Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 42: Đánh bại bạch liên hoa - Lăn giường với sinh viên thể thao (16)

Editor: Uyên Uyên

Chuyện này giống như làn sóng lặng lẽ trôi qua, nhưng thân là hai nhân vật chính của sự việc, Bạch Hạo Hiên và Vương Tư Kiệt biết chuyện này ở bên Lê Tử Ngôn đã qua, nhưng ở chỗ bọn họ lại không qua được.

Vương Tư Kiệt luôn là một người tâm cao khí ngạo, lòng dạ hẹp hòi, rất dễ ghen tị với thành tựu của người khác, hắn vốn dĩ định lợi dụng Bạch Hạo Hiên, cho dù không thể tranh thủ được chỗ đứng cho mình, cũng có thể khiến cho những người khác nghĩ không tốt về Lê Tử Ngôn. Lại không nghĩ tới mọi người đều tâm như gương sáng, nhìn ra được chỗ nào đúng sai.

Mà Bạch Hạo Hiên lần đầu tiên gặp phải cái ròng rọc trêи con đường "thiện lương" của mình, không chỉ các bạn cùng lớp mà các đàn anh đàn chị cũng bắt đầu xa lánh cậu ta, ngay cả người trong lòng cũng không muốn nói chuyện với cậu ta.

Bầu không khí trong ký túc xá của Hàn Diệc Triết trở nên có chút vi diệu, hai người còn lại không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra được giữa Hàn Diệc Triết và Bạch Hạo Hiên xảy ra mâu thuẫn. Hàn Diệc Triết không để cho bọn họ bị kẹp ở giữa, vẫn cho bọn họ một chút mặt mũi, chỉ là cảm giác không còn giống trước kia nữa.

Nhưng cũng may đã đến tuần thi, các bạn cùng lớp đều bận rộn, Hàn Diệc Triết cả ngày toàn ở thư viện và sân thể thao, không có nhiều thời gian ở chung với Bạch Hạo Hiên.

"Anh, em xong rồi, em đang chạy qua phòng thi của anh, anh có muốn không..."

Hôm nay là ngày Lê Tử Ngôn thi môn chính trị, buổi sáng Hàn Diệc Triết sau khi hoàn thành huấn luyện đã chạy tới toà nhà chính. Hắn đang cầm điện thoại gửi voice chat cho Lê Tử Ngôn. Kết quả vừa đi tới, giọng nói lập tức dừng lại, ngón tay buông lỏng, lời còn chưa nói xong đã bị phát ra ngoài, bước chân của hắn dừng lại, lặng lẽ đứng cách đó không xa xem những gì đang diễn ra trước mắt.

Lê Tử Ngôn chắc là vừa mới thi xong, cậu đứng trước toà nhà chính, đúng ra mà nói, cậu phải đứng chung với bạn học, nhưng bây giờ trước mặt cậu lại có một số người xa lạ.

Hàn Diệc Triết quen biết những người đó, đó là đàn anh của ngành hắn, bình thường ngành thể thao và ngành khiêu vũ đều cùng nhau tham gia những lớp học quan trọng này, tất nhiên cũng sẽ cùng nhau thi, đối diện với Lê Tử Ngôn là đàn anh năm hai của hắn, không có nói chuyện nhiều, chỉ thỉnh thoảng gặp qua mấy lần.

"Tử Ngôn, nghe nói em được chọn vào cuộc thi khiêu vũ cho năm sau, chúc mừng em."

Nam sinh lớn lên cao ráo cường tráng, bởi vì ăn mặc tương đối dày, cho nên nhìn không rõ vóc dáng cụ thể, nhưng anh ta có học bơi, nên dáng người nhìn cũng không tệ.

"Chuyện trước đây tôi nói với em, không suy nghĩ lại sao?"

Nam sinh đưa bó hoa trong tay vào lòng Lê Tử Ngôn, cũng không biết buổi sáng lúc thi anh ta để hoa ở đâu, nhìn còn rất tươi mới.

Xung quanh có khá nhiều người, không biết do thẹn thùng, hay là do mặc quần áo hơi dày, mặt Lê Tử Ngôn hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, cậu cười nhận hoa, lại nhẹ nhàng lắc đầu:

"Xin lỗi, tôi bây giờ chưa có tính toán về phương diện này, cám ơn tình yêu của cậu. Nhưng hoa rất đẹp, tôi rất thích nó."

"Thực sự không muốn chấp nhận tôi? Tôi nghĩ rằng tôi cũng rất đẹp trai, đúng không?"

"Ha ha, đúng vậy, cậu rất ưu tú, nhất định sẽ tìm được người thích hợp hơn tôi."

Lê Tử Ngôn nghiêng đầu mỉm cười:

"Có thể được anh đẹp trai đây tặng hoa, là may mắn của tôi, cảm ơn cậu đã ưu ái."

Hiển nhiên đây không phải lần đầu Lê Tử Ngôn trải qua loại tình huống này, xử lý rất thoải mái, song phương đều không cảm thấy xấu hổ, nam sinh đối diện thay đổi biểu tình, nhăn mũi, nhưng vẫn cười tươi:

"Tuy đã đoán được tình huống này, tôi vẫn có hơi thất vọng, nhưng tôi sẽ đến cuộc thi cổ vũ cho em."

"Cám ơn."

Đại khái không ai có thể cự tuyệt được mỹ nhân nghiêng đầu mỉm cười, mấy người xung quanh xem náo nhiệt đều lặng lẽ đỏ mặt, bất luận là nam sinh hay nữ sinh, đều nhìn chằm chằm vào mặt Lê Tử Ngôn.

Hàn Diệc Triết đứng hơi xa, cũng chỉ thấy được một màn như thế, nhưng không nghe được bọn họ đang nói cái gì. Nhìn Lê Tử Ngôn đỏ mặt nhận lấy bó hoa nam sinh đưa tới, cười nói với đối phương, không hiểu sao trong lòng sinh ra một loại chua xót cùng ủy khuất, giống như bị người ta vứt bỏ.

Đợi đến khi mọi người xung quanh giải tán, Lê Tử Ngôn mới lấy điện thoại ra, thấy được tin nhắn Hàn Diệc Triết gửi tới, cậu vừa định trả lời thì đã thấy Hàn Diệc Triết đứng cách đó không xa đang chậm rãi đi tới.

"Diệc Triết! Em đây rồi!"

Lê Tử Ngôn chạy tới, hoa hồng rực rỡ càng khiến hai má ửng hồng thêm kiều mị.

Hàn Diệc Triết cảm thấy trong lòng mình rất kỳ lạ, vừa tức giận khi người khiến Lê Tử Ngôn đỏ mặt không phải là mình, vừa mừng rỡ khi thái độ của Lê Tử Ngôn đối với mình đặc biệt thân thiết, hắn không biết mâu thuẫn này từ đâu mà đến, chỉ cảm thấy mình không cách nào giải thích được.

"Anh, thi xong cảm giác thế nào?"

"Rất tốt, anh vừa nhìn thấy tin nhắn của em, chúng ta đi ăn cơm đi."

"Được."

Hàn Diệc Triết gật đầu, giữa lông mày có một tia ảm đạm, hắn chào hỏi hai học trưởng bên cạnh Lê Tử Ngôn rồi đi theo bên cạnh cậu.

Vài người sau khi ăn cơm đã tách ra, Lê Tử Ngôn cùng Hàn Diệc Triết đi đến bụi cây quen thuộc xem mèo mẹ và mèo con, xác định tổ mèo đã được giữ ấm, sau khi để lại thức ăn cho mèo đầy đủ mới cùng nhau rời đi.

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi anh thấy em không có hứng thú."

"...... Anh, người vừa rồi..."

Hàn Diệc Triết muốn nói gì đó, lại không biết nên hỏi như thế nào, nhìn về phía Lê Tử Ngôn phát hiện mặt đối phương đỏ bừng, nhíu mày:

"Anh, sao mặt anh lại đỏ quá vậy?"

"Cái gì?"

Ánh mắt Lê Tử Ngôn mờ mịt, như mang theo hơi nước, hơi nghiêng đầu, miệng hé mở, cả khuôn mặt khiến người ta động tâm không thôi.

Hàn Diệc Triết trong nháy mắt thất thần, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đưa tay đặt lên trán Lê Tử Ngôn, lập tức vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đột nhiên tiến lên đem trán mình áp lên trán Lê Tử Ngôn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Động tác của hắn quá nhanh, khoảng cách giữa hai người không quá một milimet, hô hấp nóng bỏng của Lê Tử Ngôn đều phả lên mặt Hàn Diệc Triết. Mà lý trí của Lê Tử Ngôn cũng giống như bị động tác này của Hàn Diệc Triết mang đi một nửa.

"Anh, anh đang bị sốt."

"A?"

Người trước mặt vẻ mặt ʍôиɠ lung, giống như không nghe rõ hắn đang nói cái gì. Hàn Diệc Triết trực tiếp cảm nhận được lực công kϊƈɦ của mỹ nhân ngu ngốc, tai nóng bừng, tim đập nhanh, cố kiềm nén ɖu͙ƈ vọng đặt tay lên ngực, ôm lấy bả vai Lê Tử Ngôn, dẫn cậu về ký túc xá.

Bạn cùng phòng của Lê Tử Ngôn đã trở về, đang thu dọn hành lý của mình. Một số người tối nay sẽ đi bằng tàu hỏa về nhà, một số sẽ thuê phòng bên ngoài rồi ngày mai đi máy bay về.

Nhìn thấy Lê Tử Ngôn trở về cùng Hàn Diệc Triết, đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó lập tức lên tiếng hóng hớt:

"Tử Ngôn, nghe nói hôm nay có người tỏ tình với cậu, cậu lại từ chối người ta à?"

"Anh bạn nhỏ, nếu có người trong lòng rồi cứ nói với tôi, tôi giúp cậu từ chối đám móng heo lớn này!"

"Đúng vậy! Nếu tương lai cậu tìm được đối tượng, cứ đưa tụi tôi kiểm tra cho."

"Học trưởng bị sốt, giường của anh ấy ở đâu?"

Hàn Diệc Triết lấy ba lô của Lê Tử Ngôn từ trêи vai mình xuống đặt sang một bên, sau đó thản nhiên ném hoa hồng của người khác tặng lên bàn, đỡ Lê Tử Ngôn ngồi xuống.

"Diệc Triết, không sao đâu, chỉ hơi nóng thôi, không nghiêm trọng."

"Tử Ngôn bị sốt?"

Bạn cùng phòng kinh ngạc nhíu mày:

"Tôi nhớ rồi, ngày đó cậu ấy mặc bộ đồ luyện tập mỏng manh trở về, không bị cảm mới lạ! Tôi có nấu nước nóng trong nồi, để tôi lấy cho Tử Ngôn."

Hàn Diệc Triết hành động ngay lập tức, mấy nam sinh khác cũng đi tìm thuốc, quần áo, Lê Tử Ngôn nhìn bất đắc dĩ, chỉ có thể bị ép ngồi một chỗ để người khác chăm sóc.

Mấy người bạn cùng phòng của Lê Tử Ngôn đều là ngành thể thao, thường xuyên rèn luyện, tố chất thân thể tốt, nên ít khi đau đầu nóng sốt, thuốc tìm được cơ bản đều đã hết hạn, không thể uống được. Lúc này Lê Tử Ngôn cũng đã hết sức, lên giường nằm nghỉ ngơi, Hàn Diệc Triết liếc nhìn Lê Tử Ngôn ở trêи giường, cùng một người bạn cùng phòng của Lê Tử Ngôn đi ra ngoài, đi đến tiệm thuốc.

"Đàn em, chúng tôi hôm nay đều phải trở về, có thể phiền cậu giúp một chuyện được không?"

"Có chuyện gì sao? Đàn anh, anh cứ nói."

"Không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn cậu chăm sóc Tử Ngôn dùm chúng tôi, cậu ấy nghĩ sẽ không rời khỏi trường, lúc này lại bị bệnh, cậu có thể trông chừng Tử Ngôn mấy ngày hay không, chờ cậu ấy hết bệnh rồi đi?"

"Đương nhiên là được, đây vốn là việc tôi nên làm, đàn anh yên tâm đi."

Nam sinh vỗ vỗ bả vai Hàn Diệc Triết, biểu tình rất hài lòng, lúc hai người quay về, Hàn Diệc Triết trở về ký túc xá của mình, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đến, nam sinh kia phụ trách mang thuốc về. Đợi đến khi Hàn Diệc Triết trở về, bọn họ đều đã thu dọn xong, đưa chìa khóa cho Hàn Diệc Triết mới lục đục rời đi.

Ký túc xá đặc biệt yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng hô hấp của hai người.

"Diệc Triết..."

"Anh."

Hàn Diệc Triết nghe thấy âm thanh yếu ớt của Lê Tử Ngôn lập tức đứng lên, nhờ chiều cao vượt trội của hắn, đứng bên giường đã có thể nhìn thấy mặt Lê Tử Ngôn.

"Diệc Triết, em có thể lên đây ngủ với anh không? Anh lạnh..."

"...... Chờ em một chút."

Hàn Diệc Triết cởi áo khoác, ba hai bước lên giường, Lê Tử Ngôn nằm nghiêng dựa vào tường, ánh mắt ngập nước. Vừa nhìn thấy cậu, động tác của Hàn Diệc Triết lập tức dừng lại, hắn muốn đi lên, nhưng lại nhớ tới cảnh Lê Tử Ngôn được tỏ tình vào buổi sáng, trong lòng không hiểu sao vừa thấy ngượng vừa khẩn trương.

"Diệc Triết?"

Hàn Diệc Triết nằm xuống, giường ký túc xá cũng không quá lớn, huống chi là hai nam sinh trưởng thành, để Lê Tử Ngôn nằm thoải mái, Hàn Diệc Triết để nửa người Lê Tử Ngôn nằm lên người mình.

Khoảng cách như vậy dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.

"Anh...nam sinh tỏ tình với anh ngày hôm nay..."

"Anh từ chối."

"Tại sao? Anh có phải là đồng tính không?"

Lê Tử Ngôn không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ dụi đầu vào ngực Hàn Diệc Triết:

"Thích là không phân biệt giới tính, anh chỉ là không có cảm giác rung động với anh ta, nhưng mà...nhưng mà nếu người kia là em, anh có lẽ sẽ đồng ý..."

Giọng nói cậu rất nhỏ, càng ngày càng yếu. Nói xong đã chìm vào giấc ngủ, nhưng Hàn Diệc Triết nghe được rất rõ ràng, hắn có thể cảm giác được trái tim mình khi nghe thấy lời nói của Lê Tử Ngôn đập càng ngày càng nhanh.

Cúi đầu xuống, Hàn Diệc Triết nhìn thấy một tấm vải màu trắng đen kẹp ở giữa hai người, hắn đưa tay, nhẹ nhàng kéo ra.

Đó là cái áo khoác bóng chày mà lần trước hắn khoác lên người Lê Tử Ngôn.

Lê Tử Ngôn đang ôm áo của hắn ngủ, hắn cúi đầu, vùi mặt vào áo ngửi thử, mùi nước giặt bạc hà phía trêи đã nhạt đi, bây giờ chỉ tràn ngập mùi hoa trà.