Mở mắt ra thứ đầu tiên Dạ Sở Kỳ thấy là thông báo RE-Voild.Phòng nghiên cứu trống rỗng. Ngoại trừ nhiều thêm một cái khoang nghiên cứu thì chẳng có gì khác. Trong cái khoang đó chứa một loại dung dịch lạ. Eve ở bên trong cái khoang đó, đeo một cái mặt nạ oxi.- Eve...Dạ Sở Kỳ khẽ động, một phần dây dẫn lập tức rời khỏi cơ thể cô. Một số khác vẫn còn bám. Cô hơi cử động cổ, sau gáy liền truyền tới cảm giác đau nhức. Lập tức một luồng điện truyền qua khiến cô gần như tê liệt.- Tiểu Kỳ.Dạ Sở Kỳ nhìn về phía trước. Dạ Sở Hiên tay bỏ trong túi, ngẩng đầu nhìn lên. Trông anh rất nghiêm túc.- Chuyện gì đã xảy ra?Một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu Dạ Sở Kỳ. Cô hơi co người.- Một nhóm người đã xông vào phòng nghiên cứu và phá hủy hệ thống phòng vệ, sau đó em không biết gì nữa. Đáng sợ lắm! Em thậm chí không thể phản đòn với bọn họ!Ánh mắt Dạ Sở Hiên hơi dịu đi.- Em có biết thứ gì đặc biệt ở chỗ họ không?Dạ Sở Kỳ nhíu mày.- Công Hội... Bọn họ gọi em là AL-003 nữa...- Quả nhiên...Dạ Sở Hiên nghiến răng, sau đó quay lưng rời đi. Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên. Cô giãy giụa một chút lại thôi. Thật sự thì, cô cũng không cần anh quan tâm mọi lúc. Chỉ là anh lạnh nhạt thế này, cô không quen...Dạ Sở Hiên rời khỏi phòng nghiên cứu sau, tiến lên phòng khách. Trên phòng khách ngăn nắp, một người đàn ông an tĩnh ngồi.- Maliha.- Thế nào?Dạ Sở Hiên ngồi xuống. Trông mặt anh không có biểu hiện gì đặc biệt. Anh hơi nheo mắt nhìn vào vô định, mày có chút nhíu lại.- Vẫn vậy thôi.Sắc mặt Maliha trầm xuống.- Dạ Sở Hiên, chuyện này là chuyện sống còn. Cậu phải biết tầm ảnh hưởng của RE-Voild. Nó là virus hủy diệt.Dạ Sở Hiên chuyển ánh mắt qua Maliha.- Ngài hội trưởng, ngài phải hiểu rõ tôi nói một thì tuyệt đối không có hai. Giờ này ngài đáng lẽ ra phải chuẩn bị sẵn sàng cho đợt tấn công Tòa thị chính sắp tới của tôi rồi.Maliha có vẻ phật ý. Nhưng ông vẫn kiên nhẫn. Người trẻ tuổi luôn rất nóng nảy, huống hồ gì Dạ Sở Hiên tính tình vốn đã là không phải nhẹ nhàng. Ông cũng hiểu trong tình trạng này có uẩn khúc khó giải thích.- Dạ Sở Hiên, chuyện này tuyệt đối không phải do Công Hội gây ra. Cậu nên sáng suốt một chút.Dạ Sở Hiên dựa vào ghế. Tay gõ nhẹ tay ghế, anh lim dim mắt.- Ông cho rằng tôi là người ngu à? Không phải do Công Hội? Vậy vũ khí đặc chế của Công Hội vì sao lại có ở đây? Khu điện thờ thần Mặt Trời ở /Thành Gió Cát/ có mật đạo dưới lòng đất ngoài Công Hội ra được bao nhiêu thế lực biết? Nếu không phải do Công Hội, vậy thì do ai đây?- Cái này...Meliah nhất thời á khẩu. Ông ta nhíu mày, lại nhìn Dạ Sở Hiên. Công Hội đang e ngại thứ anh nắm giữ, nhưng không phải là sợ hãi. Công Hội nắm giữ lực lượng vũ trang hùng mạnh, là tòa án tối cao của thế giới, là thế lực vững chắc nhất của xã hội loài người. Công Hội tất nhiên sẽ không ngán ai, kể cả Dạ Sở Hiên.Quả thật Dạ Sở Hiên là một thiên tài. Nhưng đối với sức mạnh của Công Hội mà nói thì Dạ Sở Hiên chưa tính là gì. Chỉ có điều Công Hội không thể không nhượng bộ vì hòa bình thế giới. Hơn nữa nếu chỉ là ngông cuồng không thôi, mười Dạ Sở Hiên cũng không đủ để Công Hội bắt giữ. Dạ Sở Hiên không phải ngông cuồng, mà là cuồng bạo. Ngay từ đầu suy nghĩ bất mãn của anh đã đưa anh vào vị trí đối lập với Công Hội, sẵn sàng liều mạng để đánh sập Công Hội. Nếu như Dạ Sở Hiên muốn, giở chút thủ đoạn hèn hạ thì liền có thể khiến nề xã hội mà Công Hội xây dựng sụp đổ, phá nát quy tắc thế giới. Chỉ một chút nóng giận không đáng để liều lĩnh chọc giận một quả bom tiềm tàng như thế.Nguyên nhân mọi chuyện thật ra là đều xuất phát từ Công Hội, vì thế Maliha rất cảm thông với Dạ Sở Hiên. Nhưng điều đó không khiến ông ta chấp nhận lùi bước. Với tư cách người đứng đầu Công Hội, nắm giữ quyền lực tối cao trên thế giới, ông ta phải tìm ra con đường hoàn mỹ nhất.- Cậu cho chúng tôi thời gian điều tra, nhất định chúng tôi sẽ cho cậu một câu trả lời rõ ràng.Dạ Sở Hiên mở mắt liếc nhìn Maliha một cái rồi lại khép hờ. Ngón tay hơi động, cũng không hiểu đang nghĩ gì. Chỉ thấy anh cười trào phúng.- Được. Tôi cho Công Hội bảy ngày. Đừng có nghĩ đến chuyện tìm người nhận tội thay. Tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc Công Hội làm được gì.Maliha thở ra một hơi, đứng dậy.- Được. Bảy ngày sau gặp lại.