếu ớt, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Khóc hu hu.

Sau đó Lâm Phong Dự giảng chậm lại, lại giảng cho cô một lần nữa. “Kiểu bài này bắt buộc phải biết, bởi vì nó là bài điển hình, ví dụ tương tự bao gồm Fe, nó có hóa trị II và hóa trị III…”

Thời Vũ nghe mà ù ù cạc cạc, hình như hiểu, mà hình như lại không hiểu cho lắm, nhưng cô không hiểu ở đâu thì bản thân cô cũng không biết, đúng là tốn nơ-ron thần kinh.

Lúc Thời Vũ rời đi, Lâm Phong Dự lại nói: “Sau khi ăn cơm trưa xong, mang bài thi những môn khác của cậu lên đây.”

Thời Vũ hít ngược vào một hơi. “Lâm Phong Dự, cậu mà còn thế này thì tôi chẳng còn cách nào để tiếp tục yêu cậu đâu.”

“Thế vừa khéo, đạt được mục đích rồi.”

Thời Vũ trợn tròn mắt, đưa tay chỉ vào Lâm Phong Dự. “Cậu… cậu…”

“Tôi làm sao?” Lâm Phong Dự hỏi ngược cô, thái độ ung dung.

Thời Vũ: “Nói quá hay, rất hay.”

Mọi người: …

Các bạn hóng chuyện đều đứng hình tập thể.

Đối với các học sinh lớp 12/19, khi Thời Vũ đến lớp họ cũng là thời khắc họ thư giãn, bởi vì đây là một cô bạn thú vị. Tuy có không ít người ghét cô, nhưng mọi người đều dồn trọng tâm vào chuyện học hành, trong tình huống không ảnh hưởng tới việc học, họ sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện đó.

—————————-

Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, cuộc sống của Thời Vũ chính là nghiêm ngặt đọc sách, luyện đề theo sự yêu cầu của Lâm Phong Dự, sau đó nghe giảng, nghe Lâm Phong Dự giảng bài…

Đương nhiên, cô cũng sẽ cùng hội Tô Viễn Trạch bung xõa, bày tỏ thánh học tương lai là cô không hề xem thường họ, cũng không định xa lánh họ.

Bốn người biết suy nghĩ của Thời Vũ có tâm trạng rất phức tạp.

Họ không hề muốn được Thời Vũ đối đãi như thế, đáng tiếc phản đối cũng vô hiệu.

Khi Thời Vũ về nhà cố gắng học hành, Tô Viễn Trạch rất lo lắng hỏi hai cô bạn thân gián tiếp: “Hai bà nói xem, tôi còn có cơ hội hẹn hò với Thời Vũ không?”

Nghiêm Thư Lâm là một đồng chí tốt. “Thời Vũ sẽ không nói dối đâu.”

Bấy giờ Tô Viễn Trạch mới cảm thấy được an ủi đôi phần.

Ngôn Nhan thở dài. “Mấy ông bà cảm thấy Lâm Phong Dự có để Thời Vũ theo đuổi được cậu ta không?”

“Theo đuổi được rồi đá cậu ta ấy hả?” Liễu Phi Phi cảm thấy khó tin. “Phát triển bây giờ rõ đáng sợ, vậy mà Lâm Phong Dự thật sự không bận tâm đến những lời Thời Vũ đã nói, còn Thời Vũ lại chạy đi cố gắng học hành để thi vào Đại học Trường Minh…”

Nghiêm Thư Lâm ho một tiếng. “Thời Vũ có thể đỗ Đại học Trường Minh à?”

Mọi người nhất trí lắc đầu, sao có thể?

Sau đó Tô Viễn Trạch nhìn Thời Vũ đã rời đi lại chạy về với vẻ sốc nặng, bỗng chốc không nói được thành lời.

Thời Vũ cực kì tức giận. “Tôi chỉ nghĩ, tuy tôi không thể làm chậm trễ thời gian học, nhưng chúng ta là bạn thân, sao tôi có thể bỏ mặc mấy ông bà vì việc học chứ? Cho nên tôi lại quay về tìm mấy ông bà. Kết quả là mấy ông bà lại đang nói xấu tôi, còn nguyền rủa tôi không đỗ Đại học Trường Minh, mấy ông bà có ý gì hả?”

Ngôn Nhan: “Bọn tôi nói sự thực thôi.”

“Lại còn nói sự thực.” Thời Vũ tức đến mức suýt thì không lấy được hơi. “Tôi biết, vì thành tích học của tôi tiến bộ như bay, đã kéo xa khoảng cách với mấy ông bà, khiến mấy ông bà cảm thấy tôi cao xa vời vợi, thế nên mấy ông bà ghen tị sâu sắc với tôi, tôi đều hiểu cả. Nhưng mấy ông bà không thể nói xấu tôi sau lưng được chứ.”

Liễu Phi Phi lắc đầu. “Ghen tị cái con khỉ, không phải bà vẫn…”

Mấy chữ “xếp ngược từ dưới lên” bị Nghiêm Thư Lâm bịt lại, đừng kích thích người ta nữa.

Thời Vũ đã tự đau lòng rồi. “Thì ra nghe người khác nói những lời như vậy sau lưng là cảm giác thế này, tổn thương và buồn quá đi mất. Khi ấy Lâm Phong Dự đã vượt qua thế nào chứ, bây giờ tôi khó chịu như thế, lúc đó cậu ấy chắc chắn tổn thương không chịu nổi. Không được, tôi phải đi an ủi cậu ấy.”

Tô Viễn Trạch: Đây rốt cuộc là phát triển kiểu gì vậy?

Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan nhìn nhau, được rồi, đã quen rồi.

—————————-

Thời Vũ vội gọi điện cho Lâm Phong Dự, bảo anh ra ngoài. Lâm Phong Dự từ chối, thế là Thời Vũ đòi đến nhà anh, dẫu sao cô nhất định phải gặp được anh.

Lâm Phong Dự bất đắc dĩ đồng ý.

Thời Vũ dặn dò trong điện thoại: “Cậu bắt taxi mà đi, đừng sợ tốn tiền, đến đây tôi sẽ trả tiền xe cho cậu.”

Lâm Phong Dự nhìn biệt thự nhà mình mà tâm trạng đã không còn vi diệu nữa. Mọi thứ trong tầm mắt đều là những vật có giá trị không bình thường, bao gồm ngọn đèn treo trên trần nhà, gạch lát nền, cùng với bức quốc họa treo trên tường.

“Ừ, được.”

Thời Vũ thở dài một hơi, quả nhiên vẫn là nghèo, haizz, cô vừa nói sẽ trả tiền xe thì anh đã bằng lòng ra ngoài rồi.

Thời Vũ buồn bã đợi Lâm Phong Dự, chẳng mấy chốc, anh đã đến.

Sau đó Thời Vũ suýt thì khóc. “Sao cậu không bắt taxi hả, vì tiết kiệm tiền thì cũng không thể ngồi xe đen chứ. Cậu không biết dạo này mới xảy ra chuyện hả? Em gái ngồi xe đen bị hại đó…”

“Đó là con gái…”

“Tôi thế này không phải là sợ tài xế mắt mũi kèm nhèm nhìn nhầm hay sao?”

Lâm Phong Dự nhắm mắt, đó không phải là mắt mũi kèm nhèm, mà phải là mắt mù thì mới nhìn nhầm chứ?

Anh khẽ hít sâu một hơi. “Cậu gọi tôi ra làm gì?”

“Lâm Phong Dự, tôi nói cậu hay, nhân tài là vốn liếng của cách mạng, cậu không thể vì tiết kiệm tiền mà ngồi xe đen…”

“Chiếc xe đó tuy có màu đen…”

“Nhưng chính là xe đen.”

Lâm Phong Dự: …

Sau đó Lâm Phong Dự nghe Thời Vũ dạy dỗ mười phút, nội dung chính là đừng ngồi xe đen, đừng ngồi xe người lạ, thực sự hết cách mà ngồi thì phải luôn luôn quan sát tài xế, một khi phát hiện tình huống bất thường thì hãy lập tức nhảy khỏi xe.

Nghe đến đây, cuối cùng Lâm Phong Dự đưa ra ý kiến: “Không phải nên báo cảnh sát sao?”

“Trước phải nhảy khỏi xe rồi hãy báo cảnh sát, nếu không tôi sợ người ta sẽ chết chung với cậu.”

Thế là Lâm Phong Dự lại nghe Thời Vũ phân tích diễn biến tâm lý mười phút…

Lâm Phong Dự tự kiểm điểm bản thân, tại sao phải đưa ra ý kiến chứ, chỉ nên nghe hết thôi mới phải.

Sau đó…

Thời Vũ: “Cậu chẳng nói một câu nào, có phải là hoàn toàn không nghe lọt không? Tôi nói cậu hay, xe đen thật sự không ngồi được đâu…”

Yên lặng cũng là tội.

Lâm Phong Dự lại một lần nữa nghe rằng không được lên xe đen, xe đen nguy hại thế nào mười phút.

“Đúng rồi, cậu tìm tôi ra làm gì?” Cuối cùng Lâm Phong Dự vẫn cắt ngang màn trò chuyện véo von của Thời Vũ.

“Tôi muốn xin lỗi cậu.”

Nét mặt Lâm Phong Dự cứng lại, đôi mắt viết – Cậu lại làm chuyện gì rồi? Hay là cậu lại định làm gì?

“Tôi không nên nói xấu cậu sau lưng, còn nói tôi muốn đá cậu… Khi ấy chắc chắn cậu cực kì tổn thương và buồn bã, dù cậu chẳng thể hiện ra, nhưng cậu nhất định đã chôn giấu sự đau khổ trong lòng. Nỗi đau lớn đến thế mà phải đè chặt xuống, vậy phải đau đến mức nào chứ…”

“Tôi đâu có…”

“Chắc chắn là buồn đến độ bây giờ cũng không thể nguôi ngoai, chẳng có cách nào đối diện với nỗi đau khi ấy.”

“Thật sự không có…”

Thời Vũ suýt thì khóc, kéo lấy cánh tay Lâm Phong Dự không buông. “Lâm Phong Dự, cậu không thể tốt như vậy được, có biết không? Để khiến tôi không mang gánh nặng tâm lý, vậy mà cậu từ chối thừa nhận nỗi đau cậu đã phải chịu, phủ nhận sự giày vò mà cậu từng phải nhận lấy. Cậu thật sự không thể tốt như thế đâu, người tốt sẽ bị bắt nạt đấy…”

Lâm Phong Dự thở hắt. “Cậu muốn giảm bớt nỗi đau của tôi thế nào?”

Thời Vũ vỗ vai Lâm Phong Dự. “Có thể đối mặt chính là bước đầu tiên để ra khỏi nỗi đau.”

Trong lòng Lâm Phong Dự chỉ có một suy nghĩ: Tại sao anh phải ra đây?

……

Cách giảm bớt nỗi đau cho Lâm Phong Dự của Thời Vũ là mời anh ăn cơm, nhà hàng cao cấp, cô đã tiêu hết sạch tiền tiêu vặt của mình.

Vì Thời Vũ học lớp Mười hai nên cô xin tiền tiêu vặt gấp đôi. Vốn đề nghị đó bị phản bác, nhưng dạo này cô quá ngoan, hơn nữa đồng chí Thời Văn Tài cảm thấy con gái đã gầy đi, cho nên Thời Văn Tài chủ động lén cho Thời Vũ gấp đôi tiền tiêu vặt. Còn bà Đới Hân cảm thấy Thời Vũ ngoan như thế thì nên được thưởng, rồi cũng cho gấp đôi tiền tiêu vặt.

Vì thế trong tình hình hai vợ chồng họ đều không biết chuyện, Thời Vũ được gấp bốn lần tiền tiêu vặt, chỗ tiền này không bao gồm số tiền moi được từ chỗ cu cậu Thời Vũ.

Cho nên bây giờ Thời Vũ khá giàu có.

“Cậu xem, một bữa cơm của cậu đã tiêu hết sạch tiền của tôi rồi, có cảm thấy cực kỳ sảng khoái không?”

Lâm Phong Dự: Người sảng khoái hình như là cậu.

Thời Vũ: “Cậu đừng ăn chậm như thế, dù cậu chưa từng ăn bữa cơm nào ngon thế này, cũng không có cơ hội đến đây, nhưng cậu hãy tin tôi, đợi tôi giàu rồi, tôi nhất định sẽ tiếp tục dẫn cậu tới đây ăn.”

Lâm Phong Dự: …

Thời Vũ: “Đừng cảm động, tôi đang chuộc tội mà.”

Lâm Phong Dự phát hiện số lần mình thở dài đã càng ngày càng nhiều. “Không phải, tôi muốn hỏi cậu, cậu tiêu sạch tiền rồi thì lấy gì để mời tôi bữa sáng và bữa trưa?”

Thời Vũ: …