Thi Từ nhìn di động một chút, quyết định nói rồi thì thôi, không hề gọi lại.
Lật di động qua, đầu ngón tay sờ đến xúc cảm lông xù mềm mịn, Đường Chu làm cái ốp điện thoại di động này cho nàng, nhất định bỏ ra không ít tâm tư. Con chim nhỏ này. . . Lông mi Thi Từ ôn nhu khép lại, cong lên bao trùm lấy con mắt. Đột nhiên, di động không có dấu hiệu nào vang lên. Mí mắt Thi Từ chớp chớp, nhìn kỹ, bỗng chốc nhếch khóe môi lên, một giây qua đi, lại ngừng lại -- tiếng chuông reo hai lần liền ngừng. Thi Từ cầm điện thoại di động sửng sốt một chút, thời điểm ngón tay của nàng đang do dự có nên gọi lại hay không, WeChat nhảy ra, "Cô có ở nhà không ạ?" Trái tim Thi Từ không tên nhảy một cái, nàng gọi điện thoại trở lại, nhưng mà chuông vang lên vài tiếng, Đường Chu cũng không nhận. Xảy ra chuyện gì? Thi Từ đang buồn bực, WeChat bên kia cứ luôn ở trạng thái nhập chữ, nhưng mà gửi tới lại là một câu rất ngắn, ". . . Hôm nay cô không ở nhà, vậy lúc khác em lại đến được không?" Thi Từ trầm ngâm một chút, nàng không hiểu tại sao không thể gọi điện thoại mà lại có thể nhắn tin trên WeChat, bất quá nàng không thể từ bỏ cơ hội này, "Cô đang ở trong thành phố, em chờ cô một chút, hiện tại lái xe đi cũng phải. . ." Thi Từ thật nhanh tính toán một chốc, từ nhà mới của nàng tới trường học lộ trình nhanh nhất cũng phải một tiếng, nếu như thời gian kẹt xe lâu hơn, "Nếu không em về ký túc xá trước đi, hai tiếng sau chúng ta gặp, có được không?" Thi Từ đều không ý thức được mình đang nín thở, rất nhanh Đường Chu hồi âm lại, "Được rồi." Thi Từ nở nụ cười tươi rói. Ai, nàng thật là không cứu được rồi. Mưa phùn mỏng manh mà dầy đặc đánh vào cửa sổ xe, sắc trời âm u lại hiu quạnh, đèn đường chiếu ra ánh sáng nhạt màu vàng cam trong màn đêm đang bao trùm lên thành thị, tựa hồ có một chút ấm áp, nhưng ấm áp này cũng đang thúc giục người ta trở lại chốn ấm áp của mình. "Cô ăn cơm chưa?" Đường Chu lại phát tin nhắn đến. Thi Từ uống coffee cả một buổi trưa, mà nói thật thì hiện tại nàng cũng không có tâm tư ăn bữa tối. Vừa vặn đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, nàng dừng lại, ánh mắt hơi động, gửi đi, "Cô còn chưa ăn đâu." "Em đi mua cho cô ít đồ ăn đi, " Đường Chu rất nhanh gửi lại, "Em sẽ chọn món thanh đạm." "Cô đang lái xe, không cần trả lời đâu." Cô bổ sung thêm tin nhắn thứ hai. Thi Từ hơi cắn môi dưới, đối với dòng xe chen chúc phía trước nở nụ cười. Đường Chu che dù, đứng trên đường lớn tỉ mỉ mà muốn mua đồ ăn cho Thi Từ, dù sao cũng không thể mua bất kỳ món gì có hàm lượng calo cao. Nàng ăn ít, không ăn dầu mỡ, thậm chí còn có chút kén ăn. Đây là những gì Đường Chu biết được, Thi Hải đề cập tới, Đinh nữ sĩ cũng đã nói qua. Hồi tưởng lại, hình như cô thật sự cho Thi Từ ăn rất nhiều món mà bình thường nàng sẽ không ăn, nhưng mà mỗi lần Thi Từ đều ăn. Khóe môi Đường Chu nhếch lên một chút ý cười. Cô nhớ tới lần trước Thi Từ nửa thật nửa giả oán giận, nàng nói -- còn ăn như vậy cô thật sự sẽ mập lên, nhưng mà nàng vẫn uống bản thân coca đưa cho, không có một chút miễn cưỡng nào. Trong lòng Đường Chu có chủ ý, che dù đi ra ngoài trường học. Phố mỹ thực bên ngoài Nam thành, có một cửa hàng bán súp rất nổi danh, rất được sinh viên Nam đại hoan nghênh. Cho dù là ngày mưa, thời điểm Đường Chu đến, đoàn người xếp hàng cũng rất dài. Chờ khoảng 40', cô vốn muốn nghe bài nghe tiếng Anh một lúc, nhưng mà không có cách nào tập trung tinh thần, trong đầu đều là Thi Từ, nghĩ đợi lát nữa nên nói gì với nàng. Những người xếp hàng đằng trước có rất nhiều cặp đôi che chung dù, có cặp nhìn qua rõ ràng chính là bạn trai bạn gái, cũng có cặp chỉ là bạn bè thân thiết, thân mật tựa vào nhau, không biết có phải là tình nhân hay không, nhưng nhìn qua cùng tình nhân khác phái cũng giống nhau, cảm giác cũng rất ấm áp. Đường Chu nhìn một chút, cũng không dám nghĩ thêm nữa. Lúc tới lượt cô, cô chọn một phần súp vịt hạt dẻ nấm trà. Cô nhìn hộp súp đóng gói trong tiệm, lại bỏ thêm hai đồng, thay một hộp súp lớn chắc chắn một chút. Suy nghĩ một chút, lại mua thêm một viên cơm nắm chà bông trứng muối vàng. Nhiêu đây là đủ ăn đi? Lượng calo cũng không cao. Dù sao ăn cũng không béo ngay được. Cô che dù, nhấc theo đồ ăn, từ từ đi đến khu căn hộ của giáo sư. Mưa càng rơi xuống càng lớn, nhìn thời gian, mưa đã lẳng lặng rơi xuống hơn một tiếng rồi, trời cũng càng ngày càng tối, bóng cây nặng nề ẩn trong đêm mưa hầu như không nhìn thấy. Giày vải của cô cũng có chút ướt, gió lạnh thổi vào trong cổ áo sweater, Đường Chu không nhịn được rùng mình một cái. Chờ đến chỗ ở của Thi Từ, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cô đi ra. Nhìn lại thời gian một chút, cách hai tiếngThi Từ nói đã gần đến rồi. Tóc mái của Đường Chu đều bị mưa làm ướt, cô vuốt một cái. Xếp hàng quá lâu, đi bộ trên đường cũng quá lâu, chân cô có chút tê dại, chỉ có thể ngồi xổm xuống. Giọt mưa từ trên mặt dù lướt xuống, Đường Chu kinh ngạc mà xuất thần. Trong nháy mắt như vậy, cô muốn thả đồ ăn xuống rồi đi, giống như lần tặng quà trước đó như vậy, nhưng mà lại không đi được, lần trước cô không đi, lần này cũng sẽ không, chuyện nên đối mặt thế nào cũng phải đối mặt. Cô không có thời gian để lề mề, cũng không thích hàm hàm hồ hồ sống. Bên tai tựa hồ có tiếng cửa thang máy mở ra, Đường Chu theo bản năng đứng lên. Quả nhiên cửa thang máy vừa mở ra, Thi Từ liền đi ra, cùng ánh mắt của cô tiếp xúc, hơi nhướng mày, nàng chạy nhanh lại đây, "Chờ lâu lắm à?" Trước khi Đường Chu tới, tự hiểu là đã mười phần chuẩn bị xong, cũng đã nói nháp qua vô số lần, nhưng mà trong chớp mắt Thi Từ đi tới, lúc nhìn đến sự quan tâm không che dấu được trên mặt nàng, trong nháy mắt bên trong đầu của cô liền mất hết toàn bộ, không cách nào nhớ ra câu gì. "Xin lỗi, kẹt xe một chút, giữa đường cô còn đã cố gắng thoát ra." Thi Từ vừa mở cửa vừa nói xin lỗi cô. Đường Chu nhìn nàng, trên áo lông trắng của Thi Từ phủ lên một lớp hơi nước nhàn nhạt, tóc của nàng có chút loạn, trên người đồ trang sức gì cũng không có, dưới chân cũng là một đôi giày đế bằng, đây không giống trang phục tinh xảo thường ngày của nàng. Rất rõ ràng, nàng là vội vội vàng vàng tới đây, thậm chí không thay trang phục. "Nếu không, cô cho em một bộ chìa khóa, như vậy liền. . ." Cửa đóng lại, câu nói này của Thi Từ vừa ra, bản thân nàng cùng Đường Chu đều sửng sốt một chút. Thi Từ thanh thanh cuống họng, "Ngồi trước đi, cô đi thay quần áo." Trong phòng rất ấm áp, Thu Thu ở trong ổ nhỏ của mình cuốn thành một đống đang ngủ say, Đường Chu ngồi xổm xoa đầu của nó, vào đúng lúc này phi thường hâm mộ nó không buồn không lo. Thi Từ thay đổi quần áo đơn giản ở nhà, quần dài màu xám, áo 3 lỗ thắt lưng màu đen cùng một cái áo lông dài màu xám khoác bên ngoài, đạp bước đi ra, nói một câu không có dinh dưỡng, "Thu Thu ngủ à?" "Ừm." Đường Chu đứng lên. Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, cách đến rất xa. "A, em mua cho cô súp và cơm nắm." Đường Chu chỉ chỉ đồ ăn đặt ở trước cửa, "Có lẽ cần hâm lại." "Không vội, chúng ta cùng ăn." Thi Từ cũng chưa nói cảm ơn, rất tự nhiên tiếp nhận. Lại im lặng vài giây, trong bối cảnh chỉ có tiếng mưa rơi sàn sạt bên ngoài. Đường Chu giày cũng không đổi, cô cũng chưa đi tới bên ghế sô pha, mà lúc đi về phía Thu Thu bên kia đều cẩn thận tránh dẫm lên thảm trải nền trong nhà Thi Từ. Cô không muốn ở lâu. Ánh mắt Thi Từ hơi tối lại, trong lòng thở dài, mở miệng hỏi, "Em tìm cô muốn nói cái gì?" Sớm muộn cũng phải đối mặt. Đường Chu buông mí mắt xuống, ". . . Em cảm thấy Thi Hải không cần học bổ túc nữa. . . Hôm nay em đã nói với cậu ấy. . ." Lời nháp đã soạn sẵn trước đó đều rối loạn, cô có chút hoảng loạn, "Cho nên. . . Em, nói với cậu ấy, cậu ấy đồng ý rồi, em quên trả tiền, còn thừa khoảng 1200 tệ. . ." Thi Từ nhịn xuống không cắt ngang lời cô, gật đầu, "Ừm." Đường Chu chậm rãi giương mắt lên, nhìn nàng một cái thật nhanh, "Vậy mấy ngày nữa em gửi lại tiền cho cô qua WeChat. . ." Thi Từ trầm mặc mấy giây mới nói: "Nếu như là bởi vì hôm trước cô. . ." Nàng dừng một chút, "Những lời cô nói với em khiến em không muốn dạy Thi Hải học bổ túc, vậy thì không cần thiết chú ý chuyện này, em cứ tiếp tục dạy kèm cho nó đi, cô không xuất hiện là được. . ." Nàng nói xong một tràng như thế, mới phát hiện ngữ khí của mình có chút cứng ngắc, nàng có chút nhụt chí, đến cùng vẫn là như đưa đám. "Không, không phải. . ." Đường Chu không dám nhìn nàng, "Là do em nói với Thi Hải em. . . Vì cô, mới không thể dạy kèm cho cậu ấy." Thi Từ không nghe rõ, "Cái gì?" Đường Chu chôn đầu đến càng thấp hơn, cắn môi, một bộ dáng dấp khó có thể mở miệng. Thi Từ suy nghĩ một chút, "Em nói với nó cô thích em?" Như một con chim nhỏ cúi đầu co lại thành một chỗ đột nhiên chấn kinh, cánh đều muốn đập lên bay đi, Đường Chu hoang mang ngẩng đầu, "Không không không. . ." Thi Từ có chút bị chọc cười, nàng liên tưởng đến cuộc gọi trước đó ngữ khí Thi Hải buồn bực, đến gần mấy bước hỏi, "Vậy em nói cái gì với nó?" Trong nháy mắt, con chim nhỏ này lại giống như bị lửa đốt đến, cô run rẩy, ánh mắt buông xuống, "Em. . ." "Đã nói là mặc kệ nó tức giận cũng không sao", Thi Từ cũng không cam lòng ép cô, "Em có thể tiếp tục dạy kèm cho nó, cô nghĩ trong thời gian ngắn nó giận cô, cũng sẽ không muốn gặp cô, cho nên cô không xuất hiện càng tốt hơn." Đường Chu nhỏ giọng hỏi, "Cậu ấy tức giận cô cái gì?" "Cô nói cô muốn theo đuổi em." Thi Từ thẳng thắn đáp, nhìn cô chăm chú. Đường Chu không nói gì, chỉ là đầu cúi xuống càng thấp. Thi Từ muốn cười, hơi nghiêng thấp mặt đến nhìn vẻ mặt cô, lại tiến gần thêm vài bước, liền thấy rõ gò má đỏ bừng của cô. "Em nói giống như cô." Tiếng Đường Chu nhỏ như muỗi, nghe vào trong tai Thi Từ, giống như trong lòng nàng loảng xoảng đụng phải phát ra một tiếng chuông lớn, một tiếng này nện xuống, tâm hoa nở rộ. Thanh âm của nàng cũng nhiễm phải ý cười, "Giống cái gì? Hm? Em cũng muốn theo đuổi cô?" Nàng đoán hẳn nguyên văn không phải là như vậy, Đường Chu không thể nói câu theo đuổi hay không theo đuổi, bất quá hẳn là lời tương tự, lời gì tương tự đây, đơn giản liền là thích, biết thì vẫn biết, vẫn là không nhịn được muốn trêu cô. Đường Chu ngốc trệ nửa giây, ngay lập tức xoay người, dáng dấp muốn trốn khỏi. Nói cũng không nói rõ ràng, làm sao có thể để cho cô chạy đi mất, chân dài của Thi Từ một bước liền đuổi theo bước chân của cô, từ phía sau lưng vây cô lại, "Không cho chạy!" Đường Chu cứng lại trong ngực của nàng. Thi Từ ôm chặt cô, chiều cao cách biệt khiến cho nàng có thể hoàn toàn ôm Đường Chu vào trong ngực, đây cũng là một cái ôm rất chặt, như nam châm gần kề, cách lớp quần áo, da thịt đều phát ra tiếng thở dài thoải mái. "Em còn chưa cho cô đáp án đâu." Thi Từ dán vào tóc mai của cô, nhẹ giọng hỏi. Cơ thể nhỏ nhắn của Đường Chu bị ôm lấy, mềm mềm, hương thơm nồng nàn vương vấn. Nếu như không cứng ngắc như vậy thì tốt hơn. "Cô. . . Thả em ra trước đã." Giọng nói của Đường Chu có chút run, sợi tóc mềm nhẵn, vuốt ve khuôn mặt Thi Từ. "Em trả lời cô trước đã." Thi Từ nói. Đường Chu co người lại một cái, cơ thể cũng có chút run lên. Thi Từ sợ cô sẽ khóc, buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn cứ ôm lấy cô, cũng may là Đường Chu vẫn không đẩy nàng ra. "Cô thích em cái gì? Em. . . Không có cái gì cả." Đường Chu nói năng không lưu loát. Bỗng nhiên trong lòng Thi Từ chua xót, nàng chà xát khuôn mặt Đường Chu, ôn nhu nói, "Em có tất cả những gì cô thích."