Dạ Sở Kỳ chạy đi tìm Tiêu La Khải.
Thằng bạn thân nhất của Hạ Cảnh Dực mà cả thế giới ai ai cũng biết, thiếu gia của Tiêu gia. Tên này tiếng tăm phải nói là cao ghê lắm, so với Hạ Cảnh Dực chẳng thấp hơn bao nhiêu. Cậu ta là một tên ăn chơi chính hiệu, bao nhiêu thứ tai tiếng cậu ta đều dành được, nhưng đặc biệt chưa bao giờ dính vào mấy cái vụ ồn ào với đám con gái. Mặc dù nói, hắn cũng là một tên thích đi cua gái. Vì vậy nên, Tiêu La Khải sống rất thoải mái, cực kỳ phóng túng.
Giờ cậu ta đang ở một mình tại sân tập bóng rổ.
Luật bóng rổ tại thời đại này cũng chẳng khác mấy, chẳng qua có chút thay đổi và số người chơi tăng thêm một tí.
- Ô, Sở Kỳ, cô em tới đấy à?
Dạ Sở Kỳ vẫy vẫy tay.
Tiêu La Khải bất đắc dĩ vứt trái bóng qua một bên đi tới. Dạ Sở Kỳ ngồi xuống ghế bên cạnh Tiêu La Khải. Anh ta cố tránh xa cô ra.
- Gì thế? Bộ tôi là bom hay sao mà anh tránh xa quá vậy?
- Còn hơn thế nữa. Cô em có biết cô em còn có lực sát thương cao hơn bom không? Nếu để Cảnh Dực thấy tôi ngồi với em, kiếp này của tôi kể bỏ!
Dạ Sở Kỳ bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường.
- Không có tiền đồ!
Tiêu La Khải từ chối cho ý kiến. Anh lườm nguýt cô.
- Tìm tôi có việc gì?
Dạ Sở Kỳ lúc này mới nhớ tới mục tiêu của mình.
- Đúng rồi, anh giúp tôi mang tên dở người kia đi đâu đó xa xa được không?
- Hả? Cô em bị điên à? Sao tự nhiên lại bảo tôi mang Cảnh Dực đi đâu?
Dạ Sở Kỳ vỗ vỗ trán, điệu bộ chán chường.
- Anh cũng biết tình trạng của tôi mà tên điên đó gây ra rồi đấy. Cứ để anh ta tiếp tục bám vào tôi, vậy việc tôi bị tẩy chay toàn trường chỉ là chuyện sớm muộn. Anh nhìn xem một tiểu khả ái xinh xắn đáng yêu như tôi, vì cái quái gì lại dính dáng tới việc này chứ?
Tiêu La Khải suýt chút té ghế.
- Tiểu khả ái xinh xắn đáng yêu? Đúng là lúc đầu tôi thấy thế đấy, nhưng giờ em chẳng khác gì quả bom nổ chậm cả. Còn Cảnh Dực, hờ~, đừng nhắc tới nữa.
Dạ Sở Kỳ chẳng thèm nghe vào lời nói của Tiêu La Khải.
- Không cần biết hắn đi đâu, tôi cần một tuần. - Cô nghiêm túc.
- Một tuần? - Tiêu La Khải ngạc nhiên.
- Đúng vậy đó.
Tiêu La Khải tỏ vẻ không liên quan.
- Việc gì tới tôi?
Dạ Sở Kỳ đứng dậy, vỗ hai tay vào nhau rồi vuốt phẳng váy quay lưng đi. Cô cố ý đi chậm.
- Tôi đi bảo với Hạ Cảnh Dực anh bắt nạt tôi.
- Ha, cô em tưởng chừng đó có thể cắt đứt tình cảm của chúng tôi?
Dạ Sở Kỳ cười ranh mãnh.
- Anh nghĩ bây giờ anh ta tin tôi hay tin anh?
Sắc mặt Tiêu La Khải khẽ đổi. Cô nhóc này trước giờ chưa từng nói dối qua, mà cậu ta thì đã từng đi bắt nạt con gái đấy. Nếu như cô thật sự làm thế, khả năng nói tới Hạ Cảnh Dực sẽ tin là rất lớn...
Con bà nó! Vì cái gì cô nhóc này càng ngày càng ranh mãnh như thế? Học từ đâu ra vậy?
Mà nhớ lại thì hình như là học từ người anh em của cậu ta...
- Được rồi, một tuần chứ gì? Một tuần thì một tuần! - Tiêu La Khải nhăn mặt cam chịu nói.
Dạ Sở Kỳ lập tức vui vẻ, trở lại bộ dạng búp bê thuỷ tinh đánh yêu, cười một tiếng nói "Cảm ơn" rồi giơ tay chào sau đó liền lon ton chạy đi. Tiêu La Khải ngồi ngẩn ra, sau đó kêu lên một tiếng.
- Chết tiệt!!!
Tiêu La Khải tự vò đầu mình, chút nữa là không kiềm chế nổi đi tìm tên kia bảo hắn dạy dỗ lại cô cho đàng hoàng. Cũng còn cố nhịn được, cậu đứng dậy cầm lấy trái bóng rổ. Ném một cái thật mạnh vào tường, trái bóng rổ va vào tường rồi bay ngược lại. Tiêu La Khải khó chịu ôm trái bóng đi mất.
Dạ Sở Kỳ chạy tới hỗ vắng người, thấy an toàn mới tựa lưng vào tường, thở phào.
Cũng may là được...
Không phải tự nhiên mà Dạ Sở Kỳ lại muốn Tiêu La Khải lôi Hạ Cảnh Dực đi đâu đó trong vòng một tuần. Bởi vì ba ngày nữa sẽ là buổi ra mắt sản phẩm của KM. Mà Dạ Sở Kỳ cô, tức Robot Android The And AL-003, cũng là một sản phẩm trong đó. Cô biết Hạ Cảnh Dực ghét robot, nên không muốn hắn biết cô là robot.
Phải, cô ghét hắn, trước giờ đều ghét hắn. Nhưng mà cô lại không muốn hắn ghét cô...
Mỗi khi tưởng tượng tới việc hắn sẽ ghét cô, cô lại không chịu nổi. Rõ ràng cô rất ghét hắn làm phiền, ghét hắn bám lấy cô, ghét hắn mang đến rắc rối,... Nhưng nếu không có hắn, cô sẽ cảm thấy thật buồn chán...
Cô chẳng biết cảm giác của cô là thế nào. Dù biết rằng không thể giấu hắn việc cô là robot được, nhưng cô vẫn muốn níu kéo, muốn giấu hắn lâu hơn một chút nữa. Việc hắn biết là việc sớm muộn, nhưng cô không nhịn được muốn nói dối hắn. Nếu hắn biết, cô không còn được hắn xoa đầu, không được hắn chọc ghẹo nữa...
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu, mắt chớp chớp ngăn nước mắt trào ra. Cô đưa hai tay vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo, sau đó liền lấy điệu bộ vui vẻ chạy đi...