Xuân Thu Một Buổi

Chương 9-10: 9 Rơi Vào Tình

Chương 9

Mãi cho đến hết cấp ba, Ngô Thiến Thiến cùng Tạ Xuân Thu cũng không có đến với nhau, Đàm Minh cuối cùng cũng yên lòng.

Nhưng vừa mới yên tâm, hắn cũng nhận ra có chút không thích hợp.

Từ khi nào mình lại đối với Tạ Xuân Thu để tâm đến vậy?

Đàm Minh thi đại học điểm rất khá, xếp hạng trong thành phố cũng rất cao.

Cha mẹ hắn vì làm tiệc mừng cho hắn mà còn cố ý từ ngàn dặm xa xôi chạy về.

Cha Đàm Minh là đạo diễn, mẹ là ảnh hậu.

Từ nhỏ đến lớn, quan hệ của Đàm Minh với bọn đều rất lạnh nhạt, dù sao sự nghiệp cả họ cũng ở nước ngoài, tết không về nhà đều đã là chuyện bình thường.

Trong tiệc ăn mừng, cha mẹ Đàm Minh mời rất nhiều người, có quan chức trong thành phố, có minh tinh, có người của truyền thông, phóng viên,...

Đến tiệc tối, Đàm Minh lạnh mặt nhìn những người xa lạ không chút quan hệ mang nụ cười dối trá, lấy danh nghĩa chúc mừng ăn uống linh đình, cụng chén cụng cốc, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật dơ bẩn, bất kham.

Vì lợi ích nhỏ có thể buộc bản thân mang lên mặt nạ, xu nịnh người khác, khuôn mặt tươi cười hùa theo.

Sau đó, hắn liền không tự chủ nghĩ đến Tạ Xuân Thu.

Hắn có chút vui mừng mà nghĩ: thế giới này thật sự rất bất kham, nhưng ít ra, có người sẽ nhìn hắn với anh mắt thuần khiết như vậy, trong suốt, sạch sẽ...

Đàm Minh khi đó hoàn toàn không biết mình đối với Tạ Xuân Thu có tâm tư gì.

Nhưng hắn kiêu ngạo mà tự đắc, bởi vì tất cả những người cược Tạ Xuân Thu sẽ từ bỏ theo đuổi hắn đều đã thua cuộc, Tạ Xuân Thu chưa từng từ bỏ theo đuổi hắn.

Hắn tự tin đến cơ hồ tự đại, ngông cuồng cảm thấy Tạ Xuân Thu sẽ không bao giờ rời bỏ hắn.

Sau đó mỗi lần nhớ lại, Đàm Minh cũng cảm thấy hắn lúc đó thật sự ngân thơ đến buồn cười.

Yên tâm thoải mái, ngồi mát ăn bát vàng, vô liêm sỉ lại có lòng tham không đáy.

Cuộc sống đại học chính thức bắt đầu.

Tạ Xuân Thu vẫn như cũ xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của Đàm Minh.

"Cậu ta là ai? Tại sao lại đối với cậu tốt như vậy?" – Bạn của Đàm Minh hỏi.

"Một người...!thích tớ."

Đàm Minh tỏ thái độ khinh thường nói, nhưng chỉ cần người quen biết hắn liền sẽ nhìn ra được, lúc nói những lời này tâm tình hắn đang rất tốt.

"Thật làm người ta ước ao." – Bạn học nói.

"Cứ quấn lấn ai ai cũng biết, phiền chết!"

Đàm Minh vừa nói vừa cúi đầu xem điện thoại, dùng cách này để che đi khóe môi không chịu khống chế đang hơi nhếch lên của mình.

Giống như người được người ta khen ngợi mà khiêm tốn vài câu.

Tuy rằng cao hứng nhưng không muốn người ta nhìn ra mình đắc chí.

"Ây.."

Bạn học đột nhiên im lặng.

Đàm Minh nâng mắt lên liền nhìn thấy Tạ Xuân Thu mang theo hộp cơm cùng nước uống đang đứng bên cạnh.

Đàm Minh liền có chút hoảng loạn, dĩ nhiên là chột dạ đến không dám nhìn thẳng mặt Tạ Xuân Thu.

Thầm nghĩ, Tạ Xuân Thu không phải là đã nghe thấy đi?

Cũng may, Tạ Xuân Thu cũng không có gì khác thường, hoàn toàn như thường ngày đem hộp đồ ăn đưa cho Đàm Minh xong liền muốn rời đi.

"Này, từ từ..."

Đàm Minh theo bản năng gọi Tạ Xuân Thu lại.

Tạ Xuân Thu dừng chân lại.

Đàm Minh sốt ruột, hắn căn bản không biết nên cùng Tạ Xuân Thu nói cái gì, chỉ là hoảng loạn nên mới vô thức mở miệng mà thôi.

Đàm Minh nhìn một vòng các bạn học xung quanh, lại nhìn Tạ Xuân Thu an tĩnh ngoan ngoãn chờ bên cạnh, quyết tâm nói:

"Ngày mai tôi muốn ăn thịt xiên nướng, đừng quên."

Tạ Xuân Thu nghe vậy, cụp mi rũ mắt gật đầu, nắm thật chặt cặp sách trên người, quay đi.

Chỉ là thời điểm xoay người, biểu tình vân đạm khinh phong trên mặt lại không thể khống chế được mà sụp đổ, mà sau lưng Đàm Minh đang cùng bạn bè đùa giỡn khoe khoang lại không chú ý tới.

Tạ Xuân Thu mỗi ngày đều làm cho Đàm Minh bữa ăn dinh dưỡng phong phú, cùng với cơm canh đạm bạc của bạn cùng phòng căn bản không thể so sánh được.

Dần dần, bạn cùng phòng của Đàm Minh cũng quen với Tạ Xuân Thu.

Tạ Xuân Thu có lúc làm đồ ăn cho Đàm Minh cũng sẽ làm thêm một ít món ngon tiện thể đem cho những người khác.

Đàm Minh nhìn thấy rất khó chiu.

Vì vậy, vừa vặn lúc những người khác đều không ở đó, Đàm Minh liền phát tác:

"Cậu mang đồ ăn cho tôi thì thôi đi, còn mang cho bọn họ làm gì?"

Tạ Xuân Thu nhìn ra Đàm Minh đang không vui, ngập ngừng nói: "Làm thêm một ít cũng không tốn bao nhiêu thời gian, hơn nữa, tự làm dù sao cũng hơn ở nhà ăn..."

Đàm Minh nghe Tạ Xuân Thu phản bác, càng tức giận hơn, ngắt lời nói:

"Hơn cái gì? Cậu định nói ngon hơn hay vệ sinh hơn? Nhà ăn ở S đại cậu đã ăn thử rồi sao?"

Tạ Xuân Thu bị mắng đến không có gì để nói, cúi thấp đầu không lên tiếng, tay vô thức lôi kéo ống quần, như học sinh tiểu học làm sai đang bị người lớn dạy bảo.

"Cậu muốn làm tôi không cản cậu, nhưng đừng mang cho người khác.

Tôi cho cậu một ví dụ, gần đây cậu khá thân với Tiền Tiểu Đa đó, cậu ta mới có người yêu rồi.

Cậu đối xử tốt với người ta như vậy, đưa đồ ăn tặng đồ uống, rồi bạn trai cậu ta sẽ nghĩ như thế nào?"

Nghĩ như thế nào?

Tạ Xuân Thu tâm tư đơn thuần, cũng chưa từng cân nhắc đến những vấn đề Đàm Minh nói tới kia.

Nói cách khác, cho dù có hơi hơi để ý đến, cũng phải biết là cậu không chỉ đơn độc đối tốt với một mình ai đó, nên hành vi này căn bản không có khả năng gây nên hiểu lầm gì không cần thiết.

Nhưng Tạ Xuân Thu lúc này thật sự cảm thấy mình đã làm sai, thậm chí sợ mang đến phiền phức cho Đàm Minh, hổ thẹn đến nửa câu cũng không nói ra được.

Trầm mặc hồi lâu mới nghẹn họng nói:

"...Xin lỗi."

Đàm Minh được nước làm tới, lại hỏi: "Vậy sau này?"

"Sau này sẽ không mang cho bọn họ nữa." – Tạ Xuân Thu nói.

Lúc bọn Tiền Tiểu Đa trở về ký túc vừa vặn gặp Tạ Xuân Thu đi ra ngoài.

"Tạ Xuân Thu, đưa đồ ăn cho Đàm Minh sao? Hôm nay ăn gì vậy?"

Tiền Tiểu Đa như thường lệ chào hỏi.

"Ừm...!Giống như bình thường...!tớ đi trước."

Tạ Xuân Thu hơi cong lưng, nhanh chóng biến mất ở khúc quanh cầu thang.

Nụ cười trên mặt Tiền Tiểu Đa không còn, bởi vì cậu thấy viền mắt Tạ Xuân Thu đỏ ngầu...

Tạ Xuân Thu đi rồi, Tiền Tiểu Đa cất xong đồ đạc, không nhịn hướng Đàm Minh đang nằm chơi điện thoại trên giường nói:

"Đàm Minh, thứ cho tớ nói thẳng, cậu thật sự rất tra!"

Đàm Minh nghe vậy ngước mắt lên nhìn cậu.

"Cậu nếu không thích thì trực tiếp từ chối cậu ấy đi, cậu cứ vờn người ta như vậy làm gì?"

Đàm Minh trong lòng rất bực bội, thầm nghĩ, Tạ Xuân Thu có thế nào cũng là chuyện của hai người bọn họ, dựa vào cái gì một người không liên quan lại phải ra mặt cho cậu, liền cãi:

"Cậu thì biết cái gì? Bảy năm trước tớ đã nói với cậu ta rồi, là tự cậu ta muốn như vậy thì tớ biết làm sao?"

Lời này người khác nghe rồi sẽ cho qua luôn, nhưng đáng tiếc Tiền Tiểu Đa sống quá mức rõ ràng, cậu nhìn Đàm Minh, nói với hắn:

"Bảy năm trước là bảy năm trước, bây giờ là bây giờ, hiện tại đi nói với cậu ấy đoạn tuyệt sạch sẽ, cậu dám không? Cậu bỏ được không?"

Đàm Minh nghẹn họng, trầm mặc.

Dám sao? Bỏ được sao? Đàm Minh nhiều lần tự hỏi nhưng vẫn không thể đưa ra được đáp án.

Sinh nhật Đàm Minh vừa hay trùng với lễ giáng sinh, trước một ngày mọi người trong phòng liền hỏi Đàm Minh có muốn đặt một cái bánh ngọt không, buổi tối tổ chức mừng sinh nhật cho Đàm Minh.

Đàm Minh nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi cong cong, đáp:

"Không cần, Tạ Xuân Thu sẽ làm cho tớ.

Đêm nay không phải Giáng Sinh sao? Các cậu có hẹn thì đi chơi đi, ngày mai chúc mừng lại cũng không sao."

Người trẻ tuổi hiển nhiên sẽ thích loại ngày lễ phương Tây này, sao lại không tìm được thú vui tiêu khiển.

Thêm nữa Tạ Xuân Thu muốn tới, tất cả mọi người đều biết ý mà muốn cho họ không gian, vì vậy đều dồn dập biểu thị, đêm Giáng Sinh sẽ ngủ lại bên ngoài.

Đàm Minh không có kế hoạch gì, đang lúc buồn bực ngán ngẩm chờ Tạ Xuân Thu đem bánh ngọt đến thì em họ hắn gọi điện đến.

"Minh ca ca, anh bây giờ đang ở trường sao? Em đang ở dưới lầu nè."

"Sao em lại đến đây? Chờ chút, anh xuống đây."

Đàm Minh thay bộ quần áo khác xuống lầu quả nhiên nhìn thấy em họ hắn Đàm Lâm đang đứng chờ dưới tán cây.

"Minh ca ca, tối nay đến nhà em ăn cơm đi." – Đàm Lâm vừa nhìn thấy Đàm Minh liền nói.

"...Không được, hôm nay anh có việc rồi." – Đàm Minh nhanh chóng từ chối.

"Đi mà Minh ca ca, ba mẹ bảo em tới đón anh đó, bọn họ bây giờ sợ là cũng đã chuẩn bị cả phần của anh nữa rồi đấy."

Đàm Lâm tiếp tục nài nỉ: "Chúng ta cũng đã lâu rồi không có tụ họp, hơn nữa, khó khăn lắm mới có cả ba mẹ em, đến đi mà."

Đàm Minh cùng ba mẹ hắn quan hệ không tốt, khi còn bé gia đình đình Đàm Lâm đều ở L thị, lúc đó có rất nhiều việc dựa vào họ giúp đỡ.

Thậm chí khi còn bé lúc họp phụ huynh đều thường là cha mẹ Đàm Lâm đi thay.

Đàm Minh ghi nhớ ân tình này, đối với Đàm Lâm cũng cực kỳ sủng nịch, cơ hồ chưa từng cự tuyệt yêu cầu gì của cô.

Đàm Minh thở dài nói: "Thôi được rồi, anh đi.

Nhưng mà cơm nước xong anh phải về, thật sự có việc."

Đàm Lâm nở nụ cười: "Được được được, ăn xong liền để anh về.

Aizz, thời nay mời người ta ăn cơm còn phải năn nỉ ỉ ôi...!Mà khoan, không phải anh chạy về gặp chị dâu đấy chứ?"

Đàm Minh cũng không biết vì sao, nghe vậy trong đầu liền xuất hiện một hình ảnh: Mình ôm ngang vai Tạ Xuân Thu.

Bởi vì vóc người cao, hắn đảo mắt qua chỉ có thể thấy xoáy tròn trên đỉnh đầu Tạ Xuân Thu...!Đàm Lâm đứng trước mặt hai người bọn hắn, quy củ mà nói: "Chào chị dâu!"

Đàm Minh không nhịn được mà cười.

"Thật sự có chị dâu ạ?" – Đàm Lâm ánh mắt sáng ngời.

"Làm gì có!"

Đàm Minh không muốn cùng Đàm Lâm nói quá nhiều, lập tức phủ một câu.

Cha mẹ Đàm Minh còn không nhớ được sinh nhật hắn huống chi là nhà chú hắn, cơm tối đơn giản cũng chỉ là mấy món hằng ngày.

Đàm Minh vừa ăn vừa nghĩ, khẩu vị của mình sợ là bị Tạ Xuân Thu nuôi đến chảnh rồi đi, cảm thấy ngoài cơm Tạ Xuân Thu làm những thứ khác đều thật khó nuốt.

Ăn bữa cơm xong, ngoài cửa sổ hiếm thấy có tuyết bay bay.

Chú thím hắn liền giữ lại nói: "Trời rất lạnh, hay là ở lại đêm nay đi."

Đàm Minh còn băn khoăn về bánh ngọt của Tạ Xuân Thu, đương nhiên không đồng ý, ăn cơm xong liền muốn từ biệt.

Nhưng ngay lúc đứng lên, đầu đột nhiên nổi lên một trận choáng váng.

"Làm sao vậy?"

Thím Đàm Minh phát hiện dị thường trước, kinh ngạc nói:

"Nha! Không phải say rồi chứ? Món bào ngư vừa nãy ta có để thêm một chút rượu đỏ vào."

Đàm Minh quả thực không biết uống rượu, dính một chút liền say, hiện tại chỉ cảm thấy bước chân lảo đảo, còn có mệt mỏi ra rời..

Chương 10

Nguồn ảnh: Internet

☆, Hết lòng với em (Hai)

Khổ sở trải qua kì nghỉ đông, Đàm Minh rốt cuộc cũng trở lại N thị.

Bởi vì mới vừa khai giảng, nên có rất nhiều đồ cần phải mua. Đàm Minh dưới sự triệu tập của Tiền Tiểu Đa cùng mấy người trong ký túc xá đồng thời đi mua sắm tập thể.

Trong siêu thị, Đàm Minh liếc mắt đã lập tức thấy Tạ Xuân Thu đang đứng ở quầy socola.

“Ây da? Đó không phải là Tạ Xuân Thu sao?”

Mấy người cùng ký túc xá cũng nhìn thấy.

“Đang chọn socola kìa! Không biết là tặng ai đây ta?”

“Đúng thế, còn chọn lâu như vậy, rốt cuộc là người nào may mắn như vậy có thể được bé Tạ đáng yêu ưu ái đây?”

Một đám người cậu một lời tôi một lời bắt đầu ồn ào, đều dùng ánh mắt ám muội nhìn Đàm Minh.

Đàm Minh bị nói đến có hơi ngượng ngùng, đỏ mặt không lên tiếng, trong lòng thì như đang nở hoa, qua rất nhiều ngày mới lần đầu tiên bật cười.

Trong cuộc sống tối tăm không mặt trời của hắn dường như đã xuất hiện một vầng sáng mang tên là mong đợi.

Tiếc là, Đàm Minh và bạn cùng phòng của hắn đều đoán sai hết, ngày lễ tình nhân đó, từ sáng đến tối. Tạ Xuân Thu không một lần liên lạc với Đàm Minh, Đàm Minh cũng không liên lạc được với Tạ Xuân Thu.

Tạ Xuân Thu mua socola.

Tạ Xuân Thu không tặng socola cho hắn.

Tạ Xuân Thu muốn tặng socola cho ai?

Đàm Minh bị suy nghĩ của bản thân tự dằn vặt mình muốn phát điên. Nhớ lại mấy năm nay hắn vẫn luôn không tim không phổi đối xử với cậu, thực sự hận đến mức muốn xuyên không quay về quá khứ tự tát mình vài bạt tai.

Lăn lộn khó ngủ.

Ánh sáng mang tên mong đợi đã vĩnh viễn tắt trong đêm đen, lặng yên không một tiếng động.

Không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn.

Nếu không gặp được Tạ Xuân Thu đang hì hục khuân đồ trên xe buýt, Đàm Minh còn không hay Tạ Xuân Thu chuyển về túc xá.

Vốn là một chuyện nhỏ không quá quan trọng,nhưng lại một lần nữa chứng minh, Tạ Xuân Thu đã thật sự không cần hắn nữa.

Chủ nhà trọ vừa cầm bát ăn cơm vừa lê đôi dép dẫn Đàm Minh đi xem phòng.

“Cậu thật sự muốn sống ở đây à?”

Chủ nhà trọ nhìn Đàm Minh hoàn toàn là dáng vẻ công tử bột, không thể hiểu nổi tại sao hắn lại muốn xem cái nhà trọ cũ nát của mình nữa.

Đàm Minh nhìn căn phòng nhỏ xíu không đủ ánh sáng, thông gió không tốt, diện tích không đến 20m2 chìm dần vào im lặng.

“Khụ, tuy rằng chỗ này có hơi nhỏ một chút, thế nhưng cậu xem này, có đầy đủ bếp núc nhà vệ sinh ban công, giá cả lại rất hợp lí, giao thông tiện lợi, rất thích hợp cho mấy sinh viên đại học như cậu đó.”

Chủ nhà trọ mèo khen mèo dài đuôi.

“Người thuê lúc trước… sao lại chuyển đi vậy?”

Đàm Minh vốn định hỏi Tạ Xuân Thu sống như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn là đột ngột đổi ý, mặc kệ trước đây ra sai, bây giờ hắn chỉ muốn cố gắng để cuộc sống sau này củaTạ Xuân Thu sẽ tốt hơn mà thôi.

Chủ nhà trọ cho rằng Đàm Minh đang muốn tìm chỗ để soi mói, lập tức vội vàng nói:

“Cậu nhóc đó à, chắc là do nghèo quá ấy mà, tiền nhà của tôi một tháng có mấy trăm mà cậu ta trả còn vất vả. Mỗi lần tôi tới thu tiền toàn thấy cậu ăn mì gói, tiếc mấy chục đồng tiền điện mà tới máy giặt để sẵn đó cũng không dám xài, quần áo toàn giặt tay… còn chuyện gì nữa thì tôi cũng không rõ lắm, mà cậu ta bủn xỉn cực kì, bữa còn thấy người có miếng thịt, giờ sắp gầy thành cây sào rồi!”

Bàn tay Đàm Minh để bên người nắm chặt thành quyền, tim đau, tim đau đến sắp nứt toát ra…

Hắn nhớ lại hộp cơm được mang đến mỗi ngày càng lúc càng đẹp hơn, trong đó là thịt được cắt gọn đều nhau, trái cây tươi mọng trong veo như nước, mùi thức ăn thơm phức…

Hắn nhớ lại mình từng nói với Tạ Xuân Thu: “Cậu định nói là đồ ăn cậu làm ngon hơn sạch sẽ hơn à? Đồ ăn trong căn tin của S đại cậu có ăn rồi à?”

Căn tin của S đại nổi danh đắt đỏ, sao Tạ Xuân Thu dám bỏ tiền ra ăn thử một bữa. Mà mình lại nỡ lòng nào đem tâm ý của cậu tùy ý dẫm nát như vậy…

Quá khứ từng chuyện từng chuyện hiện lên, như đang vạch ngực móc tim Đàm Minh ra quất mạnh từng roi một, đau đớn không chịu nổi.

Bản thân Đàm Minh sinh ra là có điều kiện, đó giờ chưa từng thiếu tiền xài, cho nên có rất nhiều vấn đề hắn chưa từng phải suy nghĩ, ví dụ với mức sống của một sinh viên bình thường như Tạ Xuân Thu thì lấy đâu ra tiền thuê nhà, lấy tiền đâu ra một ngày ngồi xe mấy lần đi qua lại giữa hai trường, lấy tiền đâu ra để mua đồ ăn cho cả hai người?

Hắn không nghĩ rằng trên đời này có một người ngốc đến thế, ngốc đến mức thà rằng mình ăn ít mặc ít cũng phải chăm sóc cho người khác một cách tốt nhất, ngốc đến mức dùng toàn bộ thanh xuân của mình để đổi lấy cuộc tình không có hồi đáp.

Sau khi hết giờ học Tạ Xuân Thu có thời gian rảnh nên đến siêu thị làm nhân viên sắp xếp hàng hóa, bận muốn váng đầu. Cậu nghĩ rằng mặc dù có hơi bận nhưng ít nhất cũng có thể làm cho mình không nhớ Đàm Minh nữa, kết quả là cậu đã đánh giá cao mình rồi.

Lúc thêm đồ lên kệ khu ở đồ ăn vặt, Tạ Xuân Thu sẽ nhìn chằm chằm những món Đàm Minh thích ăn rồi ngẩn người, lúc thêm đồ ở khu nhu yếu phẩm, Tạ Xuân Thu sẽ nhìn những thứ cậu từng mua cho Đàm Minh rồi thất thần. Trong tim có một người, thì mặc cho có làm gì đi nữa cũng không thể ngừng nghĩ về người đó.

Chỉ cần có thời gian đủ dài, thì sẽ không còn nhớ nữa. Tạ Xuân Thu biết thời gian là phương thuốc chữa trị tốt nhất, nhưng cậu không biết phải mất bao lâu mới đủ? Tám năm nữa hay cần nhiều hơn nữa?

Những ngày tháng an ổn chưa duy trì được bao lâu, Tạ Xuân Thu lại gặp phải phiền toái.

Có người khiếu nại với nhà trường là Tạ Xuân Thu ác ý dây dưa quấy rối sinh viên xuất sắc Đàm Minh của S đại.

Mặc dù Đàm Minh không nổi tiếng lắm ở K đại, nhưng danh tiếng của ảnh hậu và đạo diễn nổi danh thì mọi người nghe riết quen. Trong lúc nhất thời chuyện này nhanh chóng lan truyền ở cả hai trường, đồn thổi khắp nơi đâu cũng nghe.

Info của Tạ Xuân Thu trên mạng cũng bị người ta tra ra, bao gồm cả lưu trữ bỏ phiếu hồi cấp 3, rồi bài viết bôi đen cậu lúc trước trên tieba cũng bị đào mộ ra làm chứng cứ rõ ràng.

Mấy ngày nay, bất luận Tạ Xuân Thu đi tới đâu, đều sẽ bị người người chỉ trỏ, đủ các thể loại chửi mắng khó nghe đâm vào cột sống.

Tạ Xuân Thu cũng không trốn tránh, thẳng lưng yên lặng thừa nhận. Trải qua đủ chuyện khó chịu như vậy chính cậu cũng tò mò muốn biết, vì Đàm Minh, sau tất cả cậu còn có thể nhẫn nhịn cam chịu đến mức.

Không nghe được hai người trong cuộc tỏ thái độ, lời qua tiếng lai càng ngày càng nghiêm trọng. Tạ Xuân Thu vẫn không thoát được cảnh bị lãnh đạo trường mời lên nói chuyện.

“Chỉ cần cậu thẳng thắn, đồng thời nguyện ý hối cải, đồng ý đi xin lỗi người bị hại, gia đình của sinh viên đó và nhà trường, thì trường vẫn nguyện ý cân nhắc lại cho cậu một cơ hội sửa đổi.”

Lãnh đạo nói với Tạ Xuân Thu.

“Em không có ác ý quấy rối…”

Tạ Xuân Thu mím môi, cúi thấp đầu, nhỏ giọng biện giải cho mình.

Lãnh đạo từng bước dụ dỗ mấy lần, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, thẳng thắn nói:

“Cậu nói cậu chỉ là đang đeo đuổi người ta, đối phương cũng không từ chối cậu lấy lòng, như vậy thì tại sao người nhà của cậu ta phản ánh lại với trường? Cậu cũng phải hiểu, là chuyện này gần như đã là án định sẵn rồi, nếu như cậu không chịu hối cải, nhà trường cũng không thể bỏ qua cho em.”

Tạ Xuân Thu nghe vậy thì hoảng lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, mấy lần há mồm muốn nói nhưng một chữ cũng không nói được.

Dáng vẻ hồn siêu phách lạc của Tạ Xuân Thu thực sự vô cùng đáng thương, vị lãnh đạo đến đây giao thiệp cũng có chút không đành lòng, nói:

“Giả sử nếu như chuyện cậu nói là thật, vậy cậu nhờ cậu sinh viên kia đứng ra làm chứng đi. Chỉ cần cậu đồng ý thay cậu chứng minh chuyện này không phải ác ý quấy rối, vậy là cậu có thể thoát tội không cần nhận mức phạt từ trường.”

Sau khi đi ra khỏi văn phòng cả người Tạ Xuân Thu đều ngơ ngơ ngác ngác.

Chuyện khiếu nại cho nhà trường là do Đàm Minh làm sao? Nếu như không phải, thì Đàm Minh có đứng về phía mình giúp mình không?

Tạ Xuân Thu nghĩ mà đầu phát đau. Rất muốn cứ như vậy mà bỏ chạy, trốn khỏi tất cả những thứ này, không học hành gì nữa, trực tiếp chạy về nhà, trốn đi, nửa đời sau lặng lẽ trôi qua. Nhưng một tia lý trí vẫn còn lại nói cho cậu biết: Nhiều năm qua, để cậu có thể không thèm để ý ánh mắt của mọi người, thẳng lưng làm người, là bởi vì tình yêu của cậu là trong sạch, công khai, quang minh lỗi lạc, hoàn toàn không có gì cần phải che giấu. Nếu như bây giờ cậu bỏ trốn, chẳng khác nào đang nói, tình cảm của cậu là sai lầm nên cậu hối hận, dứt khoát đem cậu của quá khứ đã kiên cường đến thế nào xóa đi. Làm như thế, làm sao xứng đáng với những năm tháng phải sống trong nước bọt của người khác? Làm sao còn xứng để nói trái tim mà cậu có thể dâng lên cho người đó bất cứ lúc nào cũng luôn là sạch sẽ đây?

Trường học đồng ý cho Tạ Xuân Thu thêm một thời gian nữa để xử lý chuyện này, Tạ Xuân Thu nằm tê liệt ở nhà hai ngày mới quyết định đi tìm Đàm Minh nói chuyện.

Chỗ hẹn là một tiệm cà phê.

Tạ Xuân Thu mới đến nửa tiếng trước, cậu chưa từng tới nơi như thế này bao giờ, lúc nhân viên phục vụ hỏi uống cà phê gì làm cậu hồi hộp đến suýt chút nữa nói lắp, ngượng ngùng nói:

“Tôi còn đang chờ bạn, chờ một lát nữa lại kêu.”

Tạ Xuân Thu nghĩ mình còn có thời gian để hoà hoãn tâm tình đang khẩn trương lại một chút, không ngờ là chỉ năm phút sau, Đàm Minh đã tới rồi.

Đàm Minh vẫn luôn đẹp trai như vậy, vừa mới bước vào tiệm lập tức gây ra một trận náo động nhỏ, không ít người dõi theo hắn thì thầm nói nhỏ. Tạ Xuân Thu không dám liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, cậu biết tình cảm lưu luyến trong mắt mình từ trước đến giờ vẫn không thể che giấu được.

Tâm trạng của Đàm Minh hình như rất tốt, gọi hai ly cà phê cho mình và Tạ Xuân Thu xong còn gọi thêm vài phần bánh ngọt bán chạy nhất trong cửa hàng.

“Nghe nói tiệm này danh tiếng không tệ, đợi lát nữa nếm thử xem.”

Tạ Xuân Thu gật gật đầu. Hai người đều tạm thời không nhắc đến chuyện quan trọng nhất, giống như hai người bạn tốt bình thường vậy, chỉ có ăn ăn uống uống.

“Cậu chưa từng tới nơi như thế này phải không?”

Đàm Minh hỏi.

Tạ Xuân Thu lại gật đầu.

“Tôi cũng vậy.”

Đàm Minh cười cười, không biết là vô tình hay cố ý, lại bổ sung: “Nơi như thế này hợp cho mấy đôi yêu nhau đi.”

Tạ Xuân Thu nghe vậy, tim nhảy thịch một cái, bàn tay đang nắm quai tách nắm thật chặt, âm thầm trân trọng giây phút ngắn ngủi quý giá này, muốn lưu giữ lại tất cả cảm xúc của thời khắc này để mai sau có thể nhấm nháp dư vị còn chưa vơi.

“Buổi chiều có chuyện gì bận không? Có muốn đi xem phim không?”

Tạ Xuân Thu còn chưa kịp trả lời, Đàm Minh đã cầm điện thoại chọn phim.

Thật sự có thể sao? Như kẻ đói lâu ngày sợ ăn quá nhiều trong cùng một lần, trong lòng Tạ Xuân Thu thấy có hơi sợ hãi khi phải hưởng thụ quá nhiều điều tốt đẹp từ Đàm Minh trong một lần. Nhưng cậu biết… Cơ hội như vậy, sợ là sau này có cầu cũng cầu không được?

Bởi vì là nhất thời nghĩ ra, nên thời điểm đi đến rạp chiếu phim cũng đã chiếu được năm phút đồng hồ, Đàm Minh và Tạ Xuân Thu không thể không quờ quạng đi vào phòng chiếu.

Bóng tối xuất hiện đột ngột làm đôi mắt có phần không kịp thích ứng, hoàn toàn không thể nhìn thấy đường đi. Tạ Xuân Thu đang muốn nói Đàm Minh chờ cậu, đã cảm giác được tay mình bị một bàn tay ấm áp, khô ráo cầm lấy.

Trong bóng tối, đồng tử của Tạ Xuân Thu bất giác mở to hơn, tiếng trống ngực thình thịch không ngừng đập thình thịch vào màng nhĩ.

Mặt Đàm Minh kề đến rất gần. Hô hấp thả vào bên tai Tạ Xuân Thu, mặt Tạ Xuân Thu lập tức ửng đỏ.

“Đi theo tôi.”

Đàm Minh xe nhẹ đường quen dắt tay Tạ Xuân Thu đến chỗ ngồi một cách an toàn. Nhưng mà mãi cho đến khi tới chỗ ngồi, từ đầu đến cuối Đàm Minh vẫn chưa từng buông tay Tạ Xuân Thu.

Tạ Xuân Thu không dám có một chút cử động nào, vì cậu sợ Đàm Minh chắc đã quên mất việc còn chưa thả tay của cậu ra. Cậu hoàn toàn không biết được bộ phim đang chiếu có nội dung gì, mọi tâm trí đều dành trọn cho xúc cảm trên tay…

Ngày hôm nay cứ như là một giấc mơ!

Tạ Xuân Thu nghĩ. Tất cả ủy khuất oán niệm gì đó trong lòng tất cả đều không còn nữa, chỉ còn lại là cảm giác ngọt không giới hạn.

Do Tạ Xuân Thu không dám quay qua nhìn Đàm Minh đương nhiên chẳng hề hay biết, rõ ràng là một bộ phim buồn thảm, nhưng trên mặt Đàm Minh vẫn luôn mang theo nụ cười.

Sau khi hết phim, rất nhiều người đã khóc đến đỏ viền mắt.

Lúc ánh đèn sáng lên, Tạ Xuân Thu và Đàm Minh đều cảm thấy khuôn mặt tươi cười của mình nếu để đối phương nhìn thấy thì không tốt lắm, cả hai cùng ăn ý quay mặt về phía khác để điều chỉnh lại biểu cảm của mình.

“Thật, thật cảm động.”

Tạ Xuân Thu thuận miệng nói.

“Ừm. Đúng vậy, nữ chính thảm thật.”

Đàm Minh cũng đáp đại một câu.

“À… ờm mà, kết thúc lấy nước mắt quá.”

Tạ Xuân Thu sợ Đàm Minh biết mình không xem phim, tiếp tục nói, dù sao thì coi phản ứng của mọi người trong rạp thì nói vậy chắc cũng không sai đâu.

“Hả? À đúng…”

Đàm Minh sốt sắng suy nghĩ một chút, nhưng mà đến một cảnh phim hắn còn không nhớ, nên cái chủ đề này hoàn toàn không thể nói tiếp được nữa.

Thấy Đàm Minh không có hứng bàn về bộ phim nữa, Tạ Xuân Thu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. May quá, không tự dìm chết mình.

“Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

Đến chỗ đông người, Đàm Minh nhìn như tự nhiên dùng một tay ôm vai Tạ Xuân Thu.

Tim Tạ Xuân Thu như bị tắm trong biển đường, thấp giọng đáp:

“Ừm, được.” …

Sắc đẹp hại người! Ngày hôm đó Tạ Xuân Thu hoàn toàn không nhớ được một chuyện rất quan trọng mà cậu cần nói với Đàm Minh.

Nhưng mà sau một đêm mộng đẹp, Tạ Xuân Thu tỉnh lại sau giấc ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại của hiệu trưởng. Nói tất cả chỉ là hiểu lầm, muốn xin lỗi Tạ Xuân Thu.

“Hôm qua Đàm Minh đã đến trường của chúng ta nói rõ vụ việc rồi.”

Hiệu trưởng cười ha ha, đối Tạ Xuân Thu cũng đặc biệt khách khí.

“Đều chỉ là hiểu lầm thôi, mong là cậu Tạ không cần để trong lòng…”

Tạ Xuân Thu không phải là kiểu người không đúng không tha, có thể chuyện nhỏ hóa không thì đương nhiên không muốn làm lớn lên, chuyện này cũng chỉ bỏ qua như thế.