Nàng theo chân Đạm Đài Nhậm. Vừa đi, Tiểu Du vừa đưa mắt quan sát xung quanh, khuôn viên rộng trồng rất nhiều hoa, hòn giả sơn dưới ánh nắng lấp lánh. Đi được khoảng ba bốn khúc rẽ hành lang, dừng lại trước cửa phòng, nơi đây tụ tập rất nhiều người, đa phần bọn họ vào trong được một lúc thì chán nản bước ra, lắc đầu.
" Nhiều đại phu như vậy, lẽ nào căn bệnh kia khó chữa lắm sao ? ". Nàng tò mò , ghé vào tai Khang Kiện hỏi. Cậu ta chỉ lắc đầu:
" Không phải là chữa không được, mà căn bản là không tìm ra nguyên nhân nguồn gốc bệnh ".
Nàng ` ờ ´ một tiếng. Khi còn ở hiện đại, nàng không chỉ cầm dao phẫu thuật, mà còn cầm sách nghiên cứu đủ loại bệnh, cả cổ đại và hiện đại. Kinh nghiệm với một số loại bệnh của cổ đại xem như là không ít đi !
Khi bước chân vào căn phòng, điều làm cho nàng ngạc nhiên là cách bài trí căn phòng của chủ nhân nơi này. Đạm Đài Ngữ Yên là đại tiểu thư tri phủ đại nhân, thân phận cao quý, nàng ấy là do chủ mẫu sinh ra. Trong phủ còn nhiều thứ tử, thứ nữ thì nàng ấy phải có chút gì đó khoe khoang kiêu ngạo chứ ! Phòng này tuy rộng nhưng cách bài trí hết sức đơn giản, giống như nói lên tính cách của chủ nhân căn phòng - thật giản dị. ! Chiếc giường được che mành hồng nhạt, nàng mơ hồ nhìn thấy nữ tử nằm bất động trên giường kia. Ngồi bên cạnh là một vị phu nhân vận y phục tao nhã kín đáo, tóc dài vấn lên gọn gàng, khuôn mặt tiều tụy, nhưng dung nhan đẹp đẽ không phai theo tháng năm. Đứng sau lưng là vị nữ tử vận y phục đỏ rực, dung nhan kiều diễm, đôi mắt phong tình vạn chủng. Nàng ta nhìn nữ tử đang nằm bất động trên giường cách nàng ta một lớp mành mỏng, ánh mắt vụt qua tia sáng quỷ dị.
" Phu nhân,... Nàng vất vả rồi ! ". Đạm Đài Nhậm đến gần đại phu nhân, ánh mắt toát lên tia đau lòng, lại nhìn đến đại nữ nhi đang nằm trên giường, một bên bàn tay bị Mạn Hân Thanh nắm chặt không buông, ông chỉ thở dài.
Mạn Hân Thanh lắc đầu, đau lòng nhìn đại nhi nữ, lực bất tòng tâm ! Nữ tữ thân y đỏ rực kia nhìn thấy một cảnh gia đình hạnh phúc như vậy thì môi đỏ mím chặt, bàn tay mơ hồ đã xoắn nát khăn tay, chỉ là không ai nhìn thấy được sự hận thù trong mắt nàng ta. Người này là tứ tiểu thư Đạm Đài phủ - Đạm Đài Vân Hoa. Cổ họng có chút không cam:
" Phụ thân, Đại mẫu, hai người đừng quá lo lắng, Yên tỷ nhất định sẽ không sao đâu mà ".
Tiểu Du cảm thán, cổ đại thật nhiều mỹ nhân nha~ Thiên Ân kia mà thấy thì chỉ hận không thế lập tức trói bọn họ bắt cóc mang về hiện đại để đào tạo thành thần tượng a~
Đạm Đài phủ này cũng không phức tạp lắm. Đạm Đài Nhậm có tổng cộng tất cả năm người con. Đại nhi nữ Đạm Đài Ngữ Yên và ngũ công tử do chủ mẫu sinh ra, bà ấy là người được tri phủ đại nhân sủng ái nhất. Nhị tiểu thư Đạm Đài Thiên Hoan do Vương thị sinh ra. Tam công tử cùng tứ tiểu thư do Ngô thị sinh ra. Tứ tiểu thư Đạm Đài Vân Hoa trước giờ luôn không phục cùng căm phẫn, nàng ta luôn tự hỏi, vì cái gì, vì cái gì mà mẫu thân nàng ta cùng đại phu nhân cùng sinh được quý tử, tại sao đại phu nhân luôn được sủng ái, còn mẫu thân nàng ta đến liếc mắt mà phụ thân cũng không cho, phải chịu đựng làm thị thiếp ?
Đại tiểu thư hôm trước vẫn sinh hoạt như bình thường, chiều chiều đều đến Thiên Hoan Các cùng tam tiểu thư và tứ tiểu thư thêu thùa may vá, chiều tối thì chăm cây đi dạo, tối đến thì dùng cơm xong đi nghỉ, không ra ngoài hay tiếp xúc với người lạ. Đến sáng, khi nha hoàn thân cận đến đánh thức nàng ấy chải tóc như mọi khi thì không thấy động tĩnh gì , phá cửa xông vào thì tiểu thư vẫn ngủ, kỳ lạ là mặc cho nha hoàn lay thế nào cũng không động đậy, lúc đó mới hốt hoảng kêu đại phu.
Nàng bước đến gần giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang nắm chặt tay nữ nhi của đại phu nhân Mạn Hân Thanh, từ từ tách ra, ánh mắt nàng nhìn đại phu nhân đều đầy tia kiên định, làm người ta an tâm giao phó ! Đại phu nhân từ từ buông lỏng đôi bàn tay, để mặc cho Tiểu Du bắt mạch. Vân Du vươn tay phải ra, nắm nhẹ lấy cổ tay của Đạm Đài Ngữ Yên, tự mình bắt mạch cho nàng ấy một phen. Lúc này, Vân Du mới nhìn rõ dung nhan của Đạm Đài Ngữ Yên, làn da trắng mịn như trứng gà bóc, mày ngài, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, trên trán từng vầng mồ hôi nhễ nhại chảy xuống. Diệp Vân Du mi tâm nhíu chặt lại, một cô gái làm cho người ta cảm mến như vậy, rốt cuộc là người nào độc ác hạ loại độc nham hiểm này lên người nàng ấy ?
Nàng buông tay ra khỏi cổ tay Đạm Đài Ngữ Yên, đứng dậy nhìn một lượt những người có mặt trong căn phòng này, mắt nàng dừng lại trên người vừa cất tiếng nói:
" Diệp cô nương. Thế nào rồi? Rốt cuộc là ai hạ độc tỷ tỷ ? ". Tứ tiểu thư Đạm Đài Vân Hoa có chút bồn chồn, linh tính mách bảo nàng ta rằng cô gái này không đơn giản.
Mày Tiểu Du nhướn lên, ánh mắt lành lạnh quét qua người nàng ta, sau cùng dừng lại trên người tri phủ đại nhân, Đạm Đài Vân Hoa cũng ý thức được tâm trạng và câu từ mình vừa phát ngôn, cúi gằm mặt xuống, chỉ lắng tai nghe từng câu từng chữ phát ra nơi Diệp Vân Du:
" Đại nhân. Đại tiểu thư là bị người ta hạ độc, đây không phải loại độc bình thường, nó là ` Phượng Thụy Hỏa ´ - là một trong bốn loại độc dày vò tinh thần người bị hạ nhất trong Thất Độc Hương hoa ".
Mặc dù Đạm Đài Nhậm chưa từng nghe qua loại độc này bao giờ, nhưng đủ thấy sự nguy hiểm của loại độc này, đại phu nhân tâm trạng như bị hàng ngàn con kiến cắn:
" Vậy. Có cách nào để chữa khỏi cho đại nhi nữ không ? ".
" Cách ? Không phải không có, bất quá. Dược liệu để bào chế thuốc giải vô cùng khan hiếm và quý giá.Hơn nữa, chúng ta chỉ còn thời gian là bốn ngày". Nàng chậm rãi nói.
" Làm sao cũng được, tốn bao nhiêu cũng phải trị cho đại nữ nhi, cầu Diệp cô nương ". Đạm Đài Nhậm xem đại tiểu thư như bảo vật. Điều này làm cho tứ tiểu thư căm tức không thôi.