Xuân Hạ Thu Đông

Chương 68: Đông Chí (6)

Trần Nhất Nhất đi vào, đánh giá Thi Từ, cười yếu ớt hỏi: "Vừa dậy à?"

"Ừm, thức dậy trễ một chút, vào ngồi đi." Thi Từ đóng cửa lại.

Trần Nhất Nhất chờ nàng đóng kín cửa, mới đưa túi nhựa cho nàng, "Không trách gọi điện cho cậu cũng không bắt máy. . ."

Thi Từ cười cười, nhận lấy, liếc mắt nhìn, "Cậu mua hết các hiệu bánh trôi trong siêu thị à?"

Trần Nhất Nhất gãi đầu, "Cũng không xác định cậu thích ăn hiệu gì, " nhìn Thi Từ lại nói tiếp: "Mình biết cậu không ăn ngọt thôi à, bất quá mình nghĩ ăn mấy cái cũng rất hợp với ngày này."

Thi Từ cười cười, nhìn bánh trôi không phát biểu ý kiến, chỉ nói: "Ngồi đi." Nhấc theo túi nhựa vào nhà bếp.

"Nói thật, vẫn chưa có cơ hội tới chỗ này của cậu." Trần Nhất Nhất nắm tay đút vào túi, không lộ ra vẻ gì đánh giá, bên môi mỉm cười.

Nhìn vào trong phòng bếp có thể thấy Thi Từ đang đi tới đi lui bên trong. Rất ít khi thấy một mặt ở nhà như vậy của Thi Từ, nàng mặc một cái váy ngủ tơ tằm mỏng ngắn màu xám nhạt, ở bên ngoài khoác một cái áo khoác dệt kim lông cừu hở cổ mỏng dài qua cẳng chân, còn chưa trang điểm, mang theo một tia lười biếng cùng thư thích lúc mới rời giường, cả người nhìn qua thanh tân tao nhã.

Nàng không dám nhìn quá kỹ, vừa cười cười, cất giọng hỏi Thi Từ, "Cậu đang chuẩn bị làm bữa sáng?"

Thi Từ ừ một tiếng, hỏi: "Vậy mình làm bữa sáng, sau đó nấu chút bánh trôi rồi cùng ăn nhé?"

"Mình tới giúp cậu." Trần Nhất Nhất đi theo vào trong, nhìn bánh mì sandwich nướng, nàng đang rán jambon và thịt muối, đập một cái trứng gà, trong nồi vang lên tiếng xì xì.

Bên cạnh còn bỏ mấy lát hoa quả cùng rau dưa, còn có một túi bánh sủi cảo vừa mới lấy ra.

"Cái này. . . Một mình cậu ăn hả?" Trần Nhất Nhất giúp nàng rửa hoa quả, nhìn lướt qua, "Vậy. . ."

Nàng ta vừa chuẩn bị cười nhạo lượng cơm nàng ăn trở nên nhiều hơn. Thi Từ đã dọn bàn xong, khẽ cười nói: "Đương nhiên không chỉ một mình mình ăn rồi. . ."

Trái tim của Trần Nhất Nhất đột nhiên nhảy lên một cái.

Thi Từ bỏ bánh sủi cảo vào trong nước, hơi nước mông lung, nàng hơi lùi lại, nhợt nhạt nở nụ cười, "Em ấy còn đang ngủ."

Nụ cười của Thi Từ, Trần Nhất Nhất cũng không hiếm gặp, nàng là người hay cười, lung linh, tự tin, kiêu ngạo, mà khi nói tới người mình yêu nụ cười lại càng thêm ôn nhu mà lưu luyến.

Nụ cười như vậy, rất lâu chưa thấy.

Nụ cười như vậy chỉ xuất hiện ở lúc bên cạnh Kiều Toa.

Trần Nhất Nhất chỉ cảm thấy chút hơi nước đang bốc lên không trung cũng tiến vào mắt mình, nàng há miệng, muốn nói gì đó, đầu óc lại bỗng nhiên giống như hoen gỉ.

Khuôn mặt của Thi Từ tựa hồ hướng về phía bên kia nghiêng qua một chút, nàng nhìn độ lửa, mở miệng nói: "Mình nhớ cậu không thích trải qua ngày lễ truyền thống."

Khóe môi Trần Nhất Nhất khẽ động, lộ ra nụ cười không giống như đang cười, "Cậu cũng như thế mà phải không? Dù sao cậu cũng không thích ăn ngọt."

Thi Từ dừng lại, mở cái nắp ra, nhẹ nhàng khuấy đều, lật sủi cảo qua lại, hơi nước lần thứ hai bốc lên giữa các nàng, Thi Từ nghĩ đến lần trước cùng Đường Chu ăn bánh bí đỏ, ăn Tiên Dụ Tiên.

"Cũng không phải một chút ngọt cũng không thể ăn." Nàng nói.

Trần Nhất Nhất không nói lời nào, chờ khi nàng ta lấy lại tinh thần, Thi Từ đã nấu sủi cảo xong, mà nàng ta vẫn chưa xử lý xong hoa quả.

"Bỏ đi, cậu ngồi đi, để mình làm là được rồi." Thi Từ liếc mắt nhìn.

"Cũng đang nhàn rỗi mà." Trần Nhất Nhất cũng không nghe nàng, cầm lấy một quả bơ.

Thi Từ không khuyên nàng ta nữa, trái lại lưu ý đến chuyện khác, nói: "Ai, sủi cảo nấu quá sớm, quên đi, trước tiên múc lên đã." Nàng múc lên dĩa xong, nói với Trần Nhất Nhất, "Mình đi gọi em ấy rời giường." Sau khi tỉ mỉ rửa sạch tay liền đi ra khỏi nhà bếp.

Trần Nhất Nhất cắt quả bơ ra, hột quả khổng lồ phảng phất như một con mắt lãnh đạm vô tình, coi thường nàng ta.

Hạ tầm nhìn xuống, vạt áo khoác dệt kim kia của Thi Từ vừa dài lại vừa phiêu dật lướt qua ống quần của nàng ta, lại phảng phất chỉ là ảo giác.

Nàng ta xuất thần một hồi, thần xui quỷ khiến buông hoa quả trong tay xuống, đi về phía phòng ngủ.

Cửa không khóa chặt, nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể đẩy ra một khe hở.

Không nhìn thấy giường, chỉ nghe tiếng nói chuyện của Thi Từ, rất nhẹ nhàng, "Thu Thu. . ."

Đây là tên ai?

Trần Nhất Nhất thở ra một hơi, đẩy cửa mở ra một chút nữa, tìm được góc độ tốt, thấy được một góc vị trí giường.

Thi Từ đưa lưng về phía nàng ta, tựa hồ đang ôm người trong lồng ngực, Thi Từ ôn nhu nói với cô ta, cũng không nghe rõ lắm. Sau đó đầu Thi Từ cúi thấp xuống, cách một vài giây, cô gái trong lồng ngực ôm cổ của nàng.

Trần Nhất Nhất ngẩn người, lập tức chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cách vài giây, nàng ta lại nghiêng đầu nhìn về hướng bên kia.

Còn cần xác nhận sao? Còn chưa tin sao?

Thi Từ xác thật có bạn gái.

Bấy giờ, cô gái trong lòng Thi Từ hình như đang ngại ngùng, cơ thể né tránh thoát vòng tay của nàng, Trần Nhất Nhất nhất thời nhìn được mặt cô, cùng lúc đó, cô gái kia cũng nhìn thấy nàng ta.

Tâm Trần Nhất Nhất đột nhiên lại có chút xác định được, quả nhiên, vẫn là cô bé này. Ánh mắt của các nàng chạm nhau một hồi giữa không trung, Trần Nhất Nhất liền lui ra ngoài.

"Làm sao vậy?" Thi Từ phát hiện vẻ mặt Đường Chu cứng lại.

"Bên ngoài có người đến sao?"

"Ừ, đúng lúc chị muốn nói với em, bạn chị Trần Nhất Nhất đến rồi, " Ngữ khí của Thi Từ như có lỗi, "Đột nhiên cậu ấy đến nhà, chị cũng không tiện đuổi cậu ấy đi. . ."

Đường Chu nháy mắt mấy cái, Trần Nhất Nhất. . .

"Dậy ăn điểm tâm đi, đợi lát nữa chị kêu cậu ấy mau rời đi một chút có được không, chỉ có hai người chúng ta. . ." Thi Từ khẽ cắn xuống lỗ tai của cô.

Đường Chu né tránh một hồi, không trốn thành công, liếc nàng một cái, ". . ."

"Cái gì?" Thi Từ cảm thấy dáng dấp ngượng ngùng lại có chút giận dữ này của cô thực sự rất là đáng yêu, không nhịn được lại nghiêng người tới gần một chút.

"Ai. . . Em còn. . . Chưa đánh răng. . ." Mặt Đường Chu đỏ tới tận mang tai, "Chị mau đi ra đi, đừng để bạn chị chờ quá lâu. . ."

Thi Từ cười khẽ vài tiếng, xoa xoa tóc của cô, "Quần áo chị đặt ở phòng vệ sinh, em đổi một chút." Quần ngủ của nàng trên người Đường Chu lại quá ngắn.

"Ừm." Đường Chu bò xuống giường, đi đến phòng vệ sinh.

Thi Từ nhìn bóng người của cô, môi vẫn cong lên.

Một lát sau, trên bàn phòng ăn, Thi Từ cùng Đường Chu ngồi xuống đối diện với Trần Nhất Nhất.

Bữa sáng rất phong phú, Đường Chu cúi đầu ăn, mà Trần Nhất Nhất cùng Thi Từ câu được câu mất nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng đa số vẫn là trầm mặc.

Trần Nhất Nhất nhìn sang Đường Chu, cười nói: "Đường tiểu thư học lớp mấy?"

"ĐH năm 3, 21 tuổi." Đường Chu trả lời, cũng không có tâm tình gì, trước đó cũng từng bị hỏi qua vấn đề này, thẳng thắn trả lời rõ ràng bao nhiêu tuổi.

". . ." Trần Nhất Nhất vừa nở nụ cười liền chăm chú nhìn Thi Từ một cái.

Thi Từ nhìn nàng ta, "Ăn bánh trôi của cậu đi, đừng hỏi những chuyện không nên hỏi."

Trần Nhất Nhất cười nhạt, "Mình cũng không phải chị Miu."

Thi Từ nghe xong thật đúng là nở nụ cười.

Trần Nhất Nhất lại nói với Đường Chu: "Chị cùng Thi Từ đã quen biết cũng gần 20 năm, hầu như sắp bằng số tuổi của em rồi."

Thi Từ phản bác: "Không có lâu như vậy. . . Cậu nói nghe như mình quá già rồi."

Trần Nhất Nhất cười, mái tóc phất phơ, khóe mắt đột nhiên phóng ra một tia mị khí hiếm thấy, cùng mái tóc ngắn anh khí của nàng ta bổ sung cho nhau, rất khó khiến người ta lơ là, "Cậu già thì mình cũng già, chúng ta đều giống nhau."

Đường Chu thấp mắt nhìn xuống đĩa sủi cảo, gắp lên một cái nhét vào trong miệng, đột nhiên nghẹn một chút. Thi Từ đem nước trái cây của mình đưa cho cô, "Uống một ngụm."

Đường Chu uống một ngụm lớn, nhíu nhíu mày, thật vất vả nuốt xuống, khóe mắt đều ửng đỏ.

"Ăn vội như vậy. . ." Cánh tay của Thi Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô. Đường Chu mân môi dưới, quay đầu hé miệng cười với nàng.

Ánh mắt của Trần Nhất Nhất qua lại vài vòng giữa các nàng, cuối cùng nhìn vào trong bát của mình. Từ lúc ăn một cái bánh trôi vừa nãy nàng ta cũng không động tới nữa, trong bát vẫn còn lại, có một cái đã nát rồi, có chút nhân hạt vừng nổi lềnh bềnh trong canh, phá hoại sự nghiêm chỉnh của bát canh trắng như tuyết kia.

Trần Nhất Nhất cầm lấy thìa canh, múc một viên nhưng không có ý muốn ăn, nàng ta cụp mắt, như đang hoài niệm, nói: "Mình nhớ dì Đinh làm bánh trôi thủ công ăn rất ngon, khi đó mình còn ở nhà cậu ăn qua mấy lần. . ."

Nàng ta nhìn về phía Đường Chu, "A, bọn chị là bạn học cao trung, cho nên kỳ thực cũng không đến 20 năm đâu, có lẽ là mười lăm năm."

Đường Chu giương mi mắt lên, chưa tránh đi ánh mắt của nàng ta, so với vừa nãy đối diện vài giây lúc trong phòng ngủ, cô càng thản nhiên hơn, cũng không nhát gan. Cô rất dễ dàng phát hiện địch ý của người khác đối với mình, mà địch ý đến từ người xa lạ cô càng không sợ, dù có làm khó dễ hay gây khó khăn cô cũng đã từng trải qua.

Lời này của Trần Nhất Nhất khiến cho bầu không khí có chút lạnh.

Đường Chu cảm nhận được bàn tay của Thi Từ từ bờ vai của cô rơi xuống eo cô, bấy giờ, tâm tình của cô thay đổi, cô cười một cái, "Đúng vậy, dì Đinh nấu ăn rất ngon, dì ấy nấu mì sào tre ăn cũng rất ngon, chị đã ăn qua chưa?"

Trần Nhất Nhất sững sờ, lập tức nở nụ cười, "Lần sau đi xem thử một chút."

Thi Từ thì lại khiêu mi xuống, cười với Đường Chu, "Đinh nữ sĩ nếu như nghe được em khen bà ấy, không biết sẽ hài lòng bao nhiêu."

Trần Nhất Nhất lại hỏi, "Em học chuyên ngành tiếng Anh, dự định dạy học hay là làm ngoại thương?"

Lần này Đường Chu cười đến mặt mày hơi cong lên, "Không phải, em định thi nghiên cứu sinh, em sẽ làm phiên dịch viên."

Thi Từ gật đầu khen ngợi nói: "Thành tích của em có thể bảo nghiên."

Đường Chu suy nghĩ một chút nói: "Thông báo tư cách bảo nghiên trong viện còn chưa phát xuống, bất quá, coi như không thể bảo nghiên, em cũng có thể thi được."

Thi Từ sờ sờ tóc của cô, ghé sát vào lỗ tai cô, "Đương nhiên, Thu Thu giỏi nhất."

Đường Chu cho rằng nàng lại muốn cắn lỗ tai của mình, vẫn đang ở trước mặt người khác, mặt cô đỏ đến mức lùi lại, trừng trừng Thi Từ.

Thi Từ cười phá lên.

Từ khi Trần Nhất Nhất nhìn thấy Đường Chu, ở trong ấn tượng của nàng ta, cô bé này giống cái hũ nút, chỉ là sẽ dùng một đôi mắt trong veo như nước quan sát thế giới bên ngoài, biểu hiện xa cách như là người lạnh lùng, nhưng là vừa nhìn thấy Thi Từ, đôi mắt kia lập tức trở nên sinh động, mềm mại nhu tình, như là bất cứ lúc nào cũng đang nói chuyện, khiến người ta hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy những chuyện hay sự vật khác xung quanh.

Trần Nhất Nhất nhớ tới cái lần nàng ta tán gẫu cùng chị Miu, chị Miu liền nói cô bé kia không đơn giản, e sợ Thi Từ là thật sự động tâm. Nàng ta đúng là tò mò, sao lại nói là không đơn giản, lúc nãy nàng ta vẫn đang thăm dò, tuổi nhỏ như vậy không chắc có thể hòa vào vòng bạn bè của Thi Từ. Tiểu tình nhân cũng không đáng sợ, ngẫm lại thì rất dễ đối phó, tuổi tác kém nhau tạo ra những trải nghiệm cách biệt tựa như một ngọn núi lớn không vượt qua được, hơi nhấc lên là có thể đạp đổ phòng tuyến nội tâm của các nàng.

Nhưng mà cô bé này căn bản không muốn vượt qua, cô trực tiếp liền leo lên, rất thong dong tự tại.

Tâm Trần Nhất Nhất nặng nề, không tự chủ được nhìn qua Thi Từ, ý cười của nàng trong suốt nhìn Đường Chu, gắp lên một cái sủi cảo từ trong bát của cô cắn một cái.

Đường Chu: ". . . Không phải chị ăn no rồi à?" Cô liếc bánh trôi chưa bị động qua trong bát của Thi Từ một cái, "Trong bát của chị còn bánh trôi kìa."

Thi Từ chớp mắt với cô, ngữ khí có một loại nhỏ nhẹ nhu mềm rất rõ ràng, "Chị không thích ăn ngọt, em ăn thay chị đi. . ."

Đường Chu mím mím môi, nhìn nàng nói xong lại cắn một cái sủi cảo, gò má có chút nhô lên, mặt mày mềm mại, biểu hiện vừa thuần túy lại trẻ con. Cô không có cách nào, dịch bát của nàng đến trước mặt mình.

Trần Nhất Nhất ngồi ở đối diện, nhìn tình cảnh trước mắt này, trong lòng nàng ta tràn ngập một loại cảm giác không có cách nào hình dung.