Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 128

Vẻ mặt Ninh Dã hoảng sợ.

Người chị em này, không thể nào?

Nhìn có vẻ rất mạnh mà.

Yếu như vậy?

Nam Nhiễm sờ sờ cổ.

Thanh âm Tiểu Hắc Long run rẩy

【 Ký, ký chủ? Cô không sao chứ? 】

Nam Nhiễm bò dậy khỏi mặt đất.

"Khụ khụ"

Lại cúi đầu ho khan hai tiếng.

"Kẹo su mắc lại trong cổ rồi."

Tiểu Hắc Long mặt không cảm xúc.

【······】

Tay Nam Nhiễm vịn lên trần xe.

Hơi hoãn trong chốc lát.

Tô Tử Trác cười càng thêm quỷ dị.

Vẻ tối tăm trong cặp mắt kia cũng ngày càng đậm.

"Nam Nhiễm, không biết tại sao, từ lần đầu nhìn thấy cô

Tôi liền cảm thấy cô cực kỳ hợp khẩu vị của tôi."

Hắn duỗi tay, kéo cà vạt đen của mình xuống.

Cởi ra áo khoát tây trang ra.

Tiểu Hắc Long,

【 Ơ~cảm giác sắp biến thái rồi. 】

Tô Tử Trác đi từng bước một về phía Nam Nhiễm.

Nhìn thấy, hắn móc ra một viên thuốc màu trắng trong túi quần.

Sau đó.

Đưa tới trước mặt Nam Nhiễm.

Ý cười trên khóe môi càng lúc càng lớn

"Ăn nó đi.

Tôi sẽ thả cô đi."

Nam Nhiễm lau khóe môi,

Sợi tóc màu đen che khuất gương mặt cô.

Lông mi đen nhánh run rẩy,

Cô ngẩng đầu.

Một đôi mắt đen nhánh, nhìn về phía Tô Tử Trác.

Tô Tử Trác hơi khựng lại.

Nam Nhiễm giơ tay.

Nắm lấy cổ tay hắn.

Dùng sức kéo xuống,

Ý cười trên mặt Tô Tử Trác vẫn không thay đổi.

Dường như đã sớm đoán được Nam Nhiễm sẽ phản kháng.

Cơ bắp trên cánh tay hắn ta bộc phát ra lực lượng thật lớn.

Một lần nữa tập kích về phía Nam Nhiễm.

Rầm!

Ninh Dã cho rằng chắc chắn Nam Nhiễm sẽ thua.

Không dám nhìn.

Tầm mắt thoáng liếc qua, trong lúc vô tình, phát hiện chìa khóa xe còn chưa rút ra.

Thân thể bộc phát ra tiềm năng.

Nhanh chóng lên xe, ngồi vào vị trí lái.

Khởi động xe.

Xoay một cái.

Bật đèn lên,

Tức khắc màn đêm đen nhánh này sáng chói lên.

Ninh Dã hướng ra bên ngoài kêu,

"Nam Nhiễm! Mau lên ······"

Hô được một nửa, liền dừng lại.

Thấy được bạn học Nam Nhiễm quỳ một gối trên mặt đất.

Mà Tô Tử Trác sớm đã đầy miệng phun máu, nằm trên mặt đất.

Một tay Nam Nhiễm cầm lấy đầu hắn, liên tiếp đè vào trong cát.

Sức tay của cô rất lớn.

Cho nên, không bao lâu, mặt Tô Tử Trác liền tràn đầy máu tươi.

Trong lòng Ninh Dã run rẩy.

Suýt chút nữa nhấn ga, một chân nghiền lên hai người bọn họ.

Nam Nhiễm bị đèn xe chiếu cho chói mắt.

Cô liếc một cái.

Nhắm mắt lại.

Tiện đà âm trầm mở miệng,

"Tắt đèn đi."

Ba chữ nhẹ nhàng rơi xuống.

Ninh Dã lập tức, tắt đèn, tắt động cơ, đóng cửa xe.

Thuận tiện đóng cả cửa sổ xe.

Không biết tại sao,

Cô cảm thấy mình lúc này, như một củ cải nhỏ trắng trắng mềm mềm.

Tùy tiện đều có thể bị hai tên biến thái này dùng một đầu ngón tay đè chết.

Vốn dĩ Tô Tử Trác đã rất khiến người ta sợ hãi.

Nhưng cái người liên tục đè đầu người ta vào cát như Nam Nhiễm ······.

Càng khiến cô sợ hãi hơn.

Tô Tử Trác nhân lúc Nam Nhiễm nhắm mắt né ánh sáng,

Nhanh chóng ra tay, đánh về phía cổ Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm buông tay ra.

Lùi về sau hai bước.

Ý cười trên đôi môi đỏ của cô càng lớn thêm.

Ba phút sau.

Lại một lần nữa.

Tô Tử Trác bị dẫm trên mặt đất.

Váy đuôi cá dài màu xanh nhạt của Nam Nhiễm đã bị xé rách.

Cô mang đôi giày cao gót màu lam.

Gót chân, từng chút, từng chút, dẫm lên cánh tay hắn.

Trong miệng Tô Tử Trác phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Cánh tay đã có bộ dáng vặn vẹo.

Quỳ rạp trên mặt đất, như một con cá chết.

Ninh Dã trừng lớn đôi mắt.

Vẻ mặt hoảng sợ.

Tiểu đáng thương là cô,

Ngồi ở trong xe, tận mắt nhìn thấy một màn này.

Nam Nhiễm.

Không.

Nên kêu Nam lão đại,

Có phải đã quá đáng sợ rồi không vậy?

Nam Nhiễm lẩm bẩm,

"Đã nói với anh rồi, phải cách xa tôi ra một chút,

Lại cứ nhất quyết kề gần vào.

Được thôi.

Tôi liền thỏa mãn anh."

Tiểu Hắc Long,

【 Cảnh báo.

Giá trị hắc ám trong cơ thể cô đang tăng lên.

Sắp vượt qua 50.

Ký chủ.

Cô khắc chế! 】