Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 90: Xuất phát

Hạ Cảnh Dực nằm yên một chỗ, mắt nhìn vô định. Căn phòng màu lạnh thường ngày vốn rất ngay ngắn lại hiếm có vô cùng bừa bãi. Trên bàn, chìa khóa móc một cái hình nộm nhỏ nằm tùy tiện. Phía cửa đổ vỡ một đống tài liệu máy và đồ vật. Cả căn phòng duy chỉ có chiếc giường vẫn còn nguyên vẹn.

Có tiếng gõ cửa.

Hy Mã Kỳ đẩy cửa, ôm theo Bạch Ngân đi vào phòng. Cô mở điện, tránh những đồ vật vương vãi mà đi về phía Hạ Cảnh Dực. Bạch Ngân vừa tới gần đã nhảy thẳng về phía ông chủ nhà mình, bốn chân ngắn cử động trèo lên tận phía đầu mà đem lông mao mềm mại cọ cọ vào mặt hắn.

"Chít chít"

Hạ Cảnh Dực một tay vuốt ve Bạch Ngân không ngừng làm nũng mình, nhìn qua Hy Mã Kỳ. Đôi mắt nâu kia có chút vô hồn, cô nhìn hắn nở nụ cười.

Phải, đôi mắt đó đâu còn là mắt thật.

Công nghệ hoàn toàn có khả năng phục hồi các bộ phận của cơ thể, vì thế hắn đã cho cô tiến hành thay một đôi mắt giả. Hắn không nỡ nhìn cô suốt ngày ngơ ngác như mất hồn vì không có mắt.

Hy Mã Kỳ đưa tay bắt lấy Bạch Ngân. Thỏ trắng nhỏ liền xù lông, bốn chân vung vẫy liền chui vào trong lòng Hạ Cảnh Dực, móng vuốt nhỏ bám chặt. Hắn ngồi dậy, ôm con thỏ.

Nghĩ cũng lạ, lúc trước Bạch Ngân rất quấn quýt Hy Mã Kỳ, nhưng thời gian này đều không tình nguyện ở cạnh cô. Vốn là hắn nuôi Bạch Ngân bởi vì Hy Mã Kỳ thích Bạch Ngân và Bạch Ngân cũng thích cô. Nhưng mà bây giờ thì....

- Bạch Ngân!

"Chít!"

Thỏ trắng nhỏ hung dữ kêu một tiếng với Hy Mã Kỳ. Trước đây rõ ràng đều rất thích khinh bỉ ông chủ của nó, nhưng thời gian này lại cứ bám lấy hắn mà làm nũng. Hắn thật không hiểu.

- Tiểu Kỳ, tìm anh?

Hy Mã Kỳ buông tha việc bắt lại Bạch Ngân. Cô tỏ ra khá chần chừ khi nói tới việc này.

- Em.... Ba em muốn em trở về nhà một thời gian....

Hạ Cảnh Dực "À" một tiếng. Hắn đáng lẽ phải thấy quyến luyến, nhưng lạ là một chút cũng không thấy. Hắn luôn đem cô giam bên cạnh mình từ lúc tìm thấy cô, nhưng tình cảm hình như dần nguội lạnh. Hắn bây giờ không tha thiết với việc giữ lại cô bên cạnh nữa. Hắn ủ rũ rất lâu rồi, không cảm hứng, không cảm xúc. Hắn chai lì với những gì xảy ra, và thờ ơ với chính bản thân.

- Ừ. Bao giờ đi?

- Chiều nay. Em về /Thị Trấn Xanh/.

Hạ Cảnh Dực chỉ gật đầu không nói gì. Hy Mã Kỳ có chút không biết phải làm sao, luống cuống đứng đó một hồi, cuối cùng quay lưng bỏ đi. Cô vừa mở cửa đã nghe tiếng gọi:

- Tiểu Kỳ.

Hy Mã Kỳ quay lại.

- Về sớm.

Cô cười gật đầu, đáy mắt che giấu ý cười khinh miệt.

Về sớm? Là về đâu chứ?

Cánh cửa đóng lại, Hạ Cảnh Dực lại nằm xuống giường. Bạch Ngân ló đầu ra từ sau lưng hắn. Vểnh hai tai dài nghe ngóng sau, nó trèo khỏi giường, qua mấy thứ đồ vương vãi trèo lên bàn. Thỏ trắng nhỏ chạy loạn, đống đồ may mắn vẫn còn trên bàn đều bị nó hất xuống đất, trên bàn còn ly nước cũng rơi xuống đất vỡ tan. Hạ Cảnh Dực cũng không nói gì, mặc con thỏ chạy lung tung. Hắn càng ngày càng dung túng nó làm gì thì làm...

Bạch Ngân ôm móc chìa khóa hình nhân nhỏ, chìa khóa chạm vào nhau kêu mấy tiếng. Thỏ trắng nhỏ cho vào miệng gặm gặm, hình như cảm thấy không ngon, mới nhả ra. Nó lấy đầu nhỏ đẩy đẩy hình nhân vòng mấy vòng trên bàn, cuối cùng đẩy rơi xuống đất.

Hạ Cảnh Dực vẫn chú ý con thỏ. Lúc hình nhân kia rơi xuống liền nhìn theo. Hình nhân này...

"Đây... Lúc chiều tặng anh móc chìa khóa, thật ra không phải... Cái đó... Đây mới là quà của anh..."

Trong đầu Hạ Cảnh Dực hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ mặt đỏ ửng cúi đầu dúi cho hắn đồ vật nhỏ, sau đó liền bỏ chạy. Hắn ngẩn ra một hồi, sau đó lại nhìn thấy một hình ảnh khiến hắn điên lên được. Cô gái nhỏ rúc trong góc tường, tay che mắt và khuôn mặt đẫm máu trốn tránh hắn.

Hắn phát cuồng lăn lộn trên giường. Lăn lộn như tên điên một hồi, hắn rơi xuống đất. Thỏ trắng nhỏ vừa trèo xuống từ trên bàn cử động bốn chân ngắn ngủn chạy tới, liếm mặt hắn, tai nhọn đung đưa.

Hạ Cảnh Dực lại lăn lộn. Đống đồ vốn chẳng còn ra cái dạng gì liền bị hắn giẫm đạp thêm một trận nữa. Thỏ trắng nhỏ bị dọa sợ liền bỏ chạy, tai nhọn cụp xuống, trốn ở xa xa rồi từ chỗ nấp ló đầu nhìn ông chủ nhà mình. Hắn gào một tiếng, lại phát tiết.

Cùng lúc đó, tại /Vùng Đáy Biển/, khu số 8.

Tiêu La Khải hưng phấn đập bàn đứng dậy. Sử Ngao Kim ngồi một phía nghé mắt nhìn qua. Tiêu La Khải làm gì đó, sau đó liền có một tập tài liệu điện tử xuất hiện.

- Ngao Kim, tìm ra rồi. Phía /Lục Địa Đen/ đã có động tĩnh, lần này cô ta thoát không khỏi rồi!

- Cái gì?

Sử Ngao Kim kinh ngạc đứng dậy. Tiêu La Khải không đáp lời, cầm lấy áo khoác mặc vào và đi nhanh ra ngoài.

- Nhanh chóng triệu người đi, bên phía Công Hội đã xuất quân rồi.

Sử Ngao Kim vội vã đuổi theo Tiêu La Khải.

- Bên phía kia chuyển đổi "Kế Hoạch S" thật đúng lúc. Bây giờ phía /Lục Địa Đen/ đã không còn đường lui nữa rồi.

- Đúng vậy. Lần này mọi chuyện kết thúc được rồi.

Hai người bước nhanh. Phía bên trên sóng biển cuồn cuộn.

Thế nhưng lại trôi qua vài ngày. /Lục Địa Đen/, khu số 15.

Vẫn trong bộ đồ đen phong cách tương lai đơn giản, Hy Mã Kỳ đứng trước gió, nở nụ cười nhạt.

- Tiểu thư, - Người đàn ông cung kính - Đã nhận được tin tình báo, người ở /Vùng Đáy Biển/ đã xuất phát, Công Hội cũng đã sẵn sàng rồi.

Hy Mã Kỳ nheo mắt.

- Tất cả đều nằm trong dự liệu rồi, như cũ mà làm.

- Nhưng tiểu thư, như vậy là quá liều rồi. Nếu như xảy ra việc ngoài ý muốn, đây sẽ là bước diệt vong...

- Không cần nhiều lời nữa. Chỉ cần làm việc đủ rồi!

- Vâng, tiểu thư...

- Phải rồi.

- Tiểu thư có việc sai bảo?

Hy Mã Kỳ trầm ngâm.

- USB đã gửi qua bên kia thế nào?

- Tiểu thư, đã mất rồi ạ. Mặc dù thông tin đã lấy lại gần đủ, nhưng... phần quan trọng nhất...

Hy Mã Kỳ nắm chặt tay, mắt lóe lên một tia ngoan độc.

- Đi làm việc đi.

- Vâng.

Người đàn ông đáp lời sau liền quay lưng rời đi. Vừa đóng cửa lại liền nghe bên tai tiếng cười khanh khách.

- Vẫn còn cố chấp à?

Người đàn ông giật mình nhìn qua, sau đó liền cúi đầu.

- Phu nhân, ngài có chỉ thị?

Người phụ nữ ăn mặc trang phục trong suốt quý phái một màu tối, trên đầu một chiếc kẹp kim loại, tóc bạch kim rũ tự nhiên che đi một phần khuôn mặt(*). Từ phía bà ta phát ra một loại hơi thở âm trầm lạnh lẽo.

- Không cần. Chỉ là một con bé luỵ tình mà thôi, có thể gây ra sóng gió gì chứ? Ít nhất nó cũng sẽ giúp ta diệt trừ được KM.

Người phụ nữ lại cười một tiếng, quay lưng đi. Người đàn ông cung kính cúi đầu.

***

(*) Bộ này là bộ Sóng Vũ Trụ nhé. Nếu được các nàng hãy tưởng tượng một bộ Sóng Vũ Trụ màu tối đi.

Nếu được các nàng hãy tưởng tượng một bộ Sóng Vũ Trụ màu tối đi