[Xuyên không] Ta làm con tin???

Chương 10: Một góc nhỏ thôi.

"Đây mới chính là Hạ Khố."

Trời! "Nếu đây mới chính là Hạ khố thì chỗ con ở..."

Ma ma nhìn vẻ bất ngờ của Diệp Ương Ương thì rất thỏa mãn." Ngươi không ngờ tới đúng không? Chỗ của chúng ta chỉ là con kiến của Hạ Khố thôi, thậm trí còn chẳng được coi là Hạ Khố."

Nghe đến đây Diệp Ương Ương đã rùng mình, nguyên chỗ bọn cô ở kèm cả viện của ma ma, nhà ăn còn mấy chỗ lặt vặt đã tưởng là cả Hạ Khố rồi vậy mà lại còn nói chỉ là một con kiến vậy thì có thể nói Hạ Khố kinh khủng thế nào, phủ này đại cỡ nào, Trịnh Doanh quốc còn khổng lồ hơn nữa.

Ấy ấy ấy, vậy còn phủ của Vân Mặt Lợn? Cũng như thế này sao? Trời ơi... mình xuyên vào cái thế giới khủng bố quá!

"Vào thôi ma ma." Diệp Ương Ương sau một hồi ngẩn ngơ cũng có một chút hứng thú không biết cái hạ khố này sẽ như thế nào đây.

Cô vừa nói xong đã bị ma ma cười cho một trận."Ngươi tưởng Hạ Khố dễ vào như vậy? Một nô tỳ cỏn con như ngươi xứng để vào sao!"

??? Nói vậy là chỉ có thể đứng ở ngoài.

Diệp Ương Ương:"Vậy như thế nào mới có tư cách vào?"

Ma ma:" Trừ khi ngươi trở thành người của Hạ Khố."

"Sao nào ngươi muốn vào đó à?"

Diệp Ương Ương gật đầu, cô thật sự muôn biết Hạ Khố trông như thế nào vào đó sẽ rất náo nhiệt.

Vậy là ma ma phổ cập thêm cho Diệp Ương Ương một lượng kiến thức nữa.

Hạ khố ba năm tổ chức một cuộc khảo hạch chọn thêm người, cụ thể chính là năm sau. Nữ nhi từ độ tuổi mười lăm đến hai lăm có thể tham gia, nội dung thi đấu tùy thuộc vào từng nơi.

Còn có ở đây chia thành tám khu nô tỳ tùy theo cấp bậc như hầu hạ các chủ là cao nhất. Sau đó là quản lý kho, vận chuyển lương thực, may đệt, thiện phòng, hẳn một khu nghệ thuật, khu sai vặt cuôi cùng chính là nơi Diệp Ương Ương đang ở, nơi không được gọi đến một khu của Hạ Khố.

Còn có một sự kiện vô cùng to lớn đó là Thu Kỳ cũng dự định tham gia kì thi này. Quá thú vị đi~

"Ma ma, bà có muốn vào khu nào không?"

"Khu vận chuyển chỉ tiếc ta không còn đủ tuổi nữa."

"Tại sao lại là khu đó ạ?"

"Ngươi không biết sao? Vận chuyển có một truyền thuyết chỉ cần vào đó có một chút tiền chốn ra ngoài là chuyện dễ như trở bàn tay."

"Hả?"

Điệp Ương Ương rùng mình một phát, cảm tưởng như có một chuyện tai quái sắp sảy ra với mình.

"Ngươi!"

"Ha ha, ma ma yên tâm, con không nói, tuyệt đối không đâu."

"Dược rồi, ta về thôi!"

Ôi mẹ ơi thật là dã man mà!

Cuộc tham quan kết thúc tại đây, Diệp Ương Ương được ma ma đưa về kí túc , chả là trời bây giờ rất tối, nơi này lại chẳng có lấy một bóng người nào cả đâm ra trong lòng Ương Ương có chút bất an. Có lẽ nào sự tình lai giống như trong phim mà kể ra cô đắc tội không ít người, bọn họ sẽ vu oan cho cô lấy cắp đồ?

Thế là Diệp Ương Ương một khắc cũng không chịu bước vào phòng, trong đầu hiện ra một ý tưởng: bọn họ đi ăn cơm và cô chạy như bay đến phòng ăn nhưng chẳng thấy ai cả. Có phải mọi người đang chơi trốn tìm với cô không? Đã là giờ nào rồi, kí túc không có, nhà ăn chẳng thấy ai.

Một mớ hoang mang đi. Trong khi không biết làm gì, chân Diệp Ương Ương tự giác đi hết chỗ này đến chỗ khác, tóm lại nhìn thấy đường nào thì đi đường ấy.

Trời xui đất khiến thế nào diệp Ương Ương đi đến trước một điện nào đó. Vừa đúng trước cửa thì cửa mở ra.

"Thu Kỳ" Ương Ương vẫy tay

Thu Kỳ hất mái tóc dài ra đằng sau, trực tiếp đi qua.

"Này này, cô đi đâu?"

Thu Kỳ không chút mảy may để ý, vẫn thành thạo bước đi. Cái cô Thu Kỳ này, tính cách tiểu thư hay sao vậy?

Tiếp sau đó cửa gỗ lại mở ra, mọi người cũng nối gót bước ra, Diệp Ương Ương tùy tiện vớ lấy một người và hỏi:"Mọi người đi đâu vậy?"

"Tinh Nhi? Cô đi đâu nãy giờ, Tiểu Ngãi tìm cô xuất rồi đó. Còn một ít thời gian nữa thôi, vào mà tắm rửa đi."

"..."

Cuối cùng, người đi ra cuối cùng là Tiểu Ngãi, nàng xoắn xuýt nói:"Ôi Tinh Nhi, cuối cùng cũng tìm được cô. Mau vào mục dục, ta đi lấy phần đồ ăn cho cô nha,"

Ha, một cái khu nhà tắm tập thể chỉ có mình Diệp Ương Ương ư? Tốt thôi!

Tầm năm phút sau, Ương Ương thần tốc bước ra ngoài. Thật không hiểu sao cô làm nô tỳ mà vẫn ám ảnh mà mang theo tác phong quân nhân vậy!

Đóng cửa lại, cô định đi tới nhà ăn như lời tiểu ngãi căn dặn chợt nhận ra hồi nãy là cô đi linh tinh mới đến được đây vả lại trí nhớ không tốt lắm thế nên... Lạc đường rồi!

Nhìn thoáng qua cũng không có người để hỏi đường, thật sự phải xem vận may của cô lần nữa rồi. Cứ hướng thẳng về phía trước có lối nào, đi lối đó.

Ước chừng cô đã đi rất lâu, chân bắt đầu mỏi, trước mặt là môt hồ sen. Trời không thương con! tại sao lại là hồ sen, không nhẽ tính để cô ngủ ở hồ này... Thôi dẹp đi, Diệp Ương Ương toan quay lại chẳng qua có một chi tiết đã níu giữ cô ở lại.

"Không được."

Từ xa xa, Ương Ương nghe thấy tiếng nói quen quen vọng lại. Theo bản năng nàng tùy tiện núp vào một tán cây gần đó.

Giọng nói ồm ồm của một người đàn ông nọ cất lên:"Không nhẽ ngươi không định ra khỏi đây nữa?"

"Ta không muốn giết người." Nữ nhân quay lại, Diệp Ương Ương có thể nhìn thấy khuôn mặt người này từ góc nghiêng. Trời ơi, chính là vị ma ma đó, là bà ma ma đã dẫn cô đi trong buổi chiều hôm nay đây mà.

" Ngươi còn nói? Ngươi không trừ khử cô ta đến khi bị phát hiện hậu quả thật không lường."

"Nó sẽ không nói ra."

"Ta nói không lại ngươi, ngươi tự quyết định." Rồi hai người cũng giải tán.

Thì ra người bọn họ nói đến lại là cô, thật nguy hiểm người đần ông đó lại muốn diệt trừ cô nữa chứ, nhưng không sao, Ương Ương tin tưởng ma ma, bởi vì qua vài lần tiếp xúc bà ấy không phải là người thâm hiểm độc ác mà là một người vô cùng hiền từ.

Mặc kệ đã, Ương Ương khéo léo bám đuôi ma ma thành công về được nhà ăn.

Đã muộn lắm rồi không ngờ Tiểu Ngãi vẫn ngồi chờ Ương Ương.

"Tinh Nhi."

"Tiểu Ngãi, cô vẫn chờ ta sao?"

"Ừm, cô đó mỗi tắm rửa thôi mà cũng lâu như vậy, mà đầu tóc vẫn còn bù xù như này, mặc thêm cái váy trắng là hù chết người ta rồi." Tiểu Ngãi có vẻ đã buồn ngủ, dụi mắt nói.

"AI nha, ta thật không thấy bộ đồ này dễ chịu chút nào, tầng lớp lớp, còn có bộ tóc này nữa cắt quách đi cho rồi."

"Xùy. Thôi ăn cơm đi."

Mắt Ương Ương sáng bừng lên:"Oa, Tiểu Ngãi, cô cũng thật giỏi đó chừa lại cho ta nhiều thức ăn như vậy."

"Ta nghe nói cô mới vào làm ở Hạ Khố, sợ cô chịu khổ không quen, ăn nhiều vào cô bây giờ gầy yếu như vậy thì lấy đâu ra sức làm những công việc nặng nhọc kia."

"A, thì ra là cô muốn ta béo lên sao? Đáng ghét!"

Làm việc từ sáng đến giờ cũng đã mệt và đói nên cho dù chỉ được ăn một miếng thịt cũng rá đỗ cũng thấy ngon.

Cô thật không biết cái đát nước này nghèo nàn thế nào mà không có đầy đủ thức ăn được.

"Mà công việc của cô là gì vậy?" Ương Ương hỏi.

"Ta đi nhổ cỏ, cứ đến mùa này cỏ lại lên um tùm, ta đến cũng xót cho tay của mình." Tiểu Ngãi nằm gục xuống bàn ủi xìu.

"Hay ta đổi công việc với cô?" Ương Ương đề nghị.

"Thôi đừng, ta không muốn làm công việc nặng nhọc đó, ta đã nói với cô rồi, chỉ cần vô tình chạm vào ánh mắt của Thu Kỳ ta đã lạnh buốt cả người. Với lại dù có muốn đổi cũng không thể."

"tại sao?"

"Luật đó, là luật mà Thu Kỳ đặt ra."

"Hmmm" Tiểu Ngãi chuẩn bị nhại giọng Thu Kỳ:"Các cô nếu ai đã chọn công việc rồi thì không được phép thay đổi."

"Ha ha" Ương Ương cười phá lên vì dáng vẻ ban nãy của Tiểu ngãi:" Cô nhại giọng ngầu thật đấy."

"Chuyện."

"Cơ mà cô ta là ai mà có thể ra lệnh như vậy chứ?"

"Uhm, tuy cô ấy cùng cấp bậc với chúng ta nhưng lại hơn một chút, ta nói nhỏ với cô, khả năng cô ta sắp được chuyển sang khu hầu hạ chủ tử rồi. Hơn nữa còn là Lộc Hàm vương gia."

Lộc Hàm Vương? Chính là vị đứng đầu khu này, được người ta đồn đại đó sao? Nhưng mà chỉ vào khu hầu hạ chủ tử, lại nói quá là được hầu hạ hắn, chắc chắn có điều mờ ám.