Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 41: Giết cậu ta trước rồi tự sát

Thời Vũ không hề biết, cô đã bị người ta theo dõi.

Cu cậu Thời Vũ cũng không ngờ, có một ngày cậu sẽ làm ra chuyện thế này: sáng tinh mơ không đến trường mà lại chạy đi theo dõi chị gái cậu.

Cậu có thể làm thế nào được, cậu cũng rất tuyệt vọng.

Rất nhiều ví dụ trong cuộc sống đều đang cảnh báo mọi người, sở dĩ xảy ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy, đều là vì sự coi nhẹ và phớt lờ của mọi người.

Chị gái cậu không ý thức được việc mới học cấp Ba đã tiêu tiền cho trai là chuyện nghiêm trọng nhường nào, còn bố mẹ cậu không có ý thức quản lý Thời Vũ tiêu tiền. Trong tình hình đó, cậu đã liên tưởng đến tương lai bi thảm của Thời Vũ, càng nghĩ càng cảm thấy chị mình đáng thương, cho nên chỉ có thể đích thân ra tay thôi.

Thực ra còn có một nguyên nhân khác, nếu Thời Vũ sống bi thảm như thế, người làm em trai như cậu có thể sống tốt được ư? Cho nên, chuyện này không chỉ đơn giản là vì chị gái cậu, đồng thời cũng là vì bản thân cậu.

Cậu lại muốn nhìn xem, tên đàn ông đê tiện đó vô liêm sỉ cỡ nào mà lại tiêu tiền của chị gái cậu.

Thế là cu cậu Thời Vũ trông thấy chị gái không xuống xe ở ngoài Trung học Trường Duệ mà xuống xe ở nơi khác, sau đó đi mua đồ ăn sáng, hai túi.

Bây giờ chị gái cậu ăn nhiều thế ư? Cũng không phải là không thể, cố gắng học mới là cách giảm béo khỏe mạnh và tự nhiên nhất, đây là lời giáo viên chủ nhiệm cấp Hai của cậu nói, còn cả một câu danh ngôn kinh điển – vì học hành mà tiều tụy cả người…

Sau đó cu cậu Thời Vũ đi một mạch theo chị gái đến Trung học Trường Duệ.

Lúc này, tất cả đều không có vấn đề, vấn đề duy nhất là Thời Vũ không vào trường mà đứng ở cổng, có vẻ đang đợi ai đó.

Hay lắm, bây giờ có thể trông thấy bộ mặt thật của tên đàn ông đê tiện kia rồi…

……

Khi Lâm Phong Dự xuất hiện, Thời Vũ hớn hở chào hỏi anh, sau đó cười tít mắt đưa đồ ăn sáng qua.

Nhưng hôm nay, Lâm Phong Dự lại không nhận.

“Sao thế? Ăn ngấy rồi hả, cậu cứ mạnh dạn nói, tôi đi chỗ khác mua cho cậu.” Thời Vũ trợn tròn mắt, khuôn mặt đầy vẻ thuần khiết.

“Cậu nợ tiền người ta à?” Lâm Phong Dự nhìn cô một cái sâu xa.

“Hả? Sao thế được, chỉ có người khác nợ tiền tôi thôi.”

Lâm Phong Dự gật đầu, vẫn không nhận đồ ăn sáng. “Thế sao có người chứ nhìn cậu chằm chặp vậy?”

Lâm Phong Dự nhìn qua, Thời Vũ cũng nhìn qua…

“Đó đó đó… là em trai tôi.” Thời Vũ nhắm mắt lại. “Trong cuộc đời tôi, hạng mục duy nhất khiến tôi bị trừ điểm.”

Lâm Phong Dự câm lặng một thoáng. “Tôi cảm thấy, hiểu biết của cậu về bản thân cậu vẫn chưa đủ toàn diện.”

“Đúng, cần cậu hiểu biết sâu sắc hơn.”

Lâm Phong Dự lắc đầu. “Cậu nói chuyện với em trai cậu trước đã chứ?”

Thời Vũ gật đầu, ngẫm nghĩ thì lại cảm thấy sai sai, vội đuổi theo, dúi đồ ăn sáng đã mua vào tay Lâm Phong Dự, rồi mới xoay người, nhìn cu cậu Thời Vũ với khuôn mặt căm phẫn.

Hôm nay thằng ranh Thời Vũ đã khiến cô mất mặt.

Quá đáng quá rồi.

……

Cu cậu Thời Vũ cũng không trốn, ngoan ngoãn nhìn chị mình đi tới, nét mặt đau lòng khỏi nói.

Ban đầu khi biết chị gái mình tiêu tiền cho chàng trai khác, cậu phẫn nộ và rất tức giận. Nhưng bây giờ, khi thật sự trông thấy chị gái mua đồ ăn sáng cho một chàng trai, còn cố gắng lấy lòng chàng trai đó như thế, cậu chỉ còn lại cảm xúc này.

Đau lòng quá đi mất, đau lòng đến độ quên luôn mục đích mình tới đây.

Ở nhà chị ấy bắt nạt mình, lừa tiền tiêu vặt của mình, xoay người lại đi lấy lòng chàng trai khác.

Đãi ngộ này, khoảng cách này…

Cu cậu Thời Vũ không thể chấp nhận.

Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của cu cậu Thời Vũ, Thời Vũ ngẩn người. “Mày làm gì đấy… Ánh mắt gì mà đáng sợ thế? Mày bị cướp giật à?”

“Vừa nãy chính là đối tượng chị tiêu tiền cho hả?” Trông cũng ra dáng ra trò, vậy mà lại là người như thế.

Cu cậu Thời Vũ bắt buộc phải thừa nhận, cách xa như thế mà cậu đã cảm nhận được phong thái khác biệt từ người đó, hơn nữa lúc Lâm Phong Dự đi qua, cậu đã bất giác quan sát đối phương mấy cái, vì phong thái và khí chất khác biệt tỏa ra đó.

Thời Vũ nhìn xoáy vào cậu. “Mày đừng có nghĩ linh tinh, tất cả đều là tao cam tâm tình nguyện, không liên quan đến cậu ấy…”

Lời này…

Sao giống mấy người phụ nữ yêu phải đàn ông cặn bã hết thuốc chữa trên phim thế?

Cu cậu Thời Vũ hít sâu một hơi. “Rốt cuộc chị đã tiêu bao nhiêu tiền vì anh ta rồi?”

“Chỉ… chỉ ăn sáng ăn tối thôi.”

Cu cậu Thời Vũ hừ lạnh. “Em tin chắc? Chỉ ăn sáng ăn tối mà chị tiêu hết sạch tiền được á?”

“Ặc… còn ăn một bữa cơm cực kỳ, cực kỳ đắt.”

“Ăn với người vừa nãy hả.”

“Ừ.”

Cu cậu Thời Vũ bĩu miệng. “Chị còn chưa mời em ăn bữa cơm đắt như thế bao giờ. Rốt cuộc anh ta đã chuốc thuốc gì cho chị mà khiến chị vui vẻ tiêu tiền cho anh ta như thế?”

Ặc…

“Con người cậu ấy tốt lắm đấy?”

Cu cậu Thời Vũ hít sâu một hơi, trấn an mình đừng tức giận, nhất định đừng phẫn nộ, giữa chốn đông người thế này thực sự không hay chút nào. “Anh ta tốt chỗ nào?”

“Tao muốn theo đuổi cậu ấy, sau đó theo đuổi được thì đá cậu ấy. Rõ ràng cậu ấy biết mục đích của tao mà vẫn bằng lòng cho tao một cơ hội để tao theo đuổi cậu ấy, mày đã từng gặp người tốt vậy chưa?”

Cu cậu Thời Vũ: …

Tam quan vỡ vụn rồi.

Thời Vũ nói tiếp: “Với lại, cậu ấy còn đang dạy kèm cho tao. Tất cả mọi người đều không tin tao có thể thi đỗ Đại học Trường Minh, nhưng cậu ấy tin tao, cậu ấy cảm thấy tao nhất định có thể đỗ Đại học Trường Minh, cậu ấy là người duy nhất tin tưởng tao. Mày nói xem tao có nên đối tốt với cậu ấy không?”

Không nên, đó đều là thủ đoạn của tên đàn ông cặn bã thôi.

Cu cậu Thời Vũ hừ một tiếng. “Anh ta học hành thế nào, dựa vào đâu mà dạy kèm cho chị?”

“Đứng đầu cả khối, mọi người đều nói rất có thể cậu ấy sẽ là thủ khoa đại học năm sau.”

Cu cậu Thời Vũ lảo đảo, suýt thì ngã. “Gì cơ? Đứng đầu cả khối á?”

Thời Vũ gật đầu.

Cu cậu Thời Vũ yên lặng một thoáng. Cậu nhìn sang chị gái mình, hình như có rất nhiều thứ cứ sai sai. “Anh ta chính là người mà chị bảo là đầu tư lúc anh ta nghèo nhất rồi sau này có thể nhận được rất nhiều hồi báo hả?”

“Đúng.”

Giờ này phút này, ngay cả cu cậu Thời Vũ cũng cảm nhận sâu sắc rằng chị gái cậu mua đồ ăn sáng cho người ta nào có là gì, để thủ khoa đại học tương lai dạy kèm và giảng bài cho, đó là thứ mà có nhiều tiền hơn nữa cũng không đổi lại được có được không? Sao chị gái cậu có thể làm chuyện thiệt thòi cho được, từ trước đến giờ đều là chị ấy chiếm hời, sao cậu lại cảm thấy chị gái cậu làm chuyện ngu ngốc chứ.

Chị gái cậu thông minh biết mấy, thủ khoa đại học đó, làm thân trước, ban ân trước, hồi báo sau này, chà chà, nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi.

Nhưng cu cậu Thời Vũ vẫn không quá thoải mái. “Chị còn mua đồ ăn sáng cho anh ta, chị còn chưa mua cho em bao giờ.”

Tổn thương, buồn, khó chịu, không thoải mái…

Thời Vũ thở dài một hơi. “Đây là bữa sáng của tao, hay là mày lấy đi mà… ăn?”

“Được.” Cu cậu Thời Vũ nhận đồ ăn sáng, hài lòng toan rời đi.

Thời Vũ: Tao chỉ nói chơi vậy thôi mà…

Đã nói là bữa sáng của tao rồi, sao mày còn không biết ngại mà thật sự lấy đi hả?

————————

Lại nói về Thời Vũ, nhờ sự phụ đạo của Lâm Phong Dự, cô tiến bộ rất kinh người, có thể từ tổng điểm hơn một trăm lên đến hơn ba trăm rồi.

Chỉ là cô thực sự không phải người tự giác, có Lâm Phong Dự trông chừng thì còn tốt, một khi chỉ có mình cô thì luôn đi chơi cùng hội Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi, nhất là vào kỳ nghỉ.

Cứ mơ hồ như thế, cuối cùng đã đến kỳ thi đại học.

Thời Vũ ôm nhiều hoài bão, cộng thêm may mắn khi thi, cô tin mình nhất định có thể, bởi vì bình thường lúc thi cô đã vượt qua ngưỡng bốn trăm rồi, cô luôn nằm mơ giữa ban ngày là run rủi thế nào, cô có thể thi được điểm tối đa…

Trong khoảng thời gian thi đại học, Thời Vũ trải qua cuộc sống trên trời, muốn gì bố mẹ cho nấy, yêu cầu có vô lý hơn nữa họ cũng đồng ý hết.

Lúc kiểm tra điểm, cô cũng đầy tự tin.

Sau đó, lúc tra điểm số vui vẻ phấn chấn bao nhiêu, thì lúc ra khỏi quán nét đau lòng tuyệt vọng bấy nhiêu.

Cô khóc cả quãng đường về trường, ngay cả lớp mình cũng không vào mà đến thẳng lớp 12/19, trông thấy Lâm Phong Dự thì nhào thẳng vào lòng anh, sau đó khóc nức nở.

Khóc đến mức gọi là đứt cả hơi!

Lâm Phong Dự hết cách, chỉ đành kéo Thời Vũ ra ngoài, đi đến một góc trong trường.

“Sao thế?” Lâm Phong Dự khẽ hỏi.

“Tôi… Tôi vốn muốn nói với cậu rằng tôi lại làm được chuyện rõ là thông minh rồi.”

“Ừ, bây giờ cũng có thể nói.”

“Tôi đến quán nét tra điểm, không phải tôi chưa tròn mười tám sao, tôi không mở máy, cũng không tiêu tiền, bảo thẳng ông chủ quán nét tra hộ tôi, không tốn một xu tiền nào luôn ấy, tôi vừa nói tra điểm thi đại học, chú ấy tích cực vô cùng…”

“Thế cậu còn khóc à.”

“Tôi… tôi thi được 455 điểm.”

Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Không phải là có tiến bộ sao? Bình thường cao nhất mới là 423 mà?”

Thời Vũ càng khóc dữ hơn. “Tôi… Tôi tưởng tôi có thể thi được 623 điểm cơ.”

Lâm Phong Dự trầm mặc, song ánh mắt nhìn sang cô không có vẻ khó tin. Nhiều câu cô không biết như thế, ngay cả kiến thức nền tảng cũng không biết hết, rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy mình có thể thi được hơn sáu trăm điểm?

Lâm Phong Dự cũng không thể bắt ép cô học, ngoài tiết tự học có anh phụ đạo thì cô đều chơi, như vậy mà có thể thi được hơn bốn trăm điểm thực ra đã giỏi rồi.

“Hiểu biết của cậu về bản thân cậu, thật sự vẫn chưa đủ toàn diện.”

“Hu hu hu… tại sao lại là 455, thêm một điểm cũng được mà. Thêm một điểm thì tôi cũng không ngại nói dù tôi chơi nhưng cũng thi đại mà vẫn đỗ trường hạng nhất đó, hu hu hu, bây giờ thế này… thiếu một điểm là đỗ trường hạng ba, tôi thiệt chết mất. Không giả vờ là mình đỉnh được rồi… hu hu hu.”

Trọng tâm hình như có gì đó sai sai.

“Đừng khóc nữa.”

“Trừ phi cậu thi còn tệ hơn tôi thì tôi mới không khóc.”

Lâm Phong Dự: …

Thời Vũ: “Sao cậu không tiếp tục an ủi tôi?”

“Bởi vì cậu chỉ có thể một mực khóc tiếp thôi…”

Thời Vũ òa khóc thành tiếng lớn. “Mọi may mắn của tôi, hóa ra đều là trả cho ngày hôm nay… Tại sao hả, tại sao tôi chỉ thiếu có một điểm?”

“Không phải là cậu thiếu một điểm. Trường hạng ba là 456, hạng hai là 491, hạng nhất là 534. Thông thường, số điểm đỗ vào Đại học Trường Minh hơn điểm hạng nhất khoảng 30 điểm, cho nên cậu phải thi được 560 điểm mới bảo đảm. Bây giờ cậu thiếu có hơn một trăm điểm thôi.”

“Tôi không sống nữa, tôi căn bản không thi đỗ được. Cậu cố ý… Cậu muốn nhìn tôi ê mặt, hu hu hu, tôi phải khóc chết trước mặt cậu, để cậu trở thành hung thủ giết người, tôi chết cũng phải kéo cậu bồi táng.”

“Đừng khóc nữa.”

Cô khóc còn hăng hơn.

Lâm Phong Dự hết cách, chỉ có thể vươn tay, bịt miệng cô lại, nếu không âm thanh này không phải là dẫn tới ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của người khác, mà là tất cả mọi người đều đến xem trò.

Thời Vũ vùng vẫy mạnh, nhưng không vùng vẫy được…

Qua rất lâu, có vẻ cuối cùng Thời Vũ cũng từ bỏ việc vùng vẫy, Lâm Phong Dự mới hỏi cô: “Còn muốn khóc chết không?”

Thời Vũ lắc đầu.

Cuối cùng Lâm Phong Dự cũng buông tay.

Thời Vũ thút thít. “Tôi không khóc chết, tôi muốn tự sát, đi đụng chết.”

Lâm Phong Dự nhìn cô, trợn mắt với vẻ bất ngờ, có vẻ đã gặp phải chuyện gì khiến anh rất kinh ngạc và khó tin. “Bao giờ thì tự sát?”

“Liên quan gì đến cậu?”

“Tôi đề nghị cậu, đừng tự sát bây giờ.”

“Tôi chả thèm nghe cậu.”

“Cậu nhìn dáng vẻ của cậu trước đi đã. Bây giờ cậu mà tự sát, người ta phát hiện ra thi thể của cậu thì sẽ chỉ cảm thấy xấu mù, cậu mong điều người ta nhớ mãi là sự xấu xí của cậu hả?”

Quả nhiên Thời Vũ lấy di động, mở camera ra…

Mẹ ơi, tại sao bên miệng cô còn có một dấu tay màu xanh…

Lâm Phong Dự, tôi phải giết cậu trước, sau đó mới tự sát.