Nếu nói giờ có một người còn có thể khiến Tây Viễn cười thì đó là Tây Vi, nó và Vệ Thành đều là Tây Viễn hao hết tâm tư nuôi lớn, đáng tiếc Tây Viễn không cẩn thận đã đánh mất một đứa.đêm hôm nay, Tây Viễn lăn qua lộn lại không ngủ được lại sợ quấy nhiễu Tây Vi, một mình mở to mắt nhìn nóc nhà. Thật sự hết cách, lặng lẽ rót một chung rượu uống hết. Tây Viễn có một tật xấu đó là vừa uống rượu liền lờ đờ, cũng không phải say, chỉ là mắt mở không ra.Hiện giờ hắn thật sự không ngủ được, liền uống vài ngụm, mười lần cũng có năm sáu lần hiệu qua.Lần này cũng thế, qua một thời gian, Tây Viễn dần dần ngủ chìm. Trong lúc ngủ mơ, hắn cảm thấy mình đi tới một nhánh sông, nước xanh trong suốt, hai bờ sông bằng phẳng rộng rãi, những đóa hoa không biết tên nở rộ, không có hương khí, lại làm cho người ta bồi hồi lưu luyến.“Anh ơi, anh ơi.” Tây Viễn nghe được tiếng Vệ Thành, xoay người lại, thấy Vệ Thành nho nhỏ như năm đó được dắt về nhà mình, hướng về phía Tây Viễn mỉm cười.“Thành Tử? Thành Tử, ngươi làm gì đó?” Tây Viễn lo lắng hỏi, cảm thấy Vệ Thành cách mình thật xa, đưa tay đi bắt, sao cũng không bắt được. không được! nhất định phải gọi Thành Tử về, nếu không mình cũng không tìm được hắn nữa. trong đầu Tây Viễn lặp đi lặp lại ý nghĩ này, điên cuồng chạy phía sau Vệ Thành, lớn tiếng hô “Thành Tử, Thành Tử, trở về, mau trở lại!”“Anh ơi, anh ơi, mau tỉnh lại, anh ơi!” Bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít của Tây Vi, Tây Viễn mở to mắt, hóa ra là giấc mộng Nam Kha.Tây Viễn nâng tay sờ sờ đầu Tây Vi, muốn nói lại không nói ra lời.“Anh ơi, anh đừng làm em sợ! anh có phải mơ thấy anh hai không? Cứ gọi tên anh hai suốt.” Tây Vi cầm khăn lau mồ hôi trên đầu cho Tây Viễn, cả người anh trai nhìn như hư thoát.“Anh mơ thấy anh hai của em, hắn ở phía trước anh, anh ở phía sau đuổi theo thế nào cũng không kip, gọi thế nào nó cũng không nghe được.”“Anh ơi, anh chắc anh hai lắm. người ta đều nói ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó.” Tây Vi an ủi anh trai.