Xuân Như Cựu

Chương 96

Nằm chung với Vệ Tú trên cùng một chiếc giường, Bộc Dương dường như luôn có chuyện để nói. Cho tới giờ tý, tiếng trống canh ba từ xa truyền tới, Bộc Dương vẫn lưu luyến không rời mà im lặng. Sáng sớm ngày mai, nàng phải dậy sớm, cần phải trở về giường bên kia ngủ lại.

Tay Vệ Tú đặt trên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Mặc dù là cách một tầng áo ngủ, Bộc Dương cũng có thể cảm giác ấm áp của từ lòng bàn tay của Vệ Tú. Vì giữ đạo hiếu, từ lúc đó hai nàng cũng chưa từng thân mật như vậy. Bộc Dương càng thêm lưu luyến. Nàng hiện tại cực kì tỉnh táo, cũng không có chút buồn ngủ. Tang kì của tiên đế còn chưa đủ ba năm, nàng là con gái của người không thể chỉ nghĩ đến sự khoái lạc của mình, nhưng trong lòng lại không thể làm theo lý trí.

Trong bóng tối, ánh mắt thanh tĩnh của Vệ Tú chăm chú nhìn nàng, ánh mắt cực kì chuyên chú. Bộc Dương không thể kìm lòng được mà rướn người qua hôn môi nàng.

Vệ Tú hô hấp bất chợt ngưng lại một chút liền lập tức đáp lại thâm tình của nàng. Thành thân gần được hai năm, chuyện viên phòng của hai người cực kì ít, đầu tiên là Vệ Tú bệnh nặng rồi lại tới lễ tang của tiên đế, cho dù ở chung một phòng nhưng cũng ít khi có quan hệ. Nhưng ít không có nghĩa là không nghĩ tới. Đầu tiên thì chỉ là môi chạm môi, hai người cảm thấy lạ lẫm nhưng kí ức xa xăm trong đầu hai người đã nhanh chóng thức tỉnh, từng tiếng rên ri, thở gấp, hình ảnh hai thân thể quấn quýt giao nhau, những nụ hôn ướt át, giống như pháo hoa nổ tung trong đêm tối. Vệ Tú là người ít khi thay đổi sắc mặt, cũng rất đúng mực nhưng nàng cảm thấy nụ hôn chạm môi này thôi vẫn chưa đủ, vội vàng muốn chiếm thêm càng nhiều lãnh địa, nàng lưu luyến trên môi Bộc Dương, vuốt ve đôi má của công chúa thì lại càng thêm khát vọng, đẩy lưỡi thâm nhập vào, tìm kiếm sự đáp lại của Bộc Dương.

Một Vệ Tú như vậy tuyệt đối không giống như khi nàng ôn nhu săn sóc nói "nuôi mấy con cá trong ao", lại càng không ưu nhã phong lưu giống như khi nàng thổi tiêu trong bóng đêm, nàng dường như đã vươn chút bụi trần, càng chân thật hơn.

Một Vệ Tú như vậy, Bộc Dương cũng thích. Cho dù là Vệ Tú như thế nào thì Bộc Dương cũng đều thích. Nàng nhắm mắt lại, không thể kìm lòng mà đáp lại Vệ Tú, dung túng nàng ấy, để mặc nàng ấy muốn làm gì thì làm.

Hô hấp dần dần dồn dập hơn, hơi thở phun ra càng thêm nóng bỏng, môi lưỡi ma sát phát ra tiếng vang càng thêm gợi cảm, hấp dẫn.

Thân thể càng thêm nóng bỏng, chỉ riêng một cái hôn thì đã khiến cho người khác ý loạn tình mê. Bộc Dương gắt gao nắm chặt vai của Vệ Tú giống như không còn chỗ dựa nào, tiếng rên mê muội vô thức tràn ra, mang theo tầng tầng giọng mũi.

Cho đến khi tay của Vệ Tú tiến vào áo ngủ của nàng, Bộc Dương bất giác giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng vội vàng giữ lấy tay của Vệ Tú, hạ giọng rên rỉ.

"Tú Tú... Không được..."

Vệ Tú cảm nhận được sự ngăn cản, nhìn Bộc Dương khó hiểu, trong mắt lộ ra sự ủy khuất hiếm thấy nhưng nàng đã lập tức hiểu rõ vì sao bị ngăn cản, ôm Bộc Dương mà không làm gì nữa. Bộc Dương cũng đau lòng, ba năm là thời gian rất dài, Tú Tú phải chịu rất nhiều ủy khuất. Nhưng mà phụ hoàng của nàng đã mất, nếu chỉ có ba năm cũng không thể kiềm chế dục vọng của mình được thì làm sao xứng làm người.

"Tú Tú" Nàng cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, nhẹ vỗ vào lưng bàn tay của Vệ Tú, ngượng ngùng cắn môi, ôm cánh tay Vệ Tú, nhẹ giọng nói. "Nàng nhịn một chút, mãn ba năm tang kì, ta sẽ bù lại cho nàng ..."

Nàng càng nói càng hạ giọng, lời này ý vị rất rõ ràng, nàng không thể không cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng cũng không phải nữ tử chỉ biết ở trong nội viện, dù cảm thấy ngượng ngùng, nàng vẫn không né tránh mà ngẩng đầu nhìn Vệ Tú, thấy nàng ấy đang cười cười nhìn nàng. Ánh mắt đó vẫn còn chưa rút hết được dục vọng, ý vị thâm trường nhìn nàng, Vệ Tú dùng giọng nói mập mờ lên tiếng.

"Được. Sau ba năm, nàng phải bù lại hết cho ta."

Bộc Dương cảm giác được hai má của mình nóng như bị lửa đốt, một Vệ Tú xấu xa như vậy thật sự khiến cho nàng thích, nàng cố gắng giữ vẻ trấn định nhưng lời nói thốt ra vẫn mang theo vẻ quyến rũ.

"Nhưng nàng cũng không được quá hư hỏng."

"Cẩn tuân mệnh lệnh của điện hạ." Vệ Tú ý cười càng sâu hơn.

Qua được vấn đề này thì đêm đã càng khuya hơn. Bộc Dương không thể không trở về giường mình. Nàng mò mẫm trở về như lúc đi qua nhưng tâm tình cũng nàng cũng đã không giống như lúc nãy, vui vẻ thõa mãn mà còn mang đầy chờ mong chuyện tương lai. Nàng không biết là trong nháy mắt nàng xoay người đi thì đôi mắt sáng như sao của Vệ Tú đã biến sắc, trở nên ảm đạm.

Ba năm không dài, đối với vũ trụ vĩnh hằng thì chỉ là chớp mắt mà thôi, đối với nhân sinh thì cũng không quá dài, sẽ nhanh chóng trôi qua thôi. Chỉ là, trong thời cuộc không ổn định này, ba năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.

Vệ Tú đã hạ quyết tâm, đợi cho đại nghiệp của công chúa hoàn thành, nàng sẽ nói rõ mọi chuyện cho Bộc Dương. Đi hay ở, sống hay chết sẽ để cho nàng ấy toàn quyền quyết định.

Bộc Dương vội vàng xử lý chuyện triều chính, không thể phân thân để lo chuyện khác nhưng Vệ Tú sẽ không quên trong cung vẫn còn một tiểu hoàng đế, cũng sẽ không quên chư vương còn chưa từ bỏ tham vọng. Triệu Vương, Đại Vương, Kinh Vương thì không cần lo lắng, bọn họ thấy đại quyền đang nằm trong tay Bộc Dương, tuy cũng có chèn ép bọn họ nhưng cũng không đuổi tận giết tuyệt, còn có thể lưu bọn họ trong triều, lòng tranh đoạt quyền vị cũng không còn quá sâu đậm.

Nhưng Tấn Vương thì khác, ba vị vương gia không lo mất mạng mới không giống như chó cùng rứt giậu, nhưng Tấn Vương biết, chỉ cần hắn rơi vào tay Bộc Dương thì hắn chắc chắn phải chết.

Thời gian này, thừa dịp Bộc Dương còn chưa có thời gian để ý đến những chuyện khác, hắn vội vàng liên hệ với các thế gia. Mấy vị vương gia vốn có liên hệ rất sâu với các thế giá đại tộc. Lúc tiên đế mới lên ngôi, còn phải lợi dụng thế gia nên chưa chèn ép bọn họ khắp nơi. Khi đó, đám hoàng tử cũng đã không còn nhỏ, vì củng cố địa vị của mình nên dùng liên hôn để kết minh. Sau khi tiên đế đã ngồi vững trên ngai vàng mới bắt đầu thu lại quân quyền, những đại thế gia phân tán quyền lực với hoàng tộc tất nhiên phải gặp tai ương. Bị tiên đế chèn ép, bức bách, thế gia chỉ có thể thu mình lại, giấu kín thế lực, bảo tồn lực lượng đợi đông sơn tái khởi. Ai ngờ được chờ đợi mấy mươi năm, thế gia dần trở nên hủ bại.

Nhưng hủ bại thì cũng là côn trùng trăm chân, đến chết vẫn có thể giãy giụa. Bọn họ vẫn luôn có người trong triều đình, vẫn còn một chút thế lực còn sót lại rất ổn định. Thừa dịp hiện tại đang ở thời kì chuyển sao quyền lực, thời cuộc còn chưa ổn định, bọn họ chắc chắn sẽ liều mạng để gầy dựng lại sự hưng thịnh của gia tộc.

Bộc Dương Đại trưởng công chúa kế thừa di chí của của tiên đế sẽ không để yên cho bọn họ phát triển trở lại, tiểu hoàng đế thì đến bản thân còn không thể lo, đám người Triệu Vương thì án binh bất động. So với những kẻ đó thì Tấn Vương khác hoàn toàn, dã tâm bừng bừng, căn cơ vẫn còn giữ vững, hắn tất nhiên sẽ trở thành đối tượng tốt nhất để ủng hộ.

Thế cục trong triều nhìn như ổn định, thật chất là như nước sôi lửa bỏng. Tình thế này, tốt nhất là nên giải quyết nhanh chóng. Vương gia coi như đứng đầu thế gia, Vương Thừa tướng thuộc hàng cố mệnh, lập trường của ông rất quan trọng, không ít những thế gia cố ý liên hệ với ông để thuyết phục ông thay đổi quyết định, đổi mới trận doanh.

Mặc dù Vệ Tú tin tưởng Thừa tướng nhưng cũng phải chú ý bên phía Thừa tướng. Thứ nhất, hai người các nàng mưu đồ không nhỏ, Thừa tướng là người hiểu rõ chính vụ, hắn có thể trực tiếp tương trợ thì như hổ thêm cánh. Thứ hai, chuyện tới bây giờ lại không đến thừa tướng phủ lần nào, khó tránh khỏi sẽ gây ra trở ngại, cũng khiến cho thừa tướng lạnh lòng.

Vệ Tú tìm một ngày hưu mộc, cùng với Bộc Dương đến Thừa tướng phủ.

Vương Thừa tướng đã đợi lâu rồi, thấy hai người tới thì rất vui vẻ.

Thừa tướng đã lăn lộn trong triều hơn nửa đời người, trong lòng Bộc Dương nghĩ, mặc dù ngay từ đầu không nhìn rõ thì tới bây giờ cũng đã hiểu rõ mọi chuyện. Nếu không phải như vậy thì Vương Thừa tướng, vốn là người đứng đầu trong ba người phụ chính đại thần, sẽ không để mọi quyền quyết định cho Bộc Dương, chuyển dời quyền lực cho nàng.

Bộc Dương và Vệ Tú vừa tới phủ thì đã được đưa vào mật thất. Hai người thấy tình cảnh này thì cũng an lòng. Hành động này của Thừa tướng là muốn thẳng thắn nói chuyện với hai người, mà sự thẳng thắn này đương nhiên là có được dựa vào sự ủng hộ Bộc Dương.

"Thế gia khuynh đồi đã là chuyện không thể thay đổi. Vương gia ta không muốn cùng đám người đó thông đồng làm bậy đành phải chọn ra minh chủ khác mà ủng hộ." Vương Thừa tướng thở dài nói.

Những người đó còn chưa từ bỏ ý định còn ông đã nhìn được rõ ràng rồi. Có vị vua nào lại muốn cùng thần tử hưởng vinh quang chứ? Cho dù Tấn Vương thượng vị thì ai dám đảm bảo hắn sẽ không đi theo lối cũ của tiên đế chứ? Mà thế gia đã sớm không còn là thế gia đại tộc của lúc trước. Lúc trước, thế gia tiêu sái phong lưu, nhân tài đông đúc, đều là những nhân tài kiệt xuất mà hiện tại thì cho dù là mấy nhà hợp lại cũng không nâng lên được một người nào có thể lãnh đạo, làm trụ cột chèo chống cả. Năm đó thiên hạ náo động, chỉ một mình hoàng tộc họ Tiêu thì khó mà độc hưởng thiên hạ nên mới hình thành cục diện thế gia nắm quyền như hiện tại. Mà bây giờ đã không còn như trước nữa rồi.

Vương Thừa tướng đương nhiên có thương cảm nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến tính toán của ông. Nếu không thể trở về thời kì hoàng kim đó thì tại sao lại không thể giúp cháu ngoại của mình tiến lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn?

Bộc Dương làm vua thì Vương gia vẫn là hoàng thân quốc thích, đám người Vương Cổn là quốc cữu, công hầu khanh tước sẽ hưởng muôn đời thì không dám nghĩ tới nhưng truyền tới được ba đời thì cũng đã là tốt lắm rồi. Càng tốt hơn là Trọng Mông và Vệ gia cũng không thân cận, đến lúc đó thì không cần phải lo lắng chuyện họ ngoại khác đến tranh quyền đoạt lợi.

Hiện tại, Vương Thừa tướng muốn một câu hứa hẹn của Bộc Dương.

"Ta và Vương gia tuy hai mà một. Ông ngoại đã ngồi ở vị trí Thừa tướng này, trong ngoài triều tình đều bình yên, Đại Ngụy ngày càng hưng thịnh đều có công lao của ông ngoại. Về sau, ta sẽ cùng với cậu kéo dài sự cường thịnh của Đại Ngụy." Bộc Dương cười nói.

Rất tốt! Vương Thừa tướng muốn chính là điều này.

"Hoàng thượng không tài không đức, thường có những lời nói u mê, nếu để vận mệnh quốc gia trong tay người thì sẽ khiến vạn dân bất an." Vương Thừa tướng cũng không hề giữ lời mà nói thẳng. "Nhưng hiện tại hoàng thượng u mê cũng chỉ là chuyện trong triều, triều thần vẫn còn ghi nhớ những lời nhắc nhở của tiên đế nên còn che giấu không cho dân chúng biết gì."

Muốn phế vua thì cũng phải có một lý do, đơn giản nhất chính là thiên tử không có đức, không xứng để thống trị vạn dân. Nhưng Tiêu Đức Văn thật sự còn quá nhỏ, chiếu thư cũng chưa hạ được mấy cái mà năng lực của nó cũng chỉ có hạn, không thể trực tiếp tiếp xúc chính vụ, muốn làm cho dân oán hận cũng không thể làm gì được.

Vô cớ xuất binh là bất nghĩa, chỉ một chút sơ sót cũng sẽ bị người khác bật lại.

Vệ Tú nhíu mày, điều này quả thật khó xử nhưng không phải quá khó, nàng tới đây vẫn còn một mục đích khác.

"Hổ Bí và Vũ Lâm là do tiên đế lưu lại cho bệ hạ, hai chỗ này cực kì ngoan cố. Cậu làm thống soái Vũ Lâm quân nhiều năm, có người đáng tin trong quân không?"

Đương nhiên là có. Vương Thừa tướng đứng dậy, từ sau giá sách lấy ra một danh sách, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Vệ Tú và Bộc Dương.

"Những người trong danh sách này là người tin cậy, còn có vài người sợ là đã phản bội thì không cần phải nói tới nữa."

Vệ Tú liếc mắt nhìn một cái, hơn mười cái tên, coi như cũng không ít chỉ tiếc là đều ở tầng trung thôi.

"Các tướng lĩnh trong Vũ Lâm quân khó chung sống, tiên đế nhìn người có phần khá chính xác." Vương Thừa tướng cười nhưng trong mắt lại khá thâm trầm. "Nếu mấy tên đó không làm gì sai thì khó có thể điều đi được."

"Hổ Bí, Kim Ngô vệ cũng giống vậy." Bộc Dương trầm ngâm một lát thì lên tiếng.

"Còn Huyền giáp quân ở bên ngoài kinh thành." Vương Thừa tướng nhìn Vệ Tú.

"Ta đi." Vệ Tú hiểu ý ông. Huyền giáp quân là do Vệ Du thống lĩnh, nàng đi là hợp nhất.

Chân mày của Vương Thừa tướng hơi giãn ra một chút. Hai mươi năm trước, đợt cung biến của tiên đế, ông cũng là người chứng kiến, lần này so với lần trước thì càng dễ hơn.

Vệ Tú cũng đã chuẩn bị. Trong triều có Bộc Dương, có thừa tướng thì không còn khó khăn nữa. Hổ Bí và Vũ Lâm đúng lúc quy thuận thì cũng tốt, nếu không thì đành phải dẫn Huyền giáp quân vào cung.

Bọn họ không muốn làm lớn chuyện, muốn áp mọi chuyện tới mức thấp nhất nhưng Tấn Vương chắc chắn không lo được nhiều chuyện như vậy, đúng lúc mọi người không chú ý đến thì Tấn Vương đã hợp tác với Tiêu Đức Văn rồi.

-------------

Sắp có biến rồi, ngọt ngào chưa được bao nhiêu.

Tuần trước không kịp up, tuần này bù nhá. Chủ nhật còn một chương nữa nha.