Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 390: Hỗn Giới Nhân Yêu (9)

Công trường bỏ hoang, giàn giáo sắt thép kê chồng lên nhau, lạnh lẽo đứng sững giữa bóng đêm.

Nước sơn vẫn còn trong xô đựng, một nửa đã bị ánh mặt trời đốt đến đông đặc cứng ngắc, nửa còn lại vung vãi trên vách tường và mặt đất, như đã bị ai đó cố ý hất loạn.

Buổi chiều, Tử Liên thông qua mạng lưới riêng của mình, thu thập được thêm một số tin tức.

Đầu tháng trước, tại công trường tòa thị chính, đã có một kỹ sư té ngã từ tầng hai mươi xuống, chết ngay tại chỗ.

Từ đó về sau, công nhân xây dựng nơi này liên tục mất tích.

Sự việc cổ quái xảy ra không rõ nguyên nhân, nên Liệp Yêu Hội đã không cho phép tòa thị chính tiếp tục khởi công.

Dân cư xung quanh không rõ nội tình, bởi vì tin tức đã bị chính phủ phong bế, tránh cho tinh thần mọi người hoảng loạn.

Các liệp yêu sư vẫn đang điều tra, nhưng chỉ cần là người dính dáng vào tòa thị chính, toàn bộ đều một đi không trở lại.

Yêu quái này chắc chắn không đơn giản, nên Tử Liên mới để A Tịnh và Khuynh Diễm rời đi trước.

Không phải hắn sợ thua, mà là nếu bên cạnh có quá nhiều người, hắn sẽ không thể bảo vệ chu toàn.

Tự mình chiến đấu vẫn tốt hơn là vừa đánh vừa phân tâm.

Tử Liên cầm đèn pin soi rọi lên mặt đất.

Hiện trường vụ án kỹ sư té ngã vẫn còn lưu lại, vết phấn trắng vẽ tư thế người chết trên nền xi măng, trong bóng đêm dường như có chút vặn vẹo...

Chợt chiếc bóng nện trên bức tường đối diện, luồng gió bất thình lình xông đến từ phía sau!

Tử Liên vung phất trần đánh xuống, bóng trắng nhảy vượt qua vai hắn, đáp trên giàn giáo lung lay sắp đổ.

Âm thanh sắt thép 'cót két' va đụng vào nhau, Tử Liên tức khắc đình chỉ động tác, nhíu mày: "Sao em lại ở đây?"

Tiểu hồ ly lười nhác vươn vai: "Đương nhiên là tìm anh."

"Nơi này rất nguy hiểm, em nên đi cùng A Tịnh." Tử Liên không hài lòng nói.

"Yên tâm, tôi đã đích thân tiễn đồ đệ anh lên xe, hắn sẽ không có việc gì." Khuynh Diễm ngăn khát vọng muốn liếm bàn chân mình, đây là thói quen của đám thú bốn chân!

Quá mất hình tượng!

Cô hơi đảo đầu lưỡi, chợt nổi ý trêu chọc: "Hơn nữa, tôi không yên tâm để tiểu bảo bối của tôi rơi vào nguy hiểm."

Tử Liên: "..."

Tiểu bảo bối của cô?

Cô đang... ám chỉ hắn sao?

Không thích hợp!

Một đại sư lợi hại thân đầy bản lĩnh như hắn, sao có thể ghép với danh xưng thèm khát cưng chiều như 'tiểu bảo bối'?

Phát ngôn hàm hồ!

Nhưng mà, Tử Liên cảm thấy vành tai mình hơi nóng...

Nóng nóng cái quái gì? Thứ cơ thể phản chủ!

Tử Liên dù loạn vẫn tỏ ra bình tĩnh, sửa lời: "Người phụ trách bảo vệ là tôi, còn em mới là đối tượng cần được bảo vệ."

"Nói nhiều vô nghĩa, ai bảo vệ ai thì cứ chờ lát nữa liền biết." Khuynh Diễm nhảy lên phía trước, ra hiệu: "Đi thôi."

Tử Liên nhìn theo, muốn ngăn cô lại, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài: "Tôi có thể cho em đi cùng, nhưng em phải hứa luôn ở bên cạnh tôi." Như vậy hắn mới có thể đảm bảo an toàn cho cô.

"Được." Khuynh Diễm không do dự liền đồng ý.

Ở bên cạnh, cô mới có thể đảm bảo an toàn cho hắn.

Xem như tiểu ăn vạ đã ngoan hơn.

Tử Liên âm thầm hài lòng. Xem như tiểu hồ ly đã ngoan hơn.

Sắc trời dần tối, càng tiến sâu vào trong công trường, không khí càng đậm mùi cổ quái, cực kỳ tanh hôi khó ngửi, vị còn khó chịu hơn cả mùi chuột chết.

Tử Liên cầm chắc đèn pin, cảnh giác soi khắp xung quanh.

Sột soạt.

Cạch. Cạch. Cạch.

Cạch. Cạch. Cạch.

Một loạt âm thanh kỳ quái vang lên.

Tử Liên nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy một đồ vật giống như bóng rổ từ trên giàn giáo rơi xuống, theo lực tâng bóng nhảy lên liên hồi.

Nhưng khi ánh sáng đèn pin chiếu vào chính diện quả bóng, lại nhìn thấy... một cái đầu người!

Tự mình nhảy trong bóng đêm!

Xẹt xẹt —

Đèn pin đột ngột đứt mạch!

Tầm nhìn trước mắt không còn ánh sáng, chỉ chừa lại tiếng bóng rổ... không phải, là tiếng đầu người vẫn đang lạch cạch nhảy đến gần.

Tử Liên lập tức ném ra hỏa phù trong tay áo, bóng đầu người bén lửa bốc cháy.

Khóe mắt có máu chảy dọc xuống gương mặt, miệng người méo đi tràn ra tiếng khóc thống khổ, toàn bộ đầu dần dần cháy rực, như quả cầu lửa chiếu sáng không gian.

Nhưng sự việc chẳng những không kết thúc, mà thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn!

Âm thanh lộc cộc dồn dập từ bốn phương tám hướng, những quả bóng đầu người chen chúc nhảy ra từ mọi ngóc ngách.

Chúng phân bố thành một vòng tròn, áp sát xung quanh giam cầm Tử Liên.

Số lượng đầu người nhảy nhót nhiều đến rợn tóc gáy, đủ loại gương mặt biểu cảm khóc cười, điểm chung là hàm răng bọn chúng đều đang nghiến chặt ken két, như thèm khát nhai thịt đồng loại.

Tử Liên trấn tĩnh ném ra hỏa phù, nhưng đôi lông mày cũng nhíu lại càng sâu.

Lẽ ra ngay khi nhìn thấy dấu bàn tay trên vách tường chung cư, hắn phải sớm nghĩ đến... ổ luyện thi!

Dùng thi thể người chết luyện thành con rối, tạo ra đội ngũ lính canh tận trung với chủ.

Thứ này đánh mãi không chết, cách duy nhất chính là thiêu chúng thành tro.

Chỉ cần biết biện pháp liền không khó đối phó, nhưng vấn đề là số lượng chúng ở nơi này quá đông, sẽ làm trì hoãn thời gian của hắn.

Chờ hắn tiêu diệt hết đám đầu người, thì con yêu phía sau hoặc là đã bỏ trốn, hoặc là đã bày xong một pháp trận lớn hơn để bẫy hắn!

Suy nghĩ của Tử Liên nhanh chóng xoay chuyển, bất chợt hắn nhìn qua Khuynh Diễm: "Tiểu hồ ly, em biết tạo lửa phải không? Em hỗ trợ tôi thiêu chúng."

"Ồ."

Một hỏa phù Tử Liên ném ra, một đầu người bốc cháy.

Mỗi lần ném cùng lúc mười hỏa phù, diệt được mười đầu người.

Tiểu hồ ly vung một ngón chân, một trăm đầu người bốc cháy!

Vung cùng lúc hai bàn chân...

Tử Liên cảm thấy mình bị đả kích.

Vì cái gì mà số lượng chênh lệch lớn như vậy?

Hít sâu, không sao.

Chẳng qua bởi vì lửa là sở trường của cô, nên hắn mới có vẻ yếu thế.

Nhưng ở những phương diện khác, hắn hẳn là... vẫn có thể trấn áp cô!

Tử Liên, tự tin lên! Rồi mình sẽ thắng!