Thi Từ thu hồi tâm tư, nằm trong lồng ngực của nàng, cảm xúc trong con ngươi của Đường Chu cũng tản đi, lúc này đang nhìn nàng, ánh mắt đưa tình có hồn.
Vào thời khắc này, hà tất suy nghĩ lung tung. Thi Từ làm bộ ngáp một cái, lần thứ hai làm nũng, "Chị buồn ngủ rồi, hôm nay dậy quá sớm. . ." Tối hôm qua suýt chút nữa đã không khống chế được bản thân, may là Đường Chu ngủ thiếp đi trước, sáng nay lại tỉnh dậy rất sớm, nhìn Đường Chu, Thi Từ nhớ lại dáng dấp động tình muốn khóc mà lại không khóc được vào tối hôm qua của Đường Chu, trong lòng giống như bị móng vuốt mèo gãi qua. Ừm, so với thời điểm mèo Thu Thu gãi nàng còn ngứa hơn nhiều. Đường Chu hiểu là nàng dậy sớm làm bữa sáng, quét tước, còn công tác, bận đến bây giờ khẳng định mệt mỏi. Cô ôn nhu nói: "Vậy chị về phòng ngủ một hồi nha?" "Chỉ một mình chị ngủ sao?" Thi Từ nhìn cô chớp mắt. Đường Chu ngập ngừng, ". . . Em không buồn ngủ." "A, không buồn ngủ a?" Thi Từ cười, nghiêng đầu nhìn cô, "Vậy em có thể ngủ cùng chị không" Chính là ý tứ trên mặt chữ, không nên nghĩ nhiều, nội tâm Đường Chu nói như vậy, nhưng mà mặt vẫn là đỏ lên, nhất thời nói không nên lời. Thi Từ nhìn về phía cô, con mắt sâu thẳm, đến gần hôn cô, Đường Chu bị nàng hôn một hồi, mới hiểu được đáp lại nàng. Không có cái gì có thể tốt hơn nụ hôn giữa những người yêu nhau, hai trái tim bởi vậy càng gần kề, linh hồn vào lúc này cũng có thể hòa vào nhau, tất cả vấn đề bên ngoài đều không trọng yếu, thậm chí còn sẽ có thêm sức mạnh vô biên vô ngần, phảng phất bản thân không gì không thể vượt qua không gì không làm được, đồng thời lại cực kỳ mềm mại cực kỳ yếu đuối. Trúc lưng rùa màu xanh sẫm bên cạnh ghế sô pha, mèo Thu Thu sáng sớm đã chơi đùa vòng quanh một quả bóng tròn màu sắc rực rỡ, cũng không để ý hai người kia. Không gian này, thời gian này, chỉ dành cho các nàng. Đường Chu mặc váy Thi Từ mua cho cô, tay áo bồng bềnh màu trắng, độ dài chỉ tới đầu gối, lộ ra chân tay mềm mại trắng như tuyết, môi bị nàng hôn đến hồng lên, giống như quả mọng đã chín. Màu mắt Thi Từ sâu hơn một chút, "Thật xinh đẹp. . ." Nàng lại hôn lên môi cô. Dáng chân Đường Chu rất đẹp, giống một đôi đũa ngọc thẳng tắp, ôn hòa mềm mại, tỉ lệ tuyệt đẹp, một chút sẹo lồi cũng không có. Thi Từ luôn không keo kiệt ca ngợi cô, yêu thích không buông tay. Đường Chu cũng biết dáng dấp mình không tệ, chỉ có điều ở trong mắt cô, Thi Từ mới là đẹp nhất, đặc biệt là giờ khắc này cô ở phía trên Thi Từ, tóc dài xoã tung buông xuống, đuôi tóc hơi uốn, lúc nàng mang theo thâm ý chăm chú nhìn càng có một loại mị lực khiến người nín thở. Cô vô cùng thẹn thùng, hai chân đều nhũn ra, kể cả ngón chân của cô cũng cuộn lại, cô quay mặt đi, đúng lúc thấy mèo Thu Thu đang mở đôi mắt xanh tròn vo, hai chân nửa ngồi nửa quỳ, tò mò nhìn các nàng. Đường Chu nhẹ nhàng "a" một tiếng, cả người co lại, được Thi Từ ôm vào trong lòng, nàng cũng nhìn thấy mèo Thu Thu, vui vẻ, cúi đầu cắn lên lỗ tai của bạn gái nhỏ, "Xem ra chúng ta không thể ở trên ghế sô pha này. . ." Âm cuối kéo dài, còn có ý cười. Nàng không đợi Đường Chu trả lời, bế cô lên, đi đến phòng ngủ. Đường Chu chỉ có thể ôm lấy nàng, nửa nằm trên bờ vai của nàng, nuốt một ngụm nước bọt, trái tim nhảy thình thịch. Thi Từ đặt cô lên giường, cô còn đang ngớ ra, nghĩ đến chuyện có thể xảy ra. Thi Từ bật cười, nằm xuống, kéo chăn qua che hai người lại, "Ngủ đi, nghỉ ngơi một chút." Mặt Đường Chu càng đỏ, muốn tức giận lại cảm thấy không có gì hay ho để tức giận, vốn định coi như thôi, đáy lòng rốt cục thoát ra một chút tùy hứng, ". . . Em muốn ra ngoài đọc tiểu thuyết của em." Đuôi mắt Thi Từ hơi nhướng lên rồi hạ xuống, mắt nàng vốn là mắt hoa đào, tự nhiên mang mị khí, hiện ra chút ý cười liền đủ câu người, Đường Chu sợ mình không kiên trì được, lật người ngồi dậy, động tác hết sức nhanh nhẹn, mà Thi Từ tay dài chân dài, trước tiên chiếm cứ ưu thế, lập tức đem cô đẩy nhẹ nằm xuống, mặt mày trong suốt mà linh động, "Tiểu thuyết không có đẹp đẽ như chị!" ". . . Chị đáng ghét!" "Không, em thích chị! Đúng ~ em thích chị 'đáng ghét' như vậy! Chị biết." ". . . Chị da mặt dày." "Không dày a, em sờ thử. . . Rất mềm đấy. . ." Đường Chu vừa thẹn vừa buồn cười, con mắt như hồ nước chứa đầy sao, đôi lúc kinh động một chút cánh hoa bên hồ, gò má cũng trở nên thoáng hồng nhạt, cũng không thể nói thêm lời nào, chỉ biết mím môi lại cười. Trong lòng Thi Từ rung động, không khống chế được cúi đầu đến hôn cô, vừa mềm giọng trêu cô, "Em giống như tối hôm qua, gọi chị là Thi tỷ tỷ có được hay không?" Đường Chu ngẩn ra, cô vốn đang ở trong ngực của nàng, nghe nàng nói như thế, dĩ nhiên hoảng đến muốn chạy trốn. Thi Từ cười rộ lên, tóm chặt cô lại, "Không cho đi. . ." "Không muốn. . ." "Không muốn đi hả?" "Không muốn gọi." "A, vậy thì ở lại. . ." Hai người đùa giỡn một hồi, uốn tới ẹo lui, như trẻ con chơi đùa với nhau. Chăn cuộn thành một đống. "Đừng gãi em ngứa. . ." "Em lại sợ ngứa như thế. . ." "Em muốn gãi lại chị." "Được a, vậy em đến a?" ". . . Chị da mặt dày." "Không dày a. . ." Tại sao lại lượn một vòng trở về? Đường Chu không biết, chỉ cảm thấy trái tim như nông hoa dập dềnh, vừa tựa như ngâm mình ở trong mật ngọt, toàn thân tê tê dại dại lười biếng, không muốn động đậy, chỉ muốn cười. Cuộc trò chuyện của những người yêu nhau kỳ thực có nhiều thứ để nói nhưng cũng rất không có dinh dưỡng, nhưng mà người hãm sâu trong đó lại không có cảm giác, bởi vì trong mắt các nàng chỉ có lẫn nhau. Có lúc lời nói cũng không quan trọng, bởi vì lặp đi lặp lại, các nàng lần thứ hai quấn quýt hôn nhau. Mấy ngày đầu năm này, các nàng hầu như đều không ra ngoài. Làm cơm, ăn cơm, dọn dẹp, chơi với mèo, tưới hoa, đọc sách, học tập, xem phim, tình cờ mỗi người bận chuyện của mình, tình cờ lại dính cùng một chỗ. Năm tháng tĩnh hảo, phảng phất thế giới này chỉ có hai người các nàng. Mùng bốn tháng giêng, Đường Chu nhận được điện thoại của Trương Tử Nam, cậu ta kêu gào ầm ĩ đòi cô mang theo nhiều đồ ăn ngon lại đây, lại hỏi khí trời, lại hỏi học tập, lại hỏi có điểm chưa, vẫn là Đường Chu thở dài cắt ngang cậu ta quanh co thăm dò, nói thẳng: "Tui đang ở chỗ Thi giáo sư." "Ôi. . ." Trương Tử Nam kéo dài âm, nỗ lực kiềm nén sự hưng phấn trong giọng nói."Thế giới hai người có tốt không? Sao bà còn gọi cô ấy là Thi giáo sư a? Đây có phải là tình thú không?" Lỗ tai Đường Chu nóng rần lên, ". . . Khụ, chừng nào bà trở về, bà đã nói sớm chút trở về đọc sách mà." "Ai nha, bà đừng đổi chủ đề đi. . ." Hai người cầm điện thoại hàn huyên nửa ngày, Đường Chu nhìn Thi Từ đang cầm bàn chải chải lông cho mèo Thu Thu một chút, ánh mắt trở nên mềm mại. Hôm nay hiếm thấy mặt trời lên, tuy rằng còn có chút thanh hàn đầu xuân, nhưng mà trời vẫn ấm áp, trong suốt như mật hoa sáng rực rỡ, Thi Từ cột tóc thấp xuống dạng hình bánh quai chèo, ở dưới ánh sáng nơi đây, có một loại vẻ đẹp cổ điển của tranh sơn dầu. "Ai. . . Bất quá a, tui đã nói với bà, sau khai giảng bà vẫn là cần chú ý một chút, bà biết không, ký túc xá tụi mình chỉ có hai người chúng ta, vậy còn tốt, tui thì bà yên tâm, tuyệt đối sẽ không nhiều lời một chữ, nhưng mà Thi giáo sư thì quá chói mắt, nam sinh ở khoa của cô ấy rất để ý cô ấy, à không, không chỉ nam sinh thôi đây, nữ sinh để ý cô ấy cũng rất nhiều. . ." Đường Chu ngẩn ra, chuyện ấy thì cô biết đến. "Hiện tại hai người lại không thể công khai. . ." Đúng vậy, không những không thể công khai, còn phải tận lực tránh hiềm nghi. Đêm trừ tịch Thi Từ cùng người trong nhà mâu thuẫn, tuy rằng nàng không nói tỉ mỉ, Đường Chu cũng có thể tưởng tượng ra khả năng có liên quan tới mình, còn liên quan tới thân phận của mình nữa. Cô không lo lắng cho mình, chỉ lo lắng ảnh hưởng đến Thi Từ. Trái tim Đường Chu hơi trùng xuống, không kìm lòng được lần thứ hai nhìn Thi Từ một cái, Thi Từ đang gãi cái bụng mềm trắng của mèo Thu Thu, "Mập ghê ha, mày xem cái bụng này của mày đi. . ." Mèo Thu Thu híp mắt, rất thoải mái, ngay cả kháng nghị cũng trở nên nhu nhược, "Meo ~ " Thi Từ cười khẽ, "Cũng rất giống chủ nhân. . ." Nói tới nàng liền ngước mắt lên nhìn Đường Chu một cái. Đường Chu hơi run lên một chút, tránh khỏi tầm mắt của nàng. Ở trong phòng nằm quá lâu cũng không được, ăn cơm tối xong, các nàng đi ra bên ngoài dạo. Đi xuống thang máy, lại đụng phải giáo sư khác cùng Thi Từ chào hỏi, thuận tiện liếc Đường Chu một cái, ánh mắt hiếu kỳ. Trường học nhiều sinh viên, cho dù là giáo sư cùng khoa cố định tiết học cũng chưa chắc có thể nhớ mặt từng học sinh, "Đây là người nhà của cô hả?" Thi Từ thản nhiên nở nụ cười, "Đúng, em gái tôi." "Ai, dung mạo thật là xinh đẹp." Chờ đi được một đoạn, Thi Từ thấy Đường Chu cúi thấp mặt xuống không lên tiếng, nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy Đường Chu sẽ không bởi vì chuyện vừa nãy không hài lòng, đưa tay kéo cô. Không ngờ Đường Chu cả kinh, lui về phía sau vài bước, còn cảnh giác nhìn xung quanh. Thi Từ phản ứng lại, nở nụ cười, vẫn cứ đưa tay, "Không sao đâu, lại đây." Trong lòng Đường Chu giật giật, vẫn lắc đầu một cái. Thi Từ vẫn cười, hướng cô đi tới. "Thi lão bản, cô ở đây hả? Đây là ~ " Các nàng không chú ý, bên cạnh lại đến một đôi tình nhân, nữ sinh là nghiên cứu sinh củaThi Từ, bên cạnh là bạn trai của nàng. Thi Từ đứng lại, nói chuyện với bọn họ. "Ừm. Tân niên vui sướng." "Tân niên vui sướng, sớm biết ngài ở đây, em liền tới nhà thăm ngài rồi. . ." Đường Chu nhìn các nàng nói chuyện thì càng thêm không dám bước lên trước. Tuy rằng Thi Từ đang cùng sinh viên nói chuyện, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn Đường Chu một cái, ngay cả nghiên cứu sinh của nàng cũng phát hiện, tò mò nhìn sang, chỉ là cũng không hỏi nhiều, nói mấy câu liền kéo tay bạn trai đi mất. Đường Chu chờ bọn họ đi một đoạn rồi mới chậm rãi đi tới. Thi Từ ngậm cười, chờ cô đi tới, trực tiếp ôm lấy cô, cũng không quản Đường Chu khẩn trương cùng giãy dụa, "Đứa nhỏ ngốc, chị cái gì cũng không sợ. . ." "Em. . . Em sợ. . ." Đường Chu bị nàng ôm, trong nháy mắt viền mắt đều nóng lên, tâm cũng vậy. "Chị biết." Thi Từ cúi thấp đầu, muốn hôn lên mặt cô, Đường Chu loáng một cái tránh được, đôi tình lữ phía trước cũng chưa đi xa lắm. Thi Từ bất đắc dĩ cười, xoa xoa tóc của cô. Thật hy vọng có thể nói cho cô biết, vì cô, mình có thể hết thảy đều không cần. Nàng nắm tay Đường Chu từ từ đi về, mặt trăng mỏngmanh khảm trên ngọn cây, chân của hai người dẫm lên ánh trăng cùng bóng cây,Thi Từ đang nghĩ, nàng sẽ cả đời nắm lấy tay cô, sẽ không buông ra.