Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 50: 50 Mộc Hà Và Mộc Vân

Tổ Yêu Giới, trong một khu rừng rậm nào đó.

Lục Huy một thân vết thương đã được xử lý, trên dưới đều cuốn một lớp băng vải, bịt kín như xác ướp.

Hồ Cửu Nhi hô hấp cũng trở nên đều đặn, gối chiếc đầu nhỏ vào hai chân trước ngủ ngon lành, thi thoảng lại vẫy vẫy đôi tai nhỏ.

" Hắn không có vấn đề gì a?" Một giọng nữ trong veo vang lên.

" May mắn kịp thời xử lý, ta cũng đã thay thuốc cho hắn, có lẽ sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi! Với lại hắn thân hình cũng thật là đẹp!" Một giọng nữ khác bình thản tiếp lời nhưng sau đó nàng lại có chút tà mị cười một tiếng.

" Cái tính nết này của ngươi nói mãi cũng không sửa, bộ mặt của tộc đều bị ngươi làm mất hết a!" Nàng trong giọng nói mang chút khiển trách nhưng sau đó lại chuyển sang thương tiếc.

" Nhưng mà tiểu hồ ly này có chút thảm a, yêu đan phá toái, linh thức cũng quy về hỗn độn, sợ rằng cả một đời đều phải làm dã thú!"

"Ừm, mà kể ra tên này gan cũng lớn thật, dám một mình xâm nhập Thiên Linh Sơn, hắn không biết Thiên Mục Thiềm (1) đại nhân ghét nhất nhân loại sao?" Giọng nữ đầu tiên có chút khó hiểu.

" Thôi kệ đi, đó là chuyện của hắn nhưng tên này số cũng may mắn gặp được chúng ta, nếu để tộc loài khác phát hiện! "

Nàng còn chưa nói hết lời, một tiếng hừ mềm yếu vang lên.

" Ưm! "

Lục Huy từ từ mở mắt, ngay sau đó vội vã giật mình tỉnh dậy, cảnh giác nhìn xung quanh, hắn cũng không thèm để ý tới một cơn đau nhức đang tàn phá.

Đập vào mắt hắn là hai cô gái đang mỉm cười hiền hoà nhìn mình.

Nhưng hai người này lại hơi lạ bởi vì - bọn họ chỉ lớn bằng một ngón tay!

Đúng vậy, hai người con gái dài chừng một ngón tay, sau lưng mọc ra đôi cánh ve trong suốt, khi vỗ có từng tia từng tia sáng vẩy xuống.

Mà gương mặt của các nàng cũng rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như trứng gà bóc, vóc người thanh tú, lồi lõm rõ ràng.

Thân hình này phối hợp với đôi cánh này vô cùng cân xứng, tổng thể tới nói có thể xưng trích tiên!

" Ngươi nhìn đủ chưa?" Một vị nữ tiểu tiên làm bộ mặt hung ác doạ hắn.

Lục Huy không thấy từ đó một sự ác cảm nào, chỉ càng thêm đáng yêu dí dỏm.

Hắn cũng biết mình có chút thất lễ, mà người ta cũng hẳn không có ác ý, với lại vừa nãy hắn cũng quan sát sơ qua toàn thân đã được băng bó, vết thương được sử lý tốt đang dần có dấu vết hồi phục.

— QUẢNG CÁO —

Trong lòng mang theo cảm kích nên hắn khách khí chào hỏi:

" Là hai vị đã cứu ta a, Lục Huy vô cùng cảm tạ, mà không biết hai vị là! "

Lục Huy đem danh hào của mình xưng ra để tỏ thiện ý.

Với lại hắn cũng muốn biết hai cô gái này thuộc dòng tộc nào, nhìn qua có vẻ giống Tinh Linh tộc a?

" Chào ngươi, ta là Mộc Hà còn nàng là Mộc Vân, chúng ta thuộc Mộc Linh Tộc!"

Cô gái làm mặt quỷ tự giới thiệu mình, sau đó chỉ sang cô gái có vẻ trầm ổn bên cạnh.

" Chào Mộc Hà cô nương, Mộc Vân cô nương, các ngươi tốt!"

" Ừ, mà ngươi cùng nó làm sao lại bị thương nặng như vậy?" Mộc Vân tò mò hỏi, thương thế của hai người này không phải dạng vừa a!

" Ai, không nhắc tới cũng được, ta và nàng yêu nhau, nàng là tộc nhân Thanh Khâu Hồ tộc, mà ta lại là nhân tộc, nhân yêu khác đường chúng ta bị gia tộc nàng ngăn cản, nàng theo ta bỏ trốn nhưng không ngờ lại thu truy sát, cuối cùng nàng vì đỡ cho ta một kích mà yêu đan phá toái, đến cả mạng cũng không cần.

Là ta phụ nàng!"

Lục Huy trắng trợn khóc lóc bi thương bày ra một câu chuyện tình cảm động, lại phối hợp thâm tình vuốt ve đầu cáo nhỏ, người sau cũng ngái ngủ cọ cọ vui mừng tìm không ra một tia sơ hở.

Nếu không phải người trong cuộc ngay cả hắn cũng suýt chút nữa tin tưởng.

Không thể không điểm tán cho tài năng diễn xuất đáng trao giải Oscar của mình!

Lục Huy bày ra câu chuyện này cũng là có lý do cả, không thể nói mình là từ giới khác tới a.

Nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị vây quét, mà hắn cũng chưa hiểu rõ tình hình thực lực ở thế giới này, dù không có tu sĩ quá cao cấp nhưng nhỡ đâu nhảy ra vài đại yêu cùng cảnh giới thì phiền phức.

Mà phía đối diện Mộc Hà cùng Mộc Vân hai mắt đều hồng hồng thương cảm, đây là đồng tình a!

" Xin lỗi ngươi a, đã chạm vào nỗi buồn.

"

" Không sao cả, dù không có linh thức nhưng nàng còn sống là đủ rồi!" Lại phối hợp cho một cái liếc thâm tình.

Hồ Cửu Nhi, thật xin lỗi lại lấy ngươi ra làm lá chắn, đã hai lần có lỗi với ngươi a!

Lục Huy cũng có chút thở phào, may mà bọn họ tin tưởng.

— QUẢNG CÁO —

Thực ra trong lời nói cùng hành động của hắn cũng có rất nhiều sơ hở, chẳng hạn như khi vừa tỉnh dậy tuy cảnh giác nhưng không phải vì Hồ Cửu Nhi mà là vì mình a.

Nhưng may mắn bọn họ không để ý chi tiết nhỏ này cộng với lúc ngã xuống có lẽ hắn vẫn ôm nàng, rồi được Mộc Vân và Mộc Hà cứu nên hai người tin tưởng hắn nói thật.

Nếu không ai lại đi ôm một con yêu thú phế nhân đem bảo hộ kĩ lưỡng?

Trò chuyện một lúc giả vờ cho tâm tình thư thái, hắn mới bắt đầu thăm dò tin tức:

" Cho ta hỏi khí không phải, Mộc Linh Tộc là tộc gì?"

Lục Huy làm ra điệu bộ có chút xấu hổ hiếu kì hỏi thăm.

Thành thực mà nói, hắn tưởng rằng các nàng đều thuộc Tinh Linh tộc như mấy tiểu thuyết mạng mà kiếp trước hay viết, còn Mộc Linh Tộc là cái quỷ gì thì ngay cả nguyên chủ cũng chưa từng nghe qua.

Không lẽ là cái cây thành tinh? Như vậy các nàng là bà lão mấy vạn tuổi?

Không để hắn chờ lâu, Mộc Hà bắt đầu hào hứng giảng giải, hình như cô nàng này rất thích nói chuyện a!

" Ta nói ngươi nghe, Mộc Linh Tộc chúng ta cũng coi như đại tộc a, tộc nhân đa phần là Mộc Linh khí hoá hình, số ít thì là Thụ yêu hoá hình, bởi vậy chúng ta thiên sinh ! "

" Được rồi, ngươi nói thế là đủ rồi.

"

Mộc Hà còn đang thao thao bất tuyệt , nàng sau khi nghe chuyện cũng không nổi tâm tư đề phòng, dù sao nữ hài tử nhà, dễ cảm động!

Nhưng đột nhiên Mộc Vân khẽ gắt một câu kêu nàng dừng lại.

Mộc Hà có chút không tình nguyện nhưng cũng đành phải nghe theo.

Xem ra Mộc Vân vẫn có chút cảnh giác hoặc phía sau có khi liên quan tới bí mật tộc đàn a, cũng phải, nếu nàng đem sở trường sở đoản của Mộc Linh Tộc đều nói ra, nếu như gặp phải kẻ gian thì làm sao a!

Lục Huy cũng thức thời không đào sâu thêm nữa, hắn chuyển vào chủ đề quan trọng nhất:

" Hai vị cô nương cho ta hỏi, đây là Tổ Yêu Giới sao?"

" Đúng vậy a, không lẽ ngươi bị thương đến ngu rồi?" Mộc Hà có chút kì quái nhìn hắn, tên này không lẽ bi thương đến bị ngốc rồi chứ?

" Ai, đáng tiếc cho một thân hình đẹp, thế mà lại bị ngốc.

Nhưng không sao, có tám múi để sờ là được rồi! Lâu lắm cũng không có trai đẹp nhân tộc tới nơi này a!" Mộc Hà vừa nói khoé miệng lại vô thức tràn ra một sợi nước miếng, hai mắt cũng phát quang ngó ngó cơ bụng Lục Huy.

Chân chính mê trai! — QUẢNG CÁO —

Cái biểu cảm này không chỉ khiến Lục Huy mà ngay cả Mộc Vân cũng vô cùng xấu hổ.

Người sau thấy hắn mặt đen lại thì vội vàng xin lỗi:

" Lục công tử thứ lỗi, nàng có chút hồ đồ!"

Thật ra Lục Huy cũng không để ý mấy, hắn năm nay cũng mấy trăm tuổi, cộng thêm tu vi này vẫn thuộc lớp trẻ thanh niên trai tráng chỉ là có chút thành thục thôi, cộng với thân là ma tu trên mình đều mang một khí chất khác lạ, mà hắn cũng không tu luyện công pháp đặc thù gì.

Thân hình này không hấp dẫn nữ tính mới là sai a!

" Nơi này thuộc nơi nào của Tổ Yêu Giới?" Lục Huy quay lại chủ đề chính, đây mới là điều mà hắn quan tâm nhất.

" Nơi này là Thiên Linh Sơn do Thiên Mục Thiềm Yêu Vương lãnh đạo, Mộc Linh Tộc chúng ta là thế lực phụ thuộc dưới trướng ngài ấy!" Vẫn là Mục Hà cướp lời, không hỏi tự khai.

" Yêu Vương? Thuộc cảnh giới gì?" Yêu Vương của Tổ Yêu Giới không thể nào là con hàng nửa vời như Bán Bộ cảnh a, nếu không yêu tộc cao tầng làm sao lại chịu đem toàn tộc ra đánh cược?

" Yêu Vương là Yêu Vương a, làm gì có cảnh giới gì?" Lần này đến phiên Mộc Hà đều kì quái, Mộc Vân nhìn hắn cũng có chút khác lạ.

Yêu Vương là cảnh giới cố định trong Tổ Yêu Giới, đây không phải là thường thức sao?

Lục Huy cũng mặc kệ ánh mắt kì quái của hai người, dù sao hắn cũng sẽ không dừng chân lâu dài tại nơi này, chỉ cần tìm được vị trí thông đạo phi thăng là hắn sẽ lập tức rời khỏi.

Ai, nếu thông đạo bên phía Thánh Địa có thể mở trường kì thì tốt biết bao a!

Nghĩ bậy nghĩ bậy, như thế chẳng phải con gái của hắn sẽ càng nguy hiểm sao?

Với lại hắn cũng cần Yêu tộc từ Tổ Yêu Giới chế tạo phiền phức kéo dài thời gian, mà hắn không hề biết mấy tên đó trong lúc vô tình đã bị hắn hại phân nửa, mấy tên còn lại thì co ro rụt đầu cố thủ Thánh Địa.

Lục Huy a, ngươi mới vất vả có chút đoạn đường đã nghĩ linh tinh rồi, phải chấn chỉnh tinh thần!.