Xuân Sắc Như Thế

Chương 18: Tân nương không phải tôi

Mọi người không hẹn mà cùng thét lên kinh hãi.

Lưu Huyên Thần kinh hãi đứng phắt dậy, đang nhấc chân định chạy đến, thì chợt một bóng người xẹt qua trước mặt hắn, vượt qua cả đám thái giám chạy tới chỗ cái ghế bị lật.

Hắn định thần lại, hóa ra là Đỗ Tử Bân. Từ sân bóng đến vị trí ấy không phải là đoạn đường vài bước chân, động tác cũng thật nhanh nhẹn. Trong lòng Lưu Huyên Thần hơi chùng xuống, gương mặt anh tuấn từ Từ Ânghiêm lại.

Quả cầu kỳ thật không đập trúng Vân Ánh Lục, cự ly gần như vậy, tốc độ nhanh như vậy, nếu đập trúng, ắt sẽ bị thương không nhẹ. Cô cũng thật tốt số, quả cầu đập trúng lưng ghế làm nó bật ngửa ra sau, cô đang ngủ say sưa thì đột nhiên thấy mình ngã lăn xuống đất. Cũng may phía sau vừa hay lại có mấy thảm cỏ được cuộn tròn, nên cũng không đau lắm, chỉ là nhất thời bị dọa xanh mặt.

Cô chống hai tay, kinh ngạc nhìn bầu trời xanh lam trên cao, đầu óc trống rỗng, ngay cả bức thư trong ống tay áo bị rơi ra cũng không hề phát hiện.

“Vân... Vân thái y, cô có sao không?” Đỗ Tử Bân lo lắng cúi người hỏi, “Thực xin lỗi, ta... không cố ý”.

À, hóa ra là anh ta muốn chỉnh mình!

Vân Ánh Lục thở hắt ra một hơi, rên rỉ: “Đỗ đại nhân, rốt cuộc anh thù hằn tôi thế nào đây, hết lần này tới lần khác dọa tôi chết ngất mới hả dạ sao?” Ngay cả chuyện lần trước ở vườn cúc cô cũng gộp chung vào luôn.

“Hả?” Có thể nói thế này, chứng tỏ nàng ta không bị làm sao, Đỗ Tử Bân tươi tỉnh mặt mày, hắn đang định đỡ Vân Ánh Lục ngồi dậy, thì ánh mắt đột nhiên dừng lại trên phong thư dưới tay áo của cô.

Hắn nhặt bức thư lên, trên đó không viết Hán tự, mà là chữ nước khác.

“Đây là cái gì?” Hắn cảnh giác hỏi Vân Ánh Lục.

Vân Ánh Lục nằm ngửa trên mặt đất, ánh nắng chói lóa chiếu thẳng vào mắt khiến cô nhất thời không nhìn thấy gì.

“Gì cơ?” Cô nheo mắt lại, lúc này mới thấy Đỗ Tử Bân đang cầm bức thư của Thác Phu trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ kinh hoàng, cô đứng bật dậy, đoạt lấy bức thư nhét vào tay áo.

“Không có gì”. Cô giải thích qua loa.

Đỗ Tử Bân với vai trò là thượng thư bộ Hình, vừa nhìn qua đã thấy chuyện này có dấu hiệu khả nghi, “Rốt cuộc đây là cái gì?” Liếc thấy đám cung nữ và thái giám đang chạy tới hướng này, hắn hạ thấp âm lượng.

“Đỗ đại nhân, xin anh tôn trọng quyền riêng tư của người khác một chút có được không?” Cái giọng thẩm vấn, tra xét của Đỗ Tử Bân khiến Vân Ánh Lục không khỏi bực bội, cô lạnh lùng đẩy cánh tay đang chìa ra trước mặt, tự mình dựng cái ghế đang nằm kềnh trên mặt đất. Ồ, sao mọi thứ lại quay cuồng thế này, Vân Ánh Lục vội nhắm mắt lại, cảm thấy dạ dày đang cuộn trào trong bụng.

“Vân thái y”, bên tai vang lên giọng nói the thé nhưng đầy ân cần, “mau dựa vào vai ta”.

Vân Ánh Lục chậm rãi mở mắt ra, là khuôn mặt lo lắng của La công công.

“La công công, tôi có thể về thái y viện trước không?” Cô yếu ớt dựa vào cánh tay của La công công, hỏi.

Có phải hiện đang là lúc tạm nghỉ giữa hai hiệp không, sao tất cả lại đứng im như phỗng thế này!

“Đương nhiên rồi! Kiệu sẽ tới đây ngay thôi”. La công công nhìn Vân Ánh Lục từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác định trên người Vân thái y không bị thương chỗ nào, ông quay lại, gật đầu với hoàng thượng vẫn đang chăm chú nhìn về phía này.

Lưu Huyên Thần lúc này mới chậm rãi ngồi lại xuống long ỷ, trái tim thấp thỏm giờ đã trút được lo lắng.

“Vân thái y, ngươi có sao không?” Thái hậu được một cung nữ dìu tới, lo lắng hỏi thăm. Vân thái y chính là báu vật mà vất vả lắm bà mới tìm thấy được, cô gái này là phúc âm của hậu cung, là thần y được Bồ Tát phái tới, ngàn vạn lần không được phép gặp chút bất trắc.

“Thái hậu đừng lo, thần chỉ váng đầu chút thôi. Nghỉ ngơi một lát sẽ không sao cả, chỉ là thần phải cáo từ trước”. Vân Ánh Lục đáp lời. Đỗ Tử Bân hiện đang bị ngăn cách giữa đám cung nữ và thái giám, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cô.

“Không sao là tốt rồi, bản cung cũng không thích xem môn thể thao tranh giành bạo lực này. Người đâu, mau đưa Vân thái y về thái y viện”.

“Thái hậu nương nương, kiệu tới rồi ạ”.

Bốn thái giám đang thở hổn hển nâng một cỗ kiệu nhỏ màu hạnh chạy nhanh tới.

Rẹt! Ánh mắt của tất cả mọi người đột nhiên chuyển từ Cổ Lệ sang Vân Ánh Lục.

Giống như trong rạp hát đã kín đặc người, Vân Ánh Lục một mình bước lên sân khấu với ánh đèn rọi sáng, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý.

Gì thế này?

Trong hoàng cung này, ngoại trừ hoàng đế, hoàng hậu và thái hậu, bất kể là ai cũng không có tư cách ngồi kiệu, dù là phi tần cũng không có vinh dự này. Nếu có việc muốn gặp ai đó thì sao? Đương nhiên là phải đi bộ rồi, cung nữ và thái giám đều đã luyện được bản lĩnh đi bộ vô cùng cao siêu.

Tất cả đại thần và phi tần, ngay cả hoàng hậu Ngu Mạn Lăng cũng đều tò mò muốn biết y quan trẻ tuổi gầy gò này rốt cuộc là ai.

Thái hậu cảm thấy Vân Ánh Lục được hưởng ân sủng này cũng không có gì quá đáng, trong lòng bà, Vân thái y chính là thần y. La công công trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng nét mặt không dám lộ ra nửa phần. Ban đầu ông vốn không quá chú ý đến vị tiểu y quan này, nhưng hôm nay hoàng thượng đã đôi lần ba lượt để mắt đến Vân thái y, xem ra sau này ông cần phải xem trọng người này bội phần.

Đỗ Tử Bân toát đầy mồ hôi, dưới ánh nắng của trời trưa, khuôn mặt cương trực loáng nước nhưng cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Mới vào cung được vài ngày, hoàng thượng hậu đãi Vân Ánh Lục trái với thông lệ là vì sao? Tâm thực không thể không loạn.

Vân Ánh Lục từ trước đến nay đã quen bị người khác nhìn chằm chằm, tinh thần cũng được tôi luyện hàng ngày trước bàn giải phẫu. Với vẻ gặp biến không kinh hãi, cô bước lên kiệu, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Đỗ đại nhân, ngài... muốn đi đâu?” La công công chạy bước nhỏ theo sau cỗ kiệu, đôi tai nhạy thính cảm nhận được đằng sau có tiếng bước chân, ông xoay đầu lại thì nhìn thấy Đỗ thượng thư.

Đỗ Tử Bân lặng cả người, đúng rồi, hắn muốn đi đâu chứ? Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi theo vào hậu cung?

Thượng thư bộ Hình vốn không dễ rối tâm loạn trí, hắn bình tĩnh lại rất nhanh. “Vân thái y là do bản quan sơ ý làm cho hoảng sợ, thế nên ta muốn đưa Vân thái y trở về thái y viện”.

“Đỗ đại nhân yên tâm, ngài mau quay về sân đi, nơi này có ta rồi! Ta đưa Vân thái y về thái y viện, sau đó tình hình thế nào sẽ bẩm báo lại với ngài”. Ừm, dây mơ rễ má với Vân thái y dường như không chỉ mỗi mình hoàng thượng đâu!

“Vậy phiền La công công nhé”. Đỗ Tử Bân quay đầu trở lại sân, một lần nữa nhảy lên lưng ngựa.

Một hồi phong ba nho nhỏ giúp nghỉ ngơi cũng không tồi, mọi người chỉnh trang y phục, lấy lại tinh thần chờ trận đấu tiếp tục. Tiếc rằng đội hình đội vương tôn đã sớm hoảng loạn, liên tiếp gặp thất bại thảm hại. Khi hồi trống kết thúc trận đấu vang lên, đội xanh toàn thắng trước lời nghênh chiến của công chúa Ba Tư.

Cổ Lệ phẫn nộ ném nguyệt trượng, nhảy xuống lưng ngựa rồi quay sang trừng mắt với Đỗ Tử Bân, sau đó hậm hực đi thay y phục.

Cái tên Đỗ Tử Bân kia thật sự chẳng biết nể mặt người khác. Bản công chúa chỉ muốn khoe tài trước mặt hoàng đế, đặng sau này có nhiều cơ hội nhận được ân sủng của người. Đó vốn là việc thuận nước giong thuyền, hắn hà tất phải ngăn cản nhiệt tình như thế? Huống chi bản công chúa dù gì cũng là một cô nương, hắn nên thuận lòng làm nền thì có phải tốt không.

Thế nhưng nào ai hiểu được tâm tư Đỗ đại nhân của chúng ta? Lần trước gặp Vân Ánh Lục ở vườn cúc, hắn đã không thể hiện được vẻ uy nghi của một đại quan, nếu lần này thua trắng trên sân mã cầu bởi một tiểu cô nương thì sau này hắn còn mặt mũi nào gặp lại Vân tiểu thư?

Trận mã cầu hôm nay vốn dành cho một người, vô luận thế nào hắn cũng phải thắng. Đáng tiếc là người đó không chỉ ngủ gật trong suốt trận đấu, mà còn khiến hắn đánh hỏng một đường bóng, cho nên dù thắng, hắn vẫn không thấy có chút vui vẻ gì.

Nhưng hiện giờ tại cầu trường, bá quan văn võ cười nói hỉ hả, hưng phấn khôn cùng, không còn uy nghi, đạo mạo như thường ngày. Nguyễn Nhược Nam và Viên Diệc Ngọc cố tỏ ra vẻ rộng lượng và khoan dung của cô dâu mới, bằng không cả hai đã ôm chầm lấy nhau, hò hét ầm ĩ vì mừng rỡ.

Cổ Lệ đã chữa lợn lành thành lợn què, muốn khoe khoang tài nghệ cuối cùng lại thành ra bị chê cười. Ngồi trong phòng thay y phục, nàng vừa tức vừa thẹn, nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã, ghét lây sang cả mấy cung nữ theo hầu. Dù đã cho đám cung nữ mấy cái bạt tai nảy đom đóm nhưng lửa giận trong lòng vẫn không thể nào nguôi ngoai.

Khi nàng rầu rĩ bước ra khỏi phòng thay quần áo, Cổ Lệ kinh ngạc nhìn Lưu Huyên Thần đang đứng ngoài cửa.

“Ái phi, nàng thay y phục lâu thật đấy!” Lưu Huyên Thần thản nhiên cất giọng cười, dịu dàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Cổ Lệ. “Đói bụng không, chúng ta tới điện Yến Hội ăn chút gì đi”.

Cổ Lệ chớp mắt mấy lần, không thể tin sau khi bị bẽ mặt như thế, hoàng đế lại đối đãi với nàng ân cần như vậy.

“Hoàng thượng...” Nàng phụng phịu chu đôi môi nhỏ nhắn, khí thế hung dữ lúc nãy đã hoàn toàn nhường chỗ cho vẻ nũng nịu yêu kiều.

“Không sao, thắng bại là chuyện thường, chuyện vừa rồi cần gì phải để ý chứ? Nữ nhân mà biết chơi mã cầu đã hết sức phi thường rồi, trẫm rất kính nể nàng”.

Cổ Lệ bị lời nói của hoàng thượng làm cho thần hồn điên đảo, không nghĩ ngợi được gì, cứ thế nhao vào lòng Lưu Huyên Thần, ôm thật chặt. Lúc này dùng hành động để thể hiện ẩn tình vẫn là thượng sách.

Lưu Huyên Thần dịu dàng vỗ lưng Cổ Lệ, ánh mắt thâm sâu, không ai có thể nhận ra bên trong đó chứa đựng điều gì.

Thái giám và cung nữ theo hầu Lưu Huyên Thần ngầm trao ánh mắt, xem ra tân nương động phòng tối nay với hoàng thượng chính là vị công chúa Cổ Lệ tính nóng như lửa này rồi. Mấy cô cung nữ vừa bị ăn mấy bạt tai lúc nãy cũng đành gắng nuốt trôi cục tức, gượng gạo mỉm cười. Mà hai vị thục nghi đang mừng thầm kia nếu nhìn thấy màn tình tứ này, không biết sẽ có cảm nghĩ gì?

Xinh đẹp như hoa thì sao, hiểu lễ thông kinh thì sao, văn võ song toàn thì sao? Hoàng thượng người chẳng hề để ý. Trong lúc này, trong mắt người chỉ có công chúa Cổ Lệ kiều diễm kia thôi.

Ôi, quân tâm khó dò, thật sự khó dò!

Ngoài kia đang diễn ra những gì, Vân Ánh Lục không hề hay biết. Hôm nay, cô còn nổi bật hơn cả ba vị thục phi mới cưới, thật là một khắc thành danh! Mấy thái y già của thái y viện trông thấy La công công đích thân theo kiệu đưa cô trở về, trong lòng tự hiểu, vồn vã xúm đến thăm hỏi.

Vân Ánh Lục cũng không vì được quan tâm quá mức mà đâm ra hoảng hốt, cô nhợt nhạt xuống kiệu, khẽ cười tạ ơn La công công rồi đi thẳng vào thái y viện. Vừa tới dược phòng, mùi thuốc tràn ngập bốn phía khiến Vân Ánh Lục tỉnh táo ngay tức thì.

La công công dặn dò Dụ thái y đừng để cho Vân thái y mệt, Vân thái y tuổi còn trẻ, nhiều việc cần phải khoan dung.

Dụ thái y là bậc trưởng bối cao niên ở thái y viện này, vậy mà vẫn bị mấy câu nói của La công công làm cho nghẹn họng nhìn trân trối. Có cho ông ta một trăm lá gan thì cũng không dám đắc tội với người tâm phúc của thái hậu và hoàng thượng, mà chuyện này thì vốn chẳng liên quan gì đến lớn tuổi trẻ tuổi cả.

“Vân thái y, người ta uống rượu mừng thì mặt đỏ bừng bừng, chân nam đá chân chiêu còn ngài làm sao mà mặt mày trắng bệch thế kia, lại còn được khiêng kiệu đưa về nữa?” Tiểu Đức Tử bưng cho Vân Ánh Lục một chén trà mật ong để lấy lại tinh thần rồi ngồi một bên, dò hỏi.

“Chẳng phải có câu nhận ân sủng cũng là rước họa vào thân sao, tôi không hưởng nổi phúc đức này đâu. Sau này nếu lại được nhận hoàng ân thì cậu nhất định phải giúp tôi giải trừ đấy nhé”. Vân Ánh Lục đứng dậy, lục lọi trong giá thuốc lấy ra mấy quả dưa chuột và lá nha đam tươi mới hái từ vườn lúc sáng.

“Tiểu Đức Tử, rửa sạch tay rồi mang giúp tôi cái đĩa sâu lòng lại đây”.

Tiểu Đức Tử vui vẻ chạy đi, một lát sau, cậu quay về với cái đĩa gốm trắng trong tay.

Vân Ánh Lục uống hết chén trà mật ong rồi tìm một ít vỏ cam, ngâm trong nước ấm.

“Tiểu Đức Tử, cắt dưa chuột và nha đam thành từng lát mỏng để cho chảy nhựa vào cái đĩa gốm này nhé”.

Tiểu Đức Tử thường xuyên chạy việc vặt trong thái y viện nên tay chân linh hoạt, động tác cũng vô cùng thành thạo. “Vân thái y, hôm nay ba vị thục nghi mới có xinh đẹp không?” Cậu ta làm việc không ngơi tay nhưng miệng cũng không chịu ngừng nghỉ.

“Đương nhiên là đẹp rồi. Tay chân tròn trịa, da dẻ nhẵn mịn, dáng người thướt tha, hoàng thượng của chúng ta có vẻ rất vừa lòng. Nhưng mà tôi vẫn thấy hoàng hậu xinh đẹp, cao quý, tao nhã hơn, khí chất cũng vượt trội”.

Vân Ánh Lục lật trở miếng vỏ cam xem thử đã mềm chưa, rồi nhặt lên xé thành miếng nhỏ.

“Hoàng hậu đương nhiên là rất tuyệt rồi, đáng tiếc người và bệ hạ bề ngoài chỉ là...” Tiểu Đức Tử đột nhiên ngừng bặt, cậu ta nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn khắp bốn phía.

“Bề ngoài làm sao?” Vân Ánh Lục ngước mắt lên, hỏi.

“Bề ngoài rất... xứng đôi”. Tiểu Đức Tử cười giả lả.

“À!” Vân Ánh Lục bật cười, “Vậy mà tôi không nghĩ ra. Đúng rồi, Tiểu Đức Tử, trước khi Ấn phi nương nương tiến cung, cô ấy có làm gì vậy?”

“Làm gì là làm gì? Ngài muốn hỏi xuất thân của nương nương sao? Phụ thân của nương nương vốn là y quan của thái y viện, y thuật vô cùng cao minh, nhưng vì không thể trị khỏi bệnh cho nhị hoàng tử nên tiên hoàng nhất thời nổi giận, hạ chỉ giết chết ông ấy”.

Vân Ánh Lục nhướng mày. “Giết? Ông tiên đế ấy không biết có những loại bệnh cho dù là thần tiên cũng không thể cứu chữa được hay sao? Những chuyện khác thì còn có thể bảo đảm, chứ chuyện chữa bệnh cứu người, ai dám khẳng định có thể chữa khỏi hoàn toàn được. Mà nhị hoàng tử mắc bệnh gì vậy?”

Tiểu Đức Tử bị vẻ mặt trang nghiêm của Vân Ánh Lục làm cho sửng sốt đến nửa ngày trời, hồi lâu sau mới đáp lại: “Là một loại bệnh lạ, chỉ trong một đêm, nhị hoàng tử đột nhiên toàn thân cứng đờ, mồm miệng méo xệch, chỉ có thể nằm bất động trên giường”.

“Trúng phong chăng? Có phải nhị hoàng tử rất béo không?”

“Không, nhị hoàng tử không béo, vóc dáng cũng không khác lắm so với đương kim hoàng thượng. Cưỡi ngựa, bắn tên đều rất tinh thông”.

“Hay do xuất huyết não nhỉ?”. Vân Ánh Lục nhíu mày, suy nghĩ. “Loại bệnh này, đừng nói là bây giờ, ngay cả thời đại tiên tiến cả ngàn năm sau cũng không có cách nào chữa trị được. Muốn khỏi chỉ có thể dựa vào khả năng miễn dịch của người bệnh và kỳ tích của ông trời thôi”.

Tiểu Đức Tử nhìn ngang ngó dọc rồi hạ giọng nói nhỏ: “Vân thái y, nô tài nghe người ta đồn nhị hoàng tử bị hạ độc!”

“Chuyện đó cũng rất có thể. Nhưng việc này không thể nói bừa, nói phải có chứng cớ. Cậu khỏe tay vắt kiệt đám vỏ cam kia đi, nước cốt đổ vào cái đĩa sâu lòng vừa nãy ấy, tôi đi lấy ít đá viên. Tiểu Đức Tử, càng gặp nhiều người, nghe càng nhiều chuyện, tôi càng thấy ghét hoàng cung này”. Giọng điệu của Vân Ánh Lục hết sức nghiêm túc.

Tiểu Đức Tử nhìn cô đồng cảm, ghét thì sao chứ, có thể tự tại rời khỏi đây chăng?

Vân Ánh Lục đổ đá viên cùng một số nguyên liệu có tính kết dính khác vào đĩa đựng hỗn hợp dịch nhựa ban nãy, một lát sau các nguyên liệu đã được cô đặc thành dạng cao sánh mịn màu xanh đậm. Cô cẩn thận đổ vào lọ nhỏ rồi sai Tiểu Đức Tử tìm một con dao nhỏ, mài sắc, sau đó lấy một ít ma phí tán[1], chia làm hai phần.

[1] Một loại thuốc gây tê do thần y Hoa Đà phát minh.

Cả hai bận rộn như thế đến tận lúc mặt trời lặn về đằng tây. Vân Ánh Lục rửa tay, phủi sạch y bào, bỏ thành quả cả ngày của mình vào hòm thuốc chuyên dụng, chuẩn bị ra về.

Tiểu Đức Tử vừa tiễn cô ra đến cửa thái y viện thì chợt thấy một tiểu công công vội vàng chạy tới. “Thánh chỉ đến...”, từ xa, hắn đã bắt đầu hét to.

Mấy y quan cùng đám thái giám trong thái y viện vội vàng chạy ra sân, quỳ gối tiếp chỉ. Tiểu Đức Tử kéo Vân Ánh Lục lúc này đang ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì, giục cô quỳ gối ngoài cửa viện.

“Hoàng thượng có khẩu dụ, đêm nay thái y viện do Vân thái y trực đêm. Khâm thử!” Tiểu công công ngẩng đầu lên, rướn cổ, sang sảng hô to mấy câu.

“Mấy hôm trước tôi trực ban rồi mà...” Vân Ánh Lục hết sức bực mình, cô đang định thắc mắc thì đã bị Tiểu Đức Tử bịt kín mồm miệng không cho nói hết câu.

Mọi người nhìn nhau khó hiểu, từ khi nào hoàng thượng quản cả việc trực ban ở thái y viện vậy?

Tiểu công công truyền xong thánh chỉ, nhanh chóng trở về phục mệnh hoàng thượng. Dụ thái y vốn đêm nay phải trực, chắp tay trước Vân Ánh Lục. “Vân thái y, làm phiền ngài rồi”.

“Tiểu Đức Tử, tôi có quyền từ chối việc này, đúng không?” Vân Ánh Lục vung tay múa chân, vẻ mặt cực kỳ bất mãn.

“Vân thái y, Vân đại lão gia, ngài không nhận tức là kháng chỉ, tội kháng chỉ sẽ bị chặt đầu đó”. Tiểu Đức Tử sợ hãi nhìn Vân Ánh Lục như nhìn quái vật.

“Chặt đầu, chặt đầu! Động một tí là đòi chặt đầu, hoàng thượng nhiều đao kiếm thế sao?” Vân Ánh Lục khịt mũi ngồi bệt xuống bậc cửa. “Rốt cuộc ở đây có nhân quyền hay không, có biết luật pháp hay không?”

“Vân thái y, xin ngài nhỏ tiếng một chút. Rốt cuộc ngài muốn nói gì, nô tài nghe chẳng hiểu gì cả. Lời hoàng đế chính là luật pháp, ngài vừa mới tới, có thể chưa thích ứng kịp đấy thôi. Trực ban cũng có sao đâu, chỉ là ngủ lại thái y viện một đêm thôi mà. Ngài cứ ngồi đây, nô tài đi thông báo cho xa phu của ngài hồi phủ trước, sau đó sẽ sắp xếp bữa tối cho ngài”.

Tiểu Đức Tử buông hòm thuốc xuống, chỉ trong chớp mắt đã chạy mất dạng. Các thái y và thái giám trong thái y viện cũng lục tục rời khỏi sân, chỉ còn lại một mình Vân Ánh Lục ngồi ở bậc cửa nghiến răng nghiến lợi thầm nguyền rủa cái tên hoàng đế Lưu Huyên Thần kia.

Hoàng cung Đông Dương, tối nay thật sự là hỉ sự cuồng hoan, đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa ngập trời, nơi nơi đều nghe tiếng sênh tiếng phách, chốn chốn tràn ngập bóng giai nhân.

Mảnh trăng tà treo nghiêng trên trời sao, gió đêm mơn man, tràn ngập ý vị tình nhân. Trong ngự hoa viên, có hai bóng người đang bước qua cầu, đi về hướng thái y viện.

“Được rồi, La công công. Trẫm muốn đi dạo một mình”. Lưu Huyên Thần đã thay long bào uy nghiêm ban sáng, trên người chỉ khoác bộ y phục bằng gấm nhẹ càng tôn thêm vẻ anh tuấn tao nhã hiếm thấy.

La công công khẽ gật đầu, bên ngoài thái y viện kê một khối đá vuông vắn sạch sẽ, rất thích hợp để chợp mắt một lát. Hoàng thượng vào đấy, chắc cũng không phải chỉ trong chốc lát.

Lưu Huyên Thần đang chậm rãi bước vào thái y viện, gió đêm thoảng đến mùi thơm ngọt ngào khiến hắn bất giác khẽ nuốt nước bọt. Nhìn quanh chỉ thấy le lói ánh đèn trong phòng sao thuốc, hắn vội xoay người lại gần. Trong phòng chỉ có Vân Ánh Lục đang ngồi chống cằm trước bếp lò, trước mặt là một nồi đất đang sôi nghi ngút.

Hắn sợ làm kinh động tới Vân thái y nên đứng ngoài cửa hắng giọng vài tiếng sau đó mới rảo bước đi vào phòng thuốc. Vân Ánh Lục nghe có tiếng người liền xoay đầu lại, trông thấy hắn, cũng không đứng lên hành lễ, mà vẫn tiếp tục ngồi trông nồi.

Lưu Huyên Thần chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như thế nên vừa lúng túng vừa buồn cười, lại thấy có chút lạ kỳ trong lòng.

“Ngươi đang nấu gì vậy?” Hắn cũng không chờ Vân Ánh Lục chào hỏi, tự mình kéo ghế ngồi bên cạnh.

“Lưu hoàng thượng, sau này anh không được hạ thánh chỉ trước khi hỏi ý kiến tôi đâu đấy”. Vân Ánh Lục cô xưa nay đều dựa vào y đức và tài năng mà sống, chưa từng luồn cúi hạ mình. Thế nên trong bệnh viện, đồng nghiệp luôn yêu mến, lãnh đạo cũng chưa từng gây khó dễ.

Trong cái nồi đất kia không biết đang nấu món gì mà mùi thơm tỏa khắp bốn phía, Lưu Huyên Thần nuốt nước bọt thèm thuồng. Chợt nghe Vân Ánh Lục loáng thoáng gọi mình là “Lưu hoàng thượng”, hắn thiếu chút nữa chết sặc.

“Cái... cái gì mà Lưu hoàng thượng chứ hả?” Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến danh xưng này.

Vân Ánh Lục chớp mắt nhìn hắn: “Anh gọi tôi là gì?”

“Vân thái y”.

“Gọi thượng thư bộ Hình là gì?”

“Đỗ khanh, Đỗ đại nhân, Đỗ thượng thư”.

“Đúng rồi, trước chức vị của mỗi người anh đều thêm họ vào. Vậy xin hỏi hoàng thượng không phải chức vị của anh hay sao? Lưu không phải họ anh hay sao?” Vân Ánh Lục nhún vai kết luận.

Lưu Huyên Thần trợn mắt nhìn cô trân trối, vừa bực mình vừa buồn cười. “Trẫm thêm họ vào trước chức vị của các khanh là để tiện bề phân biệt, bởi có những chức vụ do nhiều người đảm nhiệm. Còn hoàng đế triều Ngụy trên đời này chỉ có mình trẫm, khanh có bao giờ thấy hai mặt trời cùng xuất hiện không?”

“Hoàng đế nước Ngụy chỉ có một, nhưng nếu quân vương nước khác đến nước Ngụy, mà không thêm họ vào trước chức danh ‘hoàng thượng’ thì ai biết đang gọi vị hoàng thượng nào?” Vân Ánh Lục hùng hồn đáp lại.

“Khả năng phát sinh tình huống này rất ít, hơn nữa mỗi nước lại có cách gọi đế vương khác nhau. Ngươi đừng... Ối! Trào hết cả ra rồi kìa!”. Lưu Huyên Thần chỉ tay về phía vung nồi đang bị đám bọt khí đẩy lên cao.

Vân Ánh Lục vội quay đầu lại, nhấc vung lên, cầm muôi khuấy khuấy cho tan bọt rồi chỉnh lửa nhỏ lại. Ngay lập tức, mùi thơm ngào ngạt trong nồi tỏa ra nức mũi.

“Khanh đang nấu gì vậy?” Lưu Huyên Thần tò mò nghiêng người nhìn vào nồi. Bên trong trắng trắng đỏ đỏ, đặc đặc quánh quánh, trông thật ngon mắt.

Vân Ánh Lục đỏ mặt, thiếu chút nữa nhảy luôn vào nồi cho đỡ xấu hổ. “Tôi thấy... trong dược phòng có ít gạo trắng, củ từ và kỷ tử nên mới lấy một ít ra nấu cháo. Do hôm nay bụng dạ nôn nao, không ăn được gì nên đành lấy của công để làm việc riêng. Anh... anh cứ trừ vào tiền lương tháng này của tôi là được rồi”.

“Không sao, không sao! Chuyện này không thuộc quyền quản lý của trẫm, cứ coi như trẫm không nhìn thấy gì”. Lưu Huyên Thần vừa nói vừa dướn người về phía trước, “Nhưng nồi cháo này sao lại thơm vậy chứ?”

“Củ từ lợi thận khí khỏe tì vị, lại còn giúp tiêu đờm giảm ho. Loại cháo này vốn rất tốt cho người suy nhược cơ thể, hay mệt mỏi. Cháo vốn dĩ vừa dễ tiêu lại sản sinh khí huyết nhanh chóng, người bận bịu quốc sự như anh, ban đêm dùng một bát cháo dưỡng sinh rất tốt cho sức khỏe”.

Nhìn Vân Ánh Lục bẽn lẽn giải thích, Lưu Huyên Thần không kìm được bật cười.“Vậy Từ Ânay việc này sẽ giao cho khanh lo liệu!”

Vân Ánh Lục ngơ ngác, không phải Lưu hoàng thượng có ý bắt cô trực hằng đêm đấy chứ?

“Lưu hoàng thượng, tôi sẽ gửi ngự thiện phòng công thức món cháo này, ngự trù[2] sẽ nấu cho anh. Còn nữa, về sau không được tự ý bắt tôi tăng ca, trừ phi là phận sự, tôi mới đồng ý tăng ca. Chiếu theo quy định của luật lao động, mỗi lần tăng ca nhận lương ba ngày. Bắt đầu tính từ đêm nay”.

[2] Từ chỉ đầu bếp ngày xưa.

“Người khác nấu trẫm không yên tâm, trẫm chỉ tin tưởng khanh thôi. Cái gì mà luật với không luật, tiền lương khanh nói là bổng lộc hàng tháng đúng không? Khanh muốn bao nhiêu cũng được. Đúng rồi, bổng lộc của khanh hiện giờ là bao nhiêu?”

“Không ai nói cho tôi biết chuyện ấy cả!” Trời ơi, không phải cô làm công ích mấy ngày qua đấy chứ?

“Trẫm sẽ dựa theo ngạch quan tứ phẩm để tính bổng lộc cho khanh, về sau cứ thêm một ca trực đêm trẫm sẽ ban thưởng riêng. Vân thái y, cháo có nhiều không, trẫm muốn nếm thử một ít”.

Lưu Huyên Thần nói xong, không đợi Vân Ánh Lục lấy giúp, tự mình múc một muôi cháo, đưa tới bên miệng, vừa thổi vừa ăn. “Ngon thật đấy, trẫm rất thích”.

Hắn càng ăn càng cảm thấy mùi thơm ngọt tràn đầy khoang miệng, ngon miệng vô cùng. Khen tặng hồi lâu mà không thấy có người phụ họa, Lưu Huyên Thần ngẩng lên thì thấy Vân Ánh Lục đang nhìn hắn chòng chọc.

“Trẫm nói gì sai sao?” Lưu Huyên Thần ngạc nhiên hỏi.

“Lưu hoàng thượng, đây là cháo tôi nấu mà”. Chưa được sự đồng ý của cô, anh ta đã hồn nhiên múc cháo ăn, mà cô còn chưa nói tới chuyện mất vệ sinh đâu đấy.

“Cháo nhiều mà, một mình khanh ăn không hết đâu”. Lưu Huyên Thần nheo mắt ngạc nhiên, tiểu y quan này thật là keo kiệt.

“Ăn không hết thì cũng phải tôi cho phép mới được”. Muốn nấu được nồi cháo ngon thế này, cô phải tốn không ít thời gian. Vân Ánh Lục sực nhớ ra người đang ngồi trước mặt cô không phải là tân lang sao? Anh ta chạy đến đây làm gì chứ?

“Lưu hoàng thượng, không phải anh tới đây tìm canh giải rượu đấy chứ?” Cô khịt khịt mũi, không hề có mùi rượu quanh đây.

“Không phải trẫm tìm canh giải rượu, trẫm truyền chỉ khanh ở lại trực đêm là do muốn gặp khanh”. Ánh mắt Lưu Huyên Thần vẫn không dứt khỏi nồi cháo. Ba bữa hôm nay, tiệc rượu nối tiếp tiệc rượu, hắn nhìn sơn hào hải vị no cả mắt rồi. Giờ vừa thấy nồi cháo, dạ dày hắn như sực tỉnh, kêu réo ầm ầm.

Vân Ánh Lục lặng im một lúc, sau đó tắt lò, mở vung nồi cho cháo nguội bớt.

“Lưu hoàng thượng, thái y viện không phải phòng tân hôn của anh, tôi cũng không phải tân nương của anh”. Cô thình lình buông một câu khiến Lưu Huyên Thần há hốc mồm vì ngạc nhiên.

“Hả?”

“Hôm nay là ngày đại hỉ của anh, không mau tìm đến mấy vị thục nghi kia, còn chạy đến đây gặp tôi làm gì?” Cô thật sự đã nghĩ nát óc nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân Lưu hoàng thượng hạ cố đến đây.

Lưu Huyên Thần thật sự dở khóc dở cười trước phát ngôn kỳ quái của Vân Ánh Lục. “Cứ kết hôn là trẫm nhất định phải tìm tân nương sao? Hôm nay là ngày đại hỉ, cưới một lúc ba vị thục nghi, trẫm vì muốn công bằng nên không hạ giá đến tẩm cung nào cả, mà đến tìm khanh trò chuyện... Ôi, hôm nay thật quá sức mệt mỏi, về sau nếu còn tuyển tú nữ, trẫm tuyệt đối sẽ không nghe lời khanh, tổ chức đại lễ nạp phi này nọ nữa”.

“Anh còn muốn nạp tú nữ nữa sao?” Vân Ánh Lục trợn mắt nhìn Lưu hoàng thượng, “Anh nhiều vợ như vậy, vẫn chưa thấy đủ sao? Tôi thấy anh không cần cháo dưỡng sinh mà cần canh bổ thận thì có”.

“Một ngày trẫm chưa có hoàng nhi là một ngày không được yên thân. Khanh cho là trẫm muốn cưới bọn họ sao?” Vẻ mặt Lưu Huyên Thần đột nhiên trở nên vô cùng buồn bã, giọng nói thoáng chút trống rỗng, bi thương.

Trái tim của Vân Ánh Lục khẽ lạc một nhịp. Sau lưng hoàng đế, quả có không ít nỗi niềm khó nói.

Cô đứng dậy lấy hai cái bát, múc đầy cháo. “Lưu hoàng thượng, việc này anh không cần lo lắng, tôi sẽ giúp anh”. Cô đưa cho Lưu Huyên Thần một bát.

Cháo vẫn còn rất nóng, hai người bưng bát ra ngoài sân, để gió đêm thổi cho nguội bớt rồi chậm rãi ăn từng thìa giữa bầu trời vằng vặc trăng sao.

“Khanh định giúp trẫm thế nào?” Nghe khẩu khí hùng hồn của tiểu y quan, Lưu Huyên Thần bất giác mỉm cười. Đổi lại là người khác, có lẽ hắn sẽ xem đó là lời nịnh hót của tuồng giảo hoạt. Nhưng với tiểu y quan này, hắn tuyệt nhiên không có ý nghĩ đấy.

“Tôi sẽ làm một bản báo cáo tỉ mỉ cho anh phê duyệt”. Vân Ánh Lục vừa ăn vừa nói.

Lưu Huyên Thần thiếu chút nữa là bị sặc cháo. Báo cáo? Cái đó có giống tấu chương không? Vân thái y rõ ràng cũng là người thành Đông Dương, sao lại ăn nói kỳ quặc như thế chứ? Hắn không kìm lòng được bật cười sảng khoái.

“Vậy trẫm sẽ chờ xem sao! Hôm nay cầu có đập trúng khanh không?” Đây mới là mục đích chính của chuyến viếng thăm tối nay. Khi thấy Vân thái y ngã lăn xuống đất, hắn lo lắng đến phát điên, nhưng vì uy nghi của đế vương, hắn buộc phải kìm hãm ước muốn được chạy đến.

“Không sao, quả cầu chỉ đập trúng lưng ghế nên tôi hơi choáng váng, mệt mỏi một chút thôi”. Vân Ánh Lục xoay xoay cổ, cầm bát cháo húp sạch.

“Mệt? Trẫm thấy khanh và Đồng Thành chuyện trò vui vẻ thế cơ mà. À, trẫm mới vừa tuyên chỉ cho phép Đồng Thành về quê nhận chức rồi. Hắn làm thư đồng cho trẫm đã nhiều năm, rời nhà cũng khá lâu rồi, lần này trẫm thuận theo ý nguyện của hắn cho về đoàn tụ với thê tử”. Lưu Huyên Thần bâng quơ nói xong, lén nhìn về phía nồi cháo bên trong phòng sao thuốc. Bát cháo này sao bé vậy nhỉ, hắn mới húp vài thìa đã cạn trơ đáy.

Vân Ánh Lục nhíu mày, bất giác thở dài. Cô không phải tên ngốc, Lưu Huyên Thần điều Đồng Thành về quê ắt muốn phòng cô đột nhập vào ngự thư phòng. Thật là, chỉ tại hôm đó cô không đoán ra thân phận của hắn nên mới bộc bạch mục đích tiến cung của mình, giờ thì hay rồi, kế hoạch tan biến như bong bóng xà phòng.

Bản sách thuốc đó quan trọng như thế nào với triều Ngụy? Sao phải đề phòng như vậy?

Lưu Huyên Thần ngồi im hồi lâu, thấy Vân Ánh Lục không đả động gì đến chuyện múc thêm cháo, hắn day day sống mũi, chẳng thèm nghĩ đến sĩ diện, tự mình vào trong múc thêm một bát.

“Lưu hoàng thượng, anh có đúng là hoàng thượng không đấy?” Vân Ánh Lục không thể tiêu hóa nổi việc Lưu Huyên Thần đánh mất sĩ diện như vậy. Chẳng phải hoàng thượng ngày ngày được ăn ngon mặc đẹp sao, sao giờ lại thèm thuồng một bát cháo như vậy?

Lưu Huyên Thần đầy một miệng cháo, lúng búng trả lời: “Trẫm đương nhiên là hoàng thượng rồi. Khanh cho rằng hoàng thượng không nuốt nổi đồ ăn bình thường sao? Nói cho khanh biết, trẫm vất vả, khổ cực hơn bách tính thứ dân nhiều”.

“Ồ, tiểu dân có mắt như mù, thực chẳng thể nhìn ra”. Vân Ánh Lục chớp chớp mắt chế nhạo.

“Cho khanh nhìn lại đấy, hoàng thượng được bách tính tung hô chẳng phải là trẫm sao?” Lưu Huyên Thần liếc xéo cô, “Vân thái y, vì khanh nấu cháo rất ngon nên hôm nay trẫm sẽ mở đại ân dẫn khanh đi thăm ngự thư phòng!”

“Thật sao?” Vân Ánh Lục vui mừng nhảy nhót tưng bừng, bát cháo trong tay rơi xoảng xuống sân viện.

Cô xấu hổ nhìn mảnh vỡ dưới chân, hai tay xoắn xoắn lấy nhau đầy ngượng nghịu.

Lưu Huyên Thần cười ha hả. “Vân thái y, trẫm mới nói vậy mà khanh đã vui mừng đến độ không khống chế nổi bản thân sao? Trẫm chỉ nói dẫn khanh tới thăm ngự thư phòng chứ đâu có nói cho khanh xem bản sách thuốc kia. Khanh cứ từ từ mà nhảy nhót”.

“Tôi đâu có...” Vân Ánh Lục định biện bạch cho mình nhưng vừa bắt gặp ánh mắt đầy cảm xúc của Lưu Huyên Thần, trái tim cô đã đập liên hồi.

“Tốt nhất là đừng nên có, cũng đừng nghĩ cách nhờ người khác giúp đỡ. Chỉ khi nào được trẫm chấp thuận, khanh mới có cơ hội trông thấy quyển sách thuốc kia”. Lưu Huyên Thần buông bát, cố ý nhấn mạnh từng từ với sức nặng ngàn quân.

Người khác nghe Lưu Huyên Thần hắn nói như thế này, lông tơ ắt đã dựng ngược toàn thân, không rét mà run.

Nhưng Vân Ánh Lục chính là Vân Ánh Lục. Cô trầm ngâm một hồi rồi đưa ra thỏa thuận. “Vậy nếu tôi nấu cháo dưỡng sinh cho anh hằng ngày, anh có cho tôi xem bản sách thuốc đó không?”

Lưu Huyên Thần vừa kinh ngạc vừa bối rối nhìn Vân Ánh Lục. “Trẫm sẽ cân nhắc”. Hắn ra vẻ nghiêm trang đáp.