Dịch: Qing Qing Trong tay Mục Thiên đang cầm là đơn thuốc mà bác sĩ tư nhân của Lục Ninh Chu kê cho hắn, hắn chầm chầm bước đi trên con đường trở về nhà của mình. Nửa đêm, hai bên đường chỉ có ánh sáng của những chiếc đèn đường, yên tĩnh đến mức không cảm nhận được hơi thở của con người. Trong cuộc thanh tẩy ngày hôm đó, sau khi hắn ta dẫn theo người đến khống chế những thế lực mục tiêu thì lập tức vội vàng quay trở lại bên cạnh thiếu gia. Khi đó, thiếu gia nhà hắn đang giải quyết nốt người cuối cùng, cái lão già cặn bã ấy từ trước đến nay đều luôn rất cẩn thận, kể cả lúc ôm người của Lục lão gia phái đến cùng nhau mây mưa trên giường cũng không quên giấu thêm một khẩu súng ngay dưới gối. Khi Mục Thiên xông tới ôm chặt lấy Lục Ninh Chu thì khẩu súng kia cũng vừa vặn bắn vào xương bả vai bên phải của hắn. Hắn cảm thấy thật may mắn vì mình đã đến kịp, nếu không thì cái lỗ do khẩu súng kia gây ra đã nằm ngay bên trái trái tim của thiếu gia rồi. Cùng lúc đó, hắn cũng có một loại cảm giác rất vui mừng, bởi vì chỉ những lúc như này hắn ta mới có thể chạm vào thân thể của thiếu gia mà không cần phải kiêng dè điều gì. Hai tay hắn ôm chặt lấy tấm lưng anh, vùi đầu mình vào hõm cổ anh, tham lam hít vào mấy hơi, ngay cả cảm giác đau đớn do vết đạn xuyên thấu qua cơ thể cũng không còn quá rõ ràng. Thiếu gia của hắn không cảm xúc đưa tay ra nâng mặt hắn lên rồi hỏi hắn thế nào rồi. Tầm nhìn từ đôi mắt này từ trước tới nay khó có được sự chăm chú thì nay lại dừng trên gương mặt hắn rất lâu. Thực ra thiếu gia của hắn đối xử với hắn không tệ. Hắn nói muốn được ở cạnh thiếu gia gần một chút, nói một cách văn vẻ thì tức là có thể chăm sóc cho anh bất cứ lúc nào, Lục Ninh Chu cũng không nghĩ nhiều liền lập tức cho hắn một căn phòng ở ngay cạnh biệt thự của anh. Lục Ninh Chu đối với hắn rất tốt, dù sao thì hắn cũng là trợ thủ đắc lực nhất và trung thành nhất của anh. Anh chỉ là không yêu hắn mà thôi, hoặc phải nói rằng từ trước đến nay anh chưa từng để ý đến tình cảm của Mục Thiên, đối với anh hắn chỉ là một con chó không hơn không kém, chỉ cần nó không làm hại đến chủ nhân là được. Tình cảm của hắn với Lục Ninh Chu mà nói, nó có gì quan trọng đâu chứ? Mục Thiên nghĩ, nếu như thiếu gia biết hắn thủ dâm với tấm ảnh của anh, rồi lại nghĩ đến hình ảnh của anh để tự an ủi bản thân ngay trên chính chiếc giường ở căn phòng kia thì liệu thiếu gia có buồn nôn đến mức dùng súng bắn chết hắn luôn không? Có lẽ là không đâu, dù sao thì hắn cũng đã đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, thiếu gia sẽ chỉ khiến hắn cút đi thật xa để bản thân không bao giờ phải gặp lại hắn nữa mà thôi. Bước chân của Mục Thiên khẽ dừng lại. Hắn làm sao có thể để chuyện này xảy ra được chứ? Hắn có thể lập tức chết đi vì Lục Ninh Chu nhưng không thể nào tưởng tưởng được một cuộc sống mà không có Lục Ninh Chu. Hắn lại nghĩ đến việc hôm nay Dương Chá đã ở lại trong thư phòng của thiếu gia rất lâu, không biết hai người bọn họ đã nói những gì. Đột nhiên hắn thấy có một chút hoảng sợ, tình cảm của hắn có lẽ thiếu gia không biết nhưng Dương Chá thì nhất định biết, người phụ nữ này lúc nào cũng không có ý tốt với hắn. Thiếu gia trở thành chủ tịch của tập đoàn rồi thì liệu cô ta có nhân cơ hội đó để làm ra cái gì khác không? Gương mặt của Mục Thiên u ám suốt cả quãng đường, sau khi trở về nhà thì lập tức vào nhà tắm. Hắn nhắm mắt đứng dưới vòi hoa sen, từng dòng nước xối thẳng xuống từ trên đỉnh đầu của hắn, lướt qua gương mặt với những góc cạnh rõ ràng, rồi lại nhỏ giọt xuống dưới theo chiếc cằm nhọn của hắn. Những giọt nước chảy thẳng qua đường rãnh nông giữa cơ ngực chắc nịch của hắn, sau đó chảy qua đường nhân ngư ở dưới bụng, cuối cùng thì thuận theo hai đôi chân dài chảy xuống mặt đất. Đột nhiên, Mục Thiên mở bừng hai con mắt, nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong tấm gương. Đây là một cơ thể tràn ngập hơi thở đàn ông nam tính. Làn da không hề bóng loáng mà là có một màu mật ong chắc khỏe, gương mặt cũng không hề xinh đẹp, khi nghiêm túc chẳng có chút biểu cảm nào thì thậm chí còn để lộ ra cả sự tàn nhẫn trong đó. Đừng nói tới việc trên người hắn chỗ nào cũng chằng chịt những vết thương nông sâu khác nhau. Cơ thể như này không thể khiến cho đàn ông nổi lên được một chút dục vọng. Thiếu gia của hắn yêu thích thân thể xinh đẹp và yêu kiều của phụ nữ hơn, điều này không ai có thể rõ ràng hơn hắn ta hết. Cho dù trên giường thiếu gia ngẫu nhiên có xuất hiện một người đàn ông nào đó thì đấy cũng sẽ là một thiếu niên có dáng người yêu kiều, mềm mại. Mục Thiên lại đột nhiên nhắm chặt mắt, trái tim cũng trở nên lạnh giá hơn. Hắn không thể biến thành phụ nữ, hắn cũng không còn là thiếu niên nữa rồi. Hắn bước ra khỏi nhà tắm rồi bôi thuốc, sau đó nằm lên giường ôm lấy khung ảnh của Lục Ninh Chu rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Thiếu gia vừa mới ngồi vững được vào chiếc ghế đó nên không thể lơ là cảnh giác được, hắn phải luôn đảm bảo rằng bản thân mình có đủ năng lực để bảo vệ anh ấy.