Bên trong một quán cà phê gần khu dân cư của Nam đại. Chừng mười giờ sáng cuối tuần, không có người, phi thường an tĩnh.
Hoàn cảnh quán cà phê rất tốt, một dãy giá sách, còn có một khu thủ công nghệ, bày biện một vài đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo, khách hàng cũng có thể tự tay chế tác ở đây. Từng đóa hoa tròn trên mặt bàn không phải là hoa thật, mà là hoa khô chủ quán tự tay chế tác. Tóc dài Thi Từ tùy ý buộc, một thân quần áo liền thể đơn giản màu xanh da trời, gọi một tách mocha, ngồi xem lướt qua một quyển tạp chí hằng ngày. Chỉ chốc lát sau, người nàng chờ đã tới. "Ngại quá, mình đến trễ, " người đến cười xin lỗi, ngồi xuống. "Không có gì, uống gì đây?" Thi Từ mỉm cười. "Cappuccino." Người đến là một cô gái tóc ngắn mặt tròn, mang một cặp kính mắt, "Lúc ra khỏi cửa con mình cứ lôi kéo ầm ĩ nửa ngày, giờ còn phải dùng cái cớ con cái này thiệt ngại ghê." Gọi xong món, Thi Từ cười một cái, "Không có gì, con được ba tuổi rồi sao?" "Sắp bốn tuổi. Đang trong thời kỳ phản nghịch của trẻ, giờ không phải nó được nghỉ hè sao? Làm mình không muốn ở nhà tí nào." Diệp Thanh Vu cười nhìn Thi Từ, "Cám ơn cậu hẹn mình ra, mình thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi." Diệp Thanh Vu cùng Thi Từ là bạn học cùng khoa chính quy của trường, không cùng chuyên ngành, sau khi học xong nghiên cứu ở Nam đại liền lưu lại trường làm phụ đạo viên, chồng cũng công tác hành chính ở Nam đại. Thi Từ trở về Nam đại nhận chức mấy năm qua, hai người cũng ở trong trường gặp nhau mấy lần, nhưng đơn độc hẹn ra ngoài như vậy vẫn là lần đầu tiên. "Mình là có chuyện muốn hỏi thăm cậu." Thi Từ nói, "Nếu như cậu chưa rõ, thì mình là muốn xin cậu hỗ trợ hỏi thăm một chút chuyện." Diệp Thanh Vu hiếu kỳ, "Ồ? Cậu nói thử đi?" "Mình có từng nghe cậu nói cậu làm phụ đạo viên trong học viện ngoại ngữ, cậu đang nhận lớp nào vậy?" Thi Từ muốn xác nhận lại một chút. Nhân viên phục vụ bưng cốc Cappuccino của Diệp Thanh Vu lên. Diệp Thanh Vu nói: "Lớp ××, học kỳ mới bắt đầu là đại học năm 3 rồi." Nàng bưng cốc uống một ngụm. Nội tâm Thi Từ thầm nói cũng may mình nhớ không sai, ngoài miệng nói:"Mình muốn hỏi thăm cậu một sinh viên, Đường Chu, không biết cậu có quenhay không?" Diệp Thanh Vu nghiêm nghị lại, kỳ quái nhìn Thi Từ một chút, hỏi, "Sao cậu lại hỏi thăm sinh viên ngoại ngữ làm gì? . . . A, ra là Thi Hải? Trước đó hình như mình nghe sinh viên nói qua. . ." Thi Từ cười, "Cũng không chỉ nguyên nhân này, mình là quen biết người bạn nhỏ, cậu yên tâm, mình không phải có động cơ xấu đến hỏi thăm đâu. Chỉ là mình phát hiện cô bé này hình như đang đi làm? Gia cảnh của cô bé có phải là rất khó khăn?" Diệp Thanh Vu có chút do dự, lại có chút không rõ, nhưng vẫn nói, "Đứa nhỏ này mình rất thân, năm nhất đến bây giờ cũng ba năm rồi, là như thế này, cha mẹ cô bé đều mất, cho nên sinh hoạt càng khổ cực hơn một chút." Thi Từ sửng sốt vài giây, bưng cốc lên, mất tập trung, lại thả xuống, "Đều đã mất?" "Ừ, " Diệp Thanh Vu thở dài, "Hình như lúc Đường Chu lên lớp mười cha liền bất ngờ qua đời, đến lớp 12, mẹ con bé lại kiểm tra ra ung thư, ung thư tuyến sữa, khi đó đều sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, hẳn là vì nguyên nhân này Đường Chu không thi tốt, phải học lại một năm." "Tình huống cụ thể mình cũng không rõ lắm, năm đó lúc sinh viên đại học năm nhất báo danh, con bé tới trễ một tuần, gọi điện thoại cho bên phòng chiêu sinh, chuyển lời tới khoa ngoại ngữ bên này, bảo là muốn làm tang lễ cho mẹ, sau đó con bé xin trợ cấp hộ nghèo, mình mới biết một chút." Thi Từ lặng lẽ không nói. "Nghe nói trong nhà vì cho chữa bệnh cho mẹ, nhà cũng đều bán, còn thiếu nợ một khoản." Diệp Thanh Vu thổn thức không ngớt, "Đứa nhỏ này quá liều mạng, vừa muốn đi học vừa muốn đi làm, một khắc cũng không dám thả lỏng, ăn tết đều một mình ở chỗ này. Năm ngoái vẫn là mình kéo con bé đến nhà ăn bữa cơm giao thừa một lần." Ngực Thi Từ chập trùng, không dấu vết hít một hơi. Diệp Thanh Vu không chú ý, Đường Chu là sinh viên trong khóa có ấn tượng sâu sắc nhất mà nàng dạy, cô bé kia, lớn lên vô cùng đẹp, phi thường ít nói, thông tuệ chăm chỉ khắc khổ, các giáo sư đều thích cô, mà chỉ có nàng nhờ thân phận phụ đạo viên mới biết đến gia thế của cô, thì càng thêm quan tâm cô bé. An bài cho cô một ký túc xá an tĩnh. Danh sách làm việc ngoài giờ lưu giúp cô một cái. Có cơ hội làm thêm tốt thì giới thiệu cho cô. Nàng tận hết khả năng để trợ giúp Đường Chu. Một lát sau, Thi Từ mới nói: "Nguyên lai như vậy, mình đã gặp cô bé làm việc ở Tiểu Mân Côi, lại đi phát tờ rơi, cho nên có chút hiếu kỳ." Diệp Thanh Vu như cũ không rõ, "A?" Thi Từ trong ấn tượng của nàng vẫn là nhân vật nổi tiếng của trường học, lúc nàng đọc sách là vậy, lúc nàng dạy học cũng là vậy. Nàng là sự hòa hợp, đồng thời cũng là người không cách nào có thể đến gần. Bởi vì quá ưu tú, người khác trước tiên sẽ sinh ra cảm giác có khoảng cách lớn. Trừ phi nàng chủ động tiếp cận, bằng không bình thường người là không có tự tin đến gần. Thi Từ cùng Đường Chu không quen không biết, cư nhiên bởi vì một chút hiếukỳ, tìm đến nàng hỏi thăm. Diệp Thanh Vu cũng hiếu kì, "Cậu hỏi thăm đểlàm cái gì?" Thi Từ dừng một chút, buông mi mắt xuống, "Quen biết người bạn nhỏ này, hiện tại biết tình huống của cô bé, nếu như có thể giúp, cũng muốn giúp một chút." "Ừ, lúc đó mình cũng nghĩ trợ giúp riêng cho con bé một hồi, lại bị con bé cự tuyệt." Diệp Thanh Vu thở dài. "Cậu nói con bé đi phát tờ rơi, kỳ thực cũng không đến nỗi nào, ai, sinh viên Nam đại chúng ta, nhưng thật ra rất dễ làm gia sư. Nhưng đứa nhỏ này, trước từng có một chuyện." Đúng vậy, Thi Từ cũng đang nghi ngờ cái này, đặc biệt là chuyên ngành tiếng Anh. Cơ cấu phụ đạo vào các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của trường học vẫn cần giáo viên có kinh nghiệm, sinh viên cũng không quá dễ dàng tìm được công việc như vậy, nhưng làm gia sư vẫn là rất dễ tìm. Ở Nam thành không có trường học nào có thể cùng Nam đại cạnh tranh. "Chuyện gì?" "Dung mạo của nàng quá đẹp đó, thời điểm ở trung tâm tìm gia sư phỏng vấn đến cha mẹ, đa số đều là mấy bà mẹ không quá vừa mắt, lo lắng cái này cái kia, nếu không lo lắng chồng mình thì cũng liền lo lắng con trai đang trong thời kỳ trưởng thành, cho nên lớp mà con bé có thể nhận đều là phụ đạo bài tập cho một vài học sinh tiểu học. . ." Diệp Thanh Vu lắc đầu một cái, "Nhưng vẫn xảy ra vấn đề, mình nhớ kỳ nghỉ hè năm ngoái, con bé có được phân đi phụ đạo cho học sinh cấp ba, là một đứa con gái, cha mẹ đều đi làm rất ít khi ở nhà, vốn đều rất thuận lợi, có một ngày ông bố kia đột nhiên trở về, nhìn thấy Đường Chu. . ." Huyệt thái dương của Thi Từ thình thịch nhảy lên. Không phải là. . . "Vừa mới bắt đầu còn không có gì, sau đó số lần hắn về nhà ngày càng nhiều, sau đó có một ngày lúc Đường Chu đến nhà hắn, con gái của hắn không ở nhà. . ." Diệp Thanh Vu vừa nhìn đến sắc mặt Thi Từ không đúng, vội vàng nói: "Không xảy ra chuyện gì, may là Đường Chu cảnh giác, không vào trong nhà, nhưng là bị sờ soạng mấy cái. . ." Thi Từ âm thầm cắn răng, "Không báo cảnh sát sao?" "Con bé báo rồi, mình đi tới mới biết nhiều chi tiết nhỏ như vậy, hiện trường giằng co, thật vất vả mới giam được tên khốn kia mấy ngày." "Gặp phải chuyện này, cho nên Đường Chu cũng không thế tìm được nhà để dạy kèm, có cũng là tìm học sinh tiểu học phụ đạo bài tập, cũng phải kêu mẹ hắn ở một bên." Diệp Thanh Vu nói: "Đường Chu còn nhờ mình, hi vọng mình đến trung tâm gia sư nói rõ tình huống, đem con bé làm ví dụ, để cho bọn họ sau này không nhận người nhà này nữa, miễn cho những sinh viên khác bị thương tổn." "Mình đương nhiên muốn thay con bé cân nhắc, không thể nói rõ tên con bé ra." "Mình cũng cùng những phụ đạo viên của học viện khác nói qua, để sinh viên thêm cảnh giác, ít nhất người nhà này bị cho vào danh sách đen trong Nam đại của chúng ta." Diệp Thanh Vu cuối cùng cảm khái nói: "Đứa nhỏ này thực sự là quáthiện lương, quá kiên cường, cũng quá làm người thương cảm." Diệp Thanh Vu vừa nói vừa uống, cốc Cappuccino sắp thấy đáy, mà cốc của Thi Từ vẫn còn đầy. Ngoài cửa sổ có tiếng cười vui vẻ truyền đến, quán cà phê có một đình viện nhỏ, trồng rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, có mấy cô gái trẻ đang chơi đùa xung quanh đu quay. Xuất hiện ở quanh đây, đa số đều là sinh viên Nam đại. Thi Từ nghĩ, không biết con chim nhỏ kia có phải là lại đang mặc bộ đồ gấu dày cộp đi phát tờ rơi hay không. . . Đường Chu bấy giờ đang ở trong ký túc xá thu thập, chuẩn bị lát nữa đi ra ngoài. Trương Tử Nam nghiêm mặt, "Bà còn muốn đi phát tờ rơi à?" "Hôm nay không cần đi, buổi chiều ở trong siêu thị, chỉ cần đứng ở đó chào hàng là được rồi." Đường Chu cười. Trương Tử Nam: "Ngày mai bà còn phải đi Tiểu Mân Côi, buổi chiều đừng có đi nữa được không? Bà cũng phải nghỉ ngơi chứ!" Đường Chu nói với cậu ta: "Không sao đâu, hơn sáu giờ là tui có thể về rồi." Trương Tử Nam cau mày trầm tư, rốt cục cũng nói: "Cậu còn thiếu bao nhiêu tiền a? Bằng không tui với Phương Tu Tề hai người góp tiền, " cậu ta quan tâm nhìn Đường Chu: "Bà yên tâm, Lão Phương hắn không biết chuyện của bà, tiền của hắn đều ở chỗ này của tui, tui nói với hắn một tiếng là tui muốn đầu tư cái gì đó là được rồi." Đường Chu đi tới trước mặt cậu ta, ôn nhu nói: "Cám ơn bà." Trương Tử Nam: "Chúng ta là bạn bè, bà có việc cứ nói thẳng a!" Cậu ta mang theo chút bất mãn nói. Phòng ký túc xá này cơ bản cũng chỉ có hai người bọn họ, trong sinh hoạt hàng ngày Đường Chu chăm sóc nàng rất nhiều, nàng cũng biết Đường Chu rất coi trọng nàng, nàng cũng giống vậy. Vốn là Trương Tử Nam còn không biết chuyện này, đầu học kỳ có người trực tiếp gọi điện cho Đường Chu, bác gái trong điện thoại nếu không phải khóc thì là mắng, lớn tiếng vô cùng, nàng mới biết là mợ Đường Chu gọi điện thoại đến đòi tiền cô, cũng biết chuyện Đường Chu nợ nhà cậu 40 ngàn tệ. "Tui biết rồi." Đường Chu thấp hơn Trương Tử Nam gần nửa cái đầu, cô giương lên mắt nhìn Trương Tử Nam, đột nhiên giơ tay sờ sờ đầu cậu ta, nhợt nhạt cười một cái, "Có yêu cầu tui sẽ mở miệng." Đường Chu rất ít biểu lộ tình cảm ra ngoài, hiện tại vừa cười vừa hướngsờ đầu nàng, Trương Tử Nam vẫn là sửng sốt mấy giây, nàng lấy lại tinh thần nóivới Đường Chu đã đi tới cửa: "Bà nói đó nha!" Đường Chu đeo cái tạp dề in tên nhãn hiệu, đứng ở trong lối đi của siêu thị mời chào khách. Đây chỉ là việc làm thêm cuối tuần, ngày hôm qua phát tờ rơi được 200 tệ, nửa ngày hôm nay có 50 tệ, nếu như thành tích chào hàng tốt, có thể sẽ nhiều hơn một chút. Đường Chu biết lượng cơm mình ăn khá lớn, phương thức tiết kiệm tiền chính là ăn nhiều cơm tẻ, uống nhiều canh (ăn canh không tốn tiền) hoặc là nhờ dì múc thức ăn chan thêm chút nước xốt vào cơm để ăn. Cứ như vậy 250 tệ cũng đủ cho cô được nửa tháng tiền ăn. Trước đó cô đã gửi cho cậu khoảng chừng 15 ngàn tệ, kết thúc nghỉ hè cô ở "Tiểu Mân Côi" được hai tháng lương có thêm khoảng 10 ngàn, này vẫn là nhờ vào Thi Từ chọn cái chai rượu kia trích phần trăm. Cho nên cách 40 ngàn tệ chỉ còn chưa tới 15,000. Học bổng của học kỳ sau còn phải chờ thêm một khoảng thời gian. Đường Chu thở dài, khắp nơi đều cần tiền, học kỳ mới cô lại được khoản vay học phí, không biết lúc nào mới có thể trả. May mà bốn giấy chứng nhận cùng ba suất học bổng cô đều bắt được, có thể tiết kiệm được chút tiền đăng ký. Nếu như có thể trả lại hết tiền nợ nhà cậu, chí ít áp lực trong lòng có thể ít một chút, như vậy nàng có thể chuyên tâm đi học. Đường Chu vừa nghĩ những chuyện này, một bên lại hướng những người lui tới chào hàng sữa bò. Khả năng bởi vì vẻ ngoài của cô xinh xắn, thành quả chào hàng cũng không tệ lắm. Đường Chu nhớ tới ngày hôm qua, cô lại gặp phải Thi Từ, Thi giáo sư không biết có nhận ra mình hay không, không có khả năng lắm, nhưng mà nàng mua nhiều thùng sữa bò như vậy, khiến cô nghĩ tới lần trước ở Tiểu Mân Côi nàng cũng là không chớp mắt một hồi liền chọn một chai rượu lớn đắt tiền. Là ảo giác của mình sao? Cô cảm thấy Thi Từ thật sự đang quan tâm cô. Cũng không biết tại sao lại đúng lúc như vậy, mỗi lần đều có thể gặp phải Thi Từ. Đường Chu là con một, khi còn bé nghe cha mẹ nói trước khi có cô, mẹ có mang thai một đứa bé nữa, chỉ có điều chưa được ba tháng liền tự nhiên sảy thai, khả năng cô vốn là có một anh trai hoặc là ... Đường Chu vốn không có cảm giác gì, nhưng đoạn tháng ngày bồi mẫu thân chữa bệnh đó, cô qua lại giữa trường học và bệnh viện, qua lại giữa Nam thành và Bội thành, mệt chỉ là thứ yếu, sợ nhất chính là thời điểm mỗi lần bác sĩ gọi cô đi, thời điểm muốn cô hạ quyết định, thời điểm muốn cô ký vào thư thông báo cho người thân, thời điểm một mình chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật. Khi đó cô cũng muốn có một anh trai hoặc là..., có thể bên cạnh cô thì tốt biết bao. Đó là nguyện vọng bất chợt lóe lên, cũng đã rất lâu rồi, cũng không có hình mẫu thực tế nào. Những ngày này Đường Chu thi thoảng nghĩ đến Thi Từ. Liền ngay cả buổi tối luyện nghe trước khi ngủ, cô cũng lần đầu thất thần.