Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 401: Hỗn Giới Nhân Yêu (15)

Hôm nay Tử Liên lại xuống núi trừ yêu, lần này chỉ có Khuynh Diễm đi cùng.

A Tịnh đứng trước cổng Nhạc Yên Đình chấm nước mắt, gọi với theo dặn dò: "Sư phụ cẩn trọng, nếu có bị thương thì hãy cầm cự để trở về con chữa trị cho người, đừng cắt bỏ tứ chi!"

Con thật tâm vô cùng lo lắng.

Nếu sư phụ trở thành tàn tật, thì sẽ không có ai đi lừa đảo kiếm tiền nuôi con.

Khuynh Diễm duy trì hình dạng tiểu hồ ly, nằm trong chiếc giỏ dây mây quen thuộc đeo trên lưng Tử Liên.

Cô buồn ngủ.

Tuy rằng bình thường cô cũng thích ngủ, nhưng không hiểu sao thế giới này lại đặc biệt mệt mỏi hơn rất nhiều.

Cả ngày chỉ muốn ngủ, không ngủ thì nằm sưởi nắng, lười nhác đến tận xương tủy.

Thậm chí hiện tại cô còn không muốn bước đi, mà chỉ muốn nằm trong giỏ để Tử Liên cõng xuống núi.

Bệnh hoạn nhất là... cô còn thích được hắn vuốt vuốt lông!

Nhưng chuyện này không thể nói! Cả đời cũng tuyệt đối không thể nói! Cô sẽ đem bí mật này chôn xuống lòng đất!

Nếu tiểu ăn vạ mà biết được, hắn sẽ đắc ý đến vểnh đuôi lên trời!

Khuynh Diễm ngủ suốt dọc đường đi, thật lâu sau mới bị tiếng trò chuyện đánh thức.

Địa điểm đầu tiên mà Tử Liên ghé qua là một căn biệt thự sang trọng.

Chủ hộ là cặp vợ chồng giàu có, hai người êm ấm hạnh phúc, cũng không có tràng cảnh bạo lực gia đình như chung cư lần trước.

Khuynh Diễm nghĩ Tử Liên muốn bắt yêu, nên thức dậy để quan sát bảo vệ hắn.

Nhưng dịch vụ hôm nay Tử Liên cung cấp không phải bắt yêu, mà chỉ đơn giản là làm lễ khấn bái, để đứa con trai nhỏ của hai vợ chồng này được bình an.

Khuynh Diễm: "..." Còn làm cả loại hoạt động mê tín dị đoan này?

Sau đó, cô liền biết, đây không phải mê tín dị đoan, mà đây là lừa đảo!

Có hai con yêu quái ẩn thân đi ra từ trong chiếc đàn dương cầm.

Nhưng chúng không tấn công Tử Liên, mà chúng đi đến trò chuyện cùng hắn.

Qua nội dung cuộc trò chuyện, Khuynh Diễm phát hiện hai con yêu quái nghèo này bị Tử Liên siết nợ, nên phải đến đây làm thuê trả tiền cho hắn.

Công việc là ở tại gia đình này, bảo vệ đứa con trai nhỏ của cặp vợ chồng.

Có lần, thằng bé bị bắt cóc tống tiền, nhưng đám bắt cóc lại bị điện giật đến nhập viện, còn thằng bé thì an toàn tự trở về nhà.

Chứng kiến phép màu như vậy, hai vợ chồng càng thêm tin tưởng Tử Liên, luôn miệng gọi hắn là thần tiên tái thế.

Chính là thần tiên này đã bảo vệ con trai họ!

Khuynh Diễm: "..." Có phải ta nên tự hào vì đã dạy ra đồ đệ giỏi lừa đảo như hắn không?

Nhưng đây chỉ là địa điểm khởi đầu, phía sau đó còn rất nhiều yêu quái làm thuê cho Tử Liên, cùng vô số khách hàng con người sùng bái hắn.

Căn cứ vào đặc điểm mỗi người, hắn sẽ cung cấp phương thức hỗ trợ khác nhau.

Chẳng hạn người sống tốt chỉ muốn cầu bình an, thì để yêu quái lành tính đến bảo vệ họ.

Còn những kẻ gian trá muốn dùng bùa chú giết người, trước tiên giúp họ thấy được cái lợi trước mắt, rồi để yêu quái đến thu thập bằng chứng, đưa họ ra chịu tội trước pháp luật.

Nếu nói Tử Liên là người tốt, hắn không xứng, vì hành vi của hắn là gian dối trục lợi.

Nhưng nếu nói hắn là người xấu, cũng không hẳn, bởi hắn bảo vệ cái thiện, trừng trị cái ác.

Hắn không đứng về phía yêu quái, cũng không đứng về phía con người.

Tóm lại, Khuynh Diễm cảm thấy Tử Liên rất kỳ lạ. Không chỉ lập trường khả nghi, mà việc hắn cố chấp muốn trộm mảnh ngọc từ chỗ cô cũng có vấn đề.

Tuy hắn luôn biểu hiện rằng mình làm vậy chỉ vì ngăn cô biến thành người, nhưng cô cảm thấy hắn còn ẩn giấu mục đích khác.

Tử Liên dẫn Khuynh Diễm đi suốt ba ngày, đến rất nhiều hộ khách hàng để thu phí lừa đảo... khụ, không phải, là phí cung cấp dịch vụ.

Lại phát thêm cho đám yêu quái con nợ mấy lá bùa ẩn thân, cuối cùng cầm tiền đi đến một hộp đêm.

Đừng hiểu lầm, Tử Liên không phải đi ăn chơi trụy lạc, mà hắn đi trừ yêu.

Chỉ là... ở nơi tiếng nhạc sôi nổi thác loạn, mọi người buông thả chính mình, ăn mặc gợi cảm thiếu vải, lại có một đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào, tóc đen dài đến thắt lưng.

Dáng vẻ đĩnh đạc đoan chính, phía sau còn đeo một chiếc giỏ dây mây.

Nhìn hắn cứ như nhân vật cổ trang, vừa từ quá khứ đi lạc đến nơi này, hoàn toàn không dung nhập với thời đại.

Hắn vừa vào hộp đêm, mọi người đều không nhịn được hướng ánh mắt nhìn hắn vài lần.

Liệp yêu sư đi bắt yêu, đều nỗ lực cải trang để mình trông thật bình thường, chìm vào đám đông.

Còn Tử Liên đi bắt yêu, chính là phô trương rêu rao ầm ĩ, cứ như sợ yêu quái không biết hắn đến đây bắt chúng.

Lối hành xử ngông cuồng này, làm cho liệp yêu sư trong góc tối nhìn đến liền ngứa mắt!

"Cái tên Tử Liên đó, thật sự không thể khiến người ta ưa nổi!" Người của Liệp Yêu Hội vỗ bàn, thái độ bực tức nói.

"Tôi thấy hắn chẳng khác gì quân lừa đảo, chỉ giỏi khua môi mua mép! Trong khi chúng ta bảo vệ người dân một cách miễn phí, thì hắn lại đòi đủ thứ tiền! Vậy mà khi gặp vấn đề, họ đều tìm đến hắn chứ không tìm chúng ta!"

Đúng là không thể hiểu nổi lòng người!

Chàng trai bên cạnh trầm tĩnh phân tích: "Điều đó chứng tỏ Liệp Yêu Hội cần phải cố gắng nhiều hơn để khiến người dân tin tưởng, còn Tử Liên thật sự là người có tài."

"Lâm Anh Hạo! Cậu rốt cuộc đang đứng về phía ai? Lại đi nói giúp tên gian trá đó, cậu còn nhớ mình là người của Liệp Yêu Hội không?" Người đàn ông tức giận gắt lên.

"Thay vì ở sau lưng nói xấu người khác, thì nên tranh thủ nâng cao thực lực chính mình. Đây mới là điều một liệp yêu sư nên làm." Lâm Anh Hạo không chút nóng nảy đáp.

"Cậu..." Người đàn ông rất tức giận, nhưng lại cứng miệng không tìm được lý lẽ phản bác.

"Mọi người đừng cãi nhau nữa." Cô gái duy nhất trong nhóm lên tiếng khuyên nhủ: "Chúng ta còn phải bắt yêu, đừng vì chuyện này mà đánh mất hòa khí."

Người đàn ông hướng đến Lâm Anh Hạo hừ lạnh: "Chỉ giỏi ra vẻ chính nghĩa!"

Nhưng Lâm Anh Hạo lại hoàn toàn phớt lờ không thèm phản ứng.

Người đàn ông càng thêm bực tức, đứng dậy bỏ vào nhà vệ sinh.

Lâm Anh Hạo nhìn qua chiếc bàn VIP mà Tử Liên đang ngồi, ánh mắt hắn dừng lại ở giỏ dây mây hồi lâu, đồng tử hiện lên tia nghi hoặc.

Dường như Tử Liên cảm nhận được điều gì đó, cảnh giác quay đầu.

Tầm mắt hai người đụng nhau giữa không trung.

Giằng co mấy giây, cuối cùng Lâm Anh Hạo chủ động gật đầu tỏ ý chào hỏi, Tử Liên cũng nhàn nhạt đáp lại.

Sau đó hai người đồng loạt dời mắt đi.

Tử Liên kín đáo đặt tay lên giỏ dây mây, con ngươi dần trở nên âm lãnh.

Có hắn ở đây, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng động vào tiểu hồ ly của hắn!

"Để Tử Liên đại sư chờ lâu, tôi thật sự có lỗi quá." Quản lý mặc áo da beo dẫn theo đoàn đội nhân viên bưng trái cây cùng đồ uống đến, lịch sự đặt lên bàn.

Tử Liên lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, cười nói: "Thí chủ có lòng, bần đạo xin đa tạ."

Quản lý áo da beo vội vàng xua tay: "Đại sư đừng khách sáo, tôi còn phải cảm tạ ngài đã đồng ý giúp đỡ tôi."

Nguyên nhân khiến người đàn ông trong nhóm Liệp Yêu Hội bực tức Tử Liên, là bởi vì hai bên đều tới bắt yêu quái, và điểm chung là hộp đêm này không hề gửi lời mời cho bất kỳ bên nào.

Nói cách khác, là Tử Liên và Liệp Yêu Hội truy tìm được tin tức, nên chủ động đến điều tra.

Nhưng điều bất công là đội nhóm Liệp Yêu Hội phải chi một mớ tiền để vào hộp đêm, còn Tử Liên lại được miễn phí thẳng tiến ngồi bàn VIP.

Bởi vì lúc đó hắn đã nhìn thẳng vào quản lý, dùng sắc mặt nghiêm trọng nói rằng: "Bần đạo thấy ấn đường thí chủ có điểm đen, điềm báo sắp gặp họa sát thân, liệu thí chủ có cần bần đạo hóa giải?"