Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 23: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (23)

"Không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta đã năm ba rồi, nói thật, phòng ngủ của chúng ta chưa có cuộc tụ tập nghiêm túc nào ngoài lần sinh nhật Lý Hạo."

"Cũng không phải tại lần trước Tử Ngôn không nói sinh nhật của cậu ấy với chúng ta, hơn nữa lúc đó đang đi học, chưa chúc mừng Tử Ngôn tử tế, thật sự là có lỗi với vợ nhỏ của chúng ta."

Các chàng trai trong ký túc xá ngồi xung quanh, hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ một, một lát nữa họ sẽ về nhà trải qua một kỳ nghỉ đông vui vẻ. Lý Hạo chiếm vị trí bên phải Lê Tử Ngôn, hắn liếc mắt nhìn Hàn Thạc ngồi bên trái Lê Tử Ngôn, lại thu hồi tầm mắt như bình thường mở miệng:

"Trong kỳ nghỉ chúng ta hẹn nhau một ngày đi, chứ học kỳ tiếp theo chưa chắc có cơ hội."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, Thạc ca, vợ nhỏ, các cậu có ý kiến gì không."

Lê Tử Ngôn nhìn Hàn Thạc ở bên cạnh, thấy vẻ mặt đối phương không hứng thú, cũng không quá quan tâm, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:

"Tụ tập thì có thể, nhưng qua mấy ngày nữa phải đón Tết. Chúng ta cũng phải ôn thi đại học, có lẽ phụ huynh trong nhà không cho đi đâu."

Lê Tử Ngôn cười dịu dàng, vẻ mặt ôn hoà bao dung:

"Hay chúng ta trở về hỏi ý kiến người trong nhà đi, có thể tụ tập thì quá tốt, còn không thể cũng không sao, chúng ta còn thời gian sau khi thi đại học mà, tới lúc đó cũng chưa muộn."

Lời đề nghị này không có ý từ chối rõ ràng, rất biết cách uyển chuyển hợp lý, nhưng Lý Hạo nghe lại không được thoải mái lắm, thật ra có thể nguyên nhân là bản thân hắn, hắn chứng kiến quan hệ giữa Hàn Thạc và Lê Tử Ngôn ngày này qua ngày khác càng tốt hơn, trong lòng không biết vì sao, cảm thấy đắng chát. Đặc biệt là sau sinh nhật của mình, hắn luôn luôn có một suy nghĩ đặc biệt kỳ lạ.

"Nói cũng đúng, vậy chúng ta về thương lượng đi."

Chuyện tụ tập ký túc xá cứ như vậy kết thúc, Lê Tử Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu không muốn tụ tập với những người này là một, hai là mấy ngày sắp tới nữa đã đến sinh nhật Hàn Thạc, cậu muốn chuẩn bị cái gì thật tốt cho Hàn Thạc.

Bọn con trai tản ra chơi game hoặc tán gẫu, Lê Tử Ngôn vẫn ngồi bên cạnh Hàn Thạc, cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian, khóe môi hơi cong lên, trong lòng ấp ủ ý tưởng của mình.

Vất vả học tập cả một học kỳ, các học sinh năm ba cuối cùng cũng chào đón kỳ nghỉ đông của họ, mỗi người đều mang theo túi lớn, thay quần áo kéo hành lý, đi về với cha mẹ mình. Hàn Thạc và Lê Tử Ngôn kề vai đi tới cổng, ánh mắt đều mang theo miễn cưỡng nói lời tạm biệt, ai về nhà nấy.

Năm ba thực sự là một trong những giai đoạn khó khăn nhất, thời gian này bạn có thể mệt như một con chó cả trong việc học tập và cuộc sống sinh hoạt, cả ngày lẫn đêm đều đọc sách, giải đề. Tuy nhiên, trong mắt cha mẹ, bạn là một bảo bối, bảo vệ trong lòng bàn tay, gần như hầu hết các bậc cha mẹ tại thời điểm này đều dịu dàng, ôn nhu bất thường.

Lê Tử Ngôn cũng không biết nên vui vẻ hưởng thụ sự quan tâm từ ba mẹ hay nên phiền muộn việc tự nhiên lại phải trải qua những ngày cuối cấp kinh khủng và đen tối, lần nữa tham gia kì thi đại học đầy bi kịch.

Thu dọn sách xong, sau khi trả lời tin nhắn của Hàn Thạc, Lê Tử Ngôn nằm trêи giường, ghi nhớ thời gian bốn ngày sau trêи lịch, trong mắt hiện lên chút giảo hoạt cùng ý cười.

_________

"Ba mẹ, con đi ra ngoài, hôm nay có thể sẽ về muộn một chút, không cần chờ con ăn cơm!"

"Biết rồi, nhớ đi đường cẩn thận, đừng về khuya quá!"

"Dạ!"

Bên trong Lê Tử Ngôn mặc áo hoodie đôi với Hàn Thạc, bên ngoài khoác thêm một các áo khoác trắng, trêи đầu đôi một cái mũ len trắng, cả người giống như một quả cầu tuyết, vừa trắng vừa đáng yêu.

Xuống lầu liền chạy thẳng đến chiếc taxi mới gọi, đi đến địa điểm hẹn với Hàn Thạc.

"Lớp trưởng, tớ tới rồi, lập tức đến chỗ cậu!"

Trêи đường có chút kẹt xe, lúc Lê Tử Ngôn xuống xe đã muộn hai ba phút. Lúc cùng hắn gọi điện thoại còn nghe thấy tiếng cậu thở hổn hển.

"Không cần vội, đừng chạy, tôi ở đây, cậu cứ từ từ, chú ý an toàn."

"Ừm, lớp trưởng tớ lập tức tới!"

Vào tháng một, nhiệt độ dao động khoảng âm 20 đến âm 30 độ, khí hậu của thành phố vừa khô vừa lạnh, một cơn gió cũng có thể cạo đi một lớp da trêи khuôn mặt. Lê Tử Ngôn tuy rằng đã bọc mình kín mít, nhưng vẫn lộ một ít da thịt ra bên ngoài. Làn da nhạy cảm bị gió thổi đến hơi đỏ, ngay cả mũi và đầu tai cũng ửng đỏ, đặc biệt đáng thương.

Hàn Thạc đứng từ xa nhìn thấy một bé bánh bao trắng mềm mại chạy về phía mình, sắc mặt lạnh lùng cũng dịu dàng theo, ánh mắt ấm áp, cất bước đi tới, dừng trước mặt Lê Tử Ngôn, khoảng cách giữa hai người rất gần.

"Không phải đã nói không cần chạy sao."

"Tớ sợ cậu sốt ruột."

Lê Tử Ngôn cười cười lấy lòng, hai người nhìn nhau một lúc, Hàn Thạc mới đặt tay lên vành tai ửng đỏ của Lê Tử Ngôn, cái chạm ấm áp giúp cho làn da đã cứng ngắc tê dại tìm lại được cảm giác.

Lê Tử Ngôn cứ đứng như vậy ngẩng đầu nhìn Hàn Thạc, rõ ràng vết đỏ trêи mặt là do trời lạnh, nhưng Hàn Thạc lại cảm thấy người mềm mại trước mặt hắn là đang thẹn thùng.

"Bên ngoài quá lạnh, chúng ta vào trong đi."

"Ừm."

Hai người cùng nhau đi vào trung tâm mua sắm, tìm nhà hàng đã đặt trước.

Bởi vì hiểu rõ tính cách của Hàn Thạc, Lê Tử Ngôn cũng không có ý định chúc mừng sinh nhật quá náo nhiệt, chỉ là hai người an tĩnh ăn một bữa cơm.

Tất cả các món ăn đều được đặt theo khẩu vị của Hàn Thạc, hắn sau khi nghe nói, trái tim hơi run lên.

Hàn Thạc anh tuấn đẹp trai, Lê Tử Ngôn thanh tú xinh đẹp, hai người vừa bước vào đã thu hút rất nhiều sự chú ý, sau khi cởi áo khoác, đồ tình nhân lấp lánh khiến người ta muốn mù mắt, không ít cô gái đều bị bọn họ hấp dẫn.

Tuy rằng lúc ăn cơm, hai người không có động tác thân mật gì, cũng không nói chuyện nhiều, nhưng bầu không khí giữa bọn họ lại rất hòa hợp.

"Kỳ thi đại học, cậu đã chọn trường đại học và ngành mình thích chưa."

Lê Tử Ngôn suy nghĩ một lúc, nói ra trường đại học và chuyên ngành lúc đầu của mình.

"Nếu như có thể, tớ hy vọng mình có thể nỗ lực tiến lên, tới lúc tớ chuyên nghiệp rồi, có thể kiếm rất nhiều tiền."

Hàn Thạc gật đầu, không nói gì, chỉ là trong lòng hắn cũng có suy nghĩ và cân nhắc của mình.

Suy cho cùng đều là con trai, nên rất thoải mái cùng ngắn gọn, ăn cơm cũng không tốn nhiều thời gian, thanh toán xong liền kề vai đi dạo trong trung tâm thương mại.

Hai người dán sát vào nhau, không cần nắm tay, nhưng ngón tay lại móc vào nhau cực kỳ chặt.

Lê Tử Ngôn kéo Hàn Thạc đứng ở trạm chờ xe taxi, trốn sau một cái cột, lấy ra một hộp quà được đóng gói tinh xảo từ trong túi mình.

"Lớp trưởng, đây là món quà sinh nhật mà tớ chuẩn bị cho cậu, sinh nhật vui vẻ nha!"

Hộp có dạng hình vuông, theo khối lượng và bao bì bên ngoài đoán được là một chiếc đồng hồ.

"Đây là tiền tiết kiệm được lúc tớ đi làm thêm hồi kỉ nghỉ trước, cũng không phải là thứ đặc biệt quý giá, chờ sau này tớ có thể tự mình kiếm tiền, tớ sẽ tặng cậu quà tốt hơn."

Ánh mắt Hàn Thạc lóe sáng, tay cầm hộp quà có chút run rẩy, sợ mình không cầm chắc, vội vàng dùng hai tay bao bọc.

Gió lạnh gào thét bên tai, tuyết trắng bay phấp phới rơi trêи vai họ, nhưng Hàn Thạc lại cảm thấy tim mình, hốc mắt và bàn tay đều đặc biệt nóng bỏng.

Taxi Lê Tử Ngôn gọi vừa đến, cậu đã nhìn thấy, sau đó bước về phía trước một bước, ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi Hàn Thạc.

"Lớp trưởng, chúc mừng sinh nhật."

Chuẩn bị tạm biệt bạn lớp trưởng rồi!!!