Dạ Sở Kỳ nhìn chằm chằm Dạ Sở Hiên. Anh né tránh ánh nhìn của cô, trong lòng có chút tự trách cùng với một loại suy nghĩ mong chờ phản ứng của cô.
- Xin lỗi, tiểu Kỳ. Vì muốn cứu em, không có cách nào khác, anh đã cải tạo lại cơ thể em. Thành... một robot.
Dạ Sở Kỳ sững người. Cô? Cải tạo? Thành robot?
Dạ Sở Kỳ nhất thời chưa thể phản ứng, cũng chưa thể tiếp thu. Robot là ý gì? Chính là cô không phải người nữa!
Robot thì không có quyền như con người, chỉ là một cỗ máy mà thôi. Robot thì có bị phá hỏng, hay nhìn theo hướng của Dạ Sở Kỳ là chết, thì cũng chẳng sao. Chẳng qua là nếu tùy tiện thì bị ghép vào tội phá hoại tài sản của người khác, không thì chỉ là đống sắt vụn. Là một robot, thua kém con người rất nhiều. Không có quyền, không có gì cả. Ngay cả thú vật còn được bảo tồn, robot thì chẳng có gì cả.
Dạ Sở Kỳ bị những suy nghĩ trong đầu dọa đến không cử động. Nhưng tầm mắt cô lúc này, sáu đôi mắt lo lắng tựa hồ đánh tan sợ hãi. Cô dù sao cũng chết rồi, sống lại là điều tốt. Cùng lắm thì chết thêm lần nữa, cũng chẳng có gì. Bản thân cô hiện tại là Dạ Sở Kỳ, theo cách nhìn nhận hướng này thì nên vui mới phải.
- Không sao. Không phải là em vẫn là Dạ Sở Kỳ sao? Anh vì em mà làm nhiều như vậy, em không trách anh.
Dạ Sở Hiên vốn đang chờ đợi một phản ứng kịch liệt hơn, nghe thấy lời này không khỏi thả lỏng. Chẳng qua đáy mắt lại xẹt qua một tia hiếm hoi thất vọng.
Dạ Sở Kỳ cười hiền. Cô biết Dạ Sở Hiên là muốn cứu em gái nên mới cải tạo cơ thể cô. Vốn cô nghĩ anh chỉ dùng các thiết bị tân tiến chữa bệnh cho cô, không ngờ là sửa chữa cô thành một robot. Mặc dù cô có chút hoang mang, nhưng cũng không biểu thị ra ngoài. Đối với việc làm này cô có chút không tán đồng, nhưng nhiều hơn là cảm thông. Cô cũng không muốn làm anh trai mình buồn. Dẫu cho cô có một nháo hai khóc ba thắt cổ thì cũng chẳng thay đổi được gì, không bằng yên tĩnh chấp nhận.
Dạ Sở Hiên thở ra. Là anh nghĩ nhiều rồi. Cô có thể có loại phản ứng gì đây?
- Em ở lại đây suy nghĩ tỉnh táo một lát, cũng là cử động cho quen đi. Anh phải đi gặp nhà tài trợ. Anh sẽ để NR-001 ở lại, nếu có việc gì thì em cứ hỏi cô ấy là được. Cô ấy cũng có thể liên lạc với anh nên chỉ cần em yêu cầu thì sao cũng được. Vậy thôi, anh đi đây.
Nói rồi Dạ Sở Hiên quay người đi ra ngoài. Tả Y Y vội chạy theo anh, những người khác cũng đi theo. Dạ Sở Kỳ vui vẻ cười giơ tay vẫy chào.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Dạ Sở Kỳ mới thôi cười. Cô không hề vui như biểu hiện, nhưng cô cũng không quá buồn. Chẳng qua...
- Lăng Tự Tiên, xem như cô lợi hại. Không có ý định cho tôi làm xác sống thì cô cho tôi làm robot à? Tôi sẽ nhớ đấy!
Lẩm bẩm mắng Lăng Tự Tiên, Dạ Sở Kỳ lại tò mò cử động các khớp trên cơ thể. Đây với cô là một trải nghiệm thú vị và nó làm cô khá thích thú. Rất đáng ngạc nhiên là mặc dù cơ thể cô không còn bao nhiêu bộ phận con người, hầu hết là máy, nhưng cử động vẫn rất êm và chân thực đến lạ lùng. Ngay cả khi cô chạm vào một vật gì đó, cô cũng cảm nhận được. Tương lai đúng là tương lai, những bộ phận robot này thật sự rất tân tiến!
- NR-001, cô nói xem làm sao tôi có thể cảm nhận được? Thậm chí nếu không có sự khác biệt trong tầm nhìn thì có lẽ tôi cũng không nhận ra tôi có một nửa là robot. Thật sự là quá thần kỳ rồi!
- Các bộ phận trên người cô - NR-001 trả lời - đều được gắn thiết bị cảm ứng. Các bộ phận máy móc đều làm dựa trên cơ sở con người. Ngoài ra, các vi mạch điện tử có thể nhanh chóng đưa các thông tin cảm giác, cô có thể cảm nhận hương vị, thậm chí là ăn cũng có thể cảm nhận được mùi vị.
Dạ Sở Kỳ cười thích thú.
- Vậy tôi còn có thể làm được những gì?
Đôi mắt nâu của NR-001 xẹt qua một tia sáng. Giọng nói vô cảm của nó lại vang lên:
- Như một robot, cô có khả năng truy cập mạng thông tin toàn cầu. Cô có thể nhận định bất kì thứ gì. Vi mạch điện tử được cấy ghép tại một phần trong não bộ của cô sẽ tự động phân tích bất cứ thứ gì cô muốn. Cô có thể tự điều khiển một số phần mềm đã được cài đặt trong bộ máy chính. Cô được điều khiển bằng bộ máy vận hành chính phía kia và có quyền chống lệnh vì cô là robot trí tuệ nhân tạo độc lập. Tuy nhiên, nếu chống lệnh nhiều lần, cô sẽ tích tụ lỗi và virus. Khi đã quá nhiều lỗi phần mềm, các bộ phận của cô sẽ ngừng hoạt động. Ngoài ra, cô cần được sạc pin và kiểm tra hàng tháng.
Dạ Sở Kỳ không khỏi cảm thán. Đối với phận robot của mình cô cũng không có gì phải phàn nàn nữa. Dù sao thì cô cũng chẳng gặp bất tiện gì. Lại nói, không nói ra làm gì có ai biết cô là robot, cuộc sống vẫn còn tốt chán!
- Vậy về mặt nhìn nhận như con người thì sao?
- Cô có thể cảm nhận mọi giác quan. Việc ăn uống không gặp bất kì vấn đề gì. Cô có thể ngủ, còn có thể khóc vì cơ quan này không được thay bằng máy. Mắt của cô, có thể tắt màn hình máy tính để có tầm nhìn giống con người.
Dạ Sở Kỳ vui vẻ.
- Vậy thì có khác gì con người đâu chứ!?
NR-001 im lặng, một tia sáng chạy qua mắt. Bỗng nhiên yên tĩnh, nhưng Dạ Sở Kỳ không hối thúc. NR-001 chớp mắt.
- Cô không phải con người.
Dạ Sở Kỳ lặng đi. Cô thở dài. Phải, cô không phải con người nữa. Nói thế nào, cũng không phải con người.
- Cô nói đúng. Tôi là robot...